Chương 1: Năm ngón tay thon dài thẳng tắp

Ngày nghỉ cuối tháng, gió trên đường gào thét từng cơn. Giang Nhạc bưng hai cái sàng tre xếp chồng lên nhau đưa đến nhà hàng ở góc rẽ đối diện giúp bà Cát.

Lúc chờ qua đường, mấy chiếc ô tô màu đen bóng loáng chạy qua trước mặt cô rồi dừng ở bãi đất trống bên cạnh nhà hàng.

Nhà hàng này mở được vài năm, tiếng tăm cũng đã lan rộng. Người trong huyện nghe tiếng cũng thường hay đến. Người dân ở đây thấy hoài nên đã quen. Nhưng sự xuất hiện của nhiều xe sang và xe hiếm cùng lúc như vậy vẫn thu hút được nhiều sự chú ý.

Trong số những người xuống xe, có trai xinh gái đẹp ăn mặc lộng lẫy, có người trung niên mặc áo sơ mi bảnh bao. Trong đó có một người trông rất quen. Giang Nhạc đã từng nhìn thấy anh ta ở chính quyền thị trấn khi cô nộp đơn xin học bổng.

Phía trên sàng tre của Giang Nhạc chất đầy hương xuân*, phía dưới xếp ngay ngắn mấy lớp măng xuân, cầm trong tay khá nặng. Cô vén tấm rèm nhựa mềm trước cửa nhà hàng ra, bên trong vô cùng náo nhiệt. Mọi người dựa theo nguyên liệu mà gọi món vây quanh một vòng ở phía sau bếp. Giang Nhạc nhìn thoáng qua rồi quay bước đi về phía sân sau.

(*Hương xuân: hay còn gọi là cây thịt bò hành tây.)

Cửa gỗ sân sau đang đóng, Giang Nhạc nghiêng người dùng sàng tre đẩy một cái. Cửa không mở.

Cô đang muốn gọi người giúp thì một bàn tay đột nhiên từ bên cổ cô đưa ra ấn vào cánh cửa. Rất hiển nhiên là tay đàn ông, mu bàn tay to rộng, năm ngón tay thon dài thẳng tắp, bởi vì dùng sức mà gân xanh dưới da khẽ nhúc nhích.

Giang Nhạc nhìn chằm chằm một giây sau đó hạ ánh mắt xuống.

Cửa "cọt kẹt" mở ra, trên bãi đất trống ngoài trời, mấy dì phụ bếp đang bận nấu gà gϊếŧ vịt.

“Cảm ơn."

Giang Nhạc xoay người lại nói cảm ơn. Cô phải ngửa đầu mới có thể đối diện với người đó. Anh ta có một khuôn mặt rất xuất sắc, vô cùng tương xứng với bàn tay. Khi anh nhìn cô mí mắt hơi hướng xuống phía dưới, có hai nếp gấp cực nông.

Anh ta nghe vậy thì gật đầu rồi bước qua cô đi vào phòng riêng.

Giao hương xuân và măng xuân xong, Giang Nhạc đứng ở một bên chờ dì phụ bếp tìm giúp cô bồn dưa muối lần trước bà Cát để lại trong quán.

"Này Giang Nhạc, cháu có còn liên lạc với Vân Tuệ không?" Một dì đang ngồi xổm trên mặt đất nhổ lông vịt nói chuyện với cô.

Giang Nhạc: "Dạ không có.”

"Bây giờ Vân Tuệ rất có tương lai. Cháu có biết nó đang đi theo một ông chủ lớn ở Hải Thành không? Nghe nói lúc trước chỉ mới quen biết một tuần thôi mà người đàn ông đó đã cho nó ba mươi vạn tệ (~1 tỷ 4 triệu vnđ). Bây giờ sinh con xong càng ghê gớm hơn. Cháu thấy biệt thự đang xây ở bên ngoài không? Là tiền của người đàn ông ấy cho đấy. Nghe nói hình như hai người sắp kết hôn…”

“Người ta là người một nhà, tất nhiên phải biết nhiều hơn bà rồi! Cho…”

Giang Nhạc nhận lấy bồn dưa muối, "Con về trước đây ạ.”

“À, được.”

Đến buổi chiều gió cũng chẳng yếu đi chút nào. Giang Nhạc đeo cặp sách trên lưng đứng ở ven đường chờ xe buýt vào thành phố.

Giữa tiếng gió rít gào là tiếng máy móc vận hành và tiếng đập gạch ở công trường cách đó không xa. Xuyên qua hàng rào, hình dáng của ngôi biệt thự đang bắt đầu thành hình.

Xe vẫn chưa đến, Giang Nhạc hơi không yên lòng đá hòn đá trên mặt đất. Lại đợi một lúc, một đám người trong nhà hàng ở chỗ rẽ đi ra.

Cô đang xuất thần nên không để ý một chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh mình.

Cửa sổ xe của ghế phụ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt cười tủm tỉm.