“Em nói thế nào thì cứ làm vậy đi.” Dù sao cũng là mĩ nhân mở lời, Hạo Thiên muốn từ chối cũng không được. Mà ở trường này, chỉ cần là anh chọn thì sẽ không ai dám tranh, nếu như tên nào đó chán sống thì cứ việc. Nhược Phong không nói gì mà lặng lẽ chờ đợi.
Giác quan của hắn khẳng định rằng có chuyện không ổn, nhưng ổn hay không thì mặc kệ.
Trước hết hắn vẫn phải thử còn cá chiên này cái đã, không biết là ai lại có sở thích giống hắn đến vậy. ( Đồ ăn của người khác mà Phong ca) Lam Nhi và Đình Giang đã tới căn tin nhưng lại không thấy Tiểu Tuyết đâu mà chiếc bàn VIP họ hay ngồi đã bị người khác chiếm mất.
“ Không thể nào ! “ Lam Nhi rêи ɾỉ nhìn về phía chiếc bàn thân yêu, người chiếm bàn không ai khác mà lại là hai siêu cấp sóai ca Diệp Nhược Phong của cô và đại ca Lăng Hạo Thiên. Nếu là ai khác thì cô còn có thể tranh giành hoặc mắng chửi nhưng đây lại là thần tượng trong mộng nên cô chỉ dám than thở mà thôi.
“ Vậy chúng ta ngồi đâu bây giờ ? “ Đình Giang cũng hiểu rằng hai tên chiếm bàn kia không thể động vào nên chỉ còn cách tìm bàn khác để ngồi. Nhưng, từ phía xa xa đã thấy Diệp Tuyết chạy đến chiếc bàn đó. Cả hai đương nhiên hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“ Chúng ta có nên ra đó không ? “ Lam Nhi run rẩy hỏi lại Tiểu Giang. Bọn họ thực sự không muốn tham gia đại chiến thế giới thứ ba đâu. Ai khác thì Tiểu Tuyết còn tha chứ riêng nhắc đến Diệp Nhược Phong thì có chết cũng phải đấu.
Không hiểu Diệp gia nuôi dạy con cái kiểu gì mà hai chị em cứ như kẻ thù của nhau. Đình Giang kéo tay Lam Nhi nhút nhát về hướng đó, nếu không can thì sau này ba người họ sẽ khó sống yên mất.
Nhược Tuyết từ xa thấy chiếc bàn của mình đã bị người khác chiếm dụng nên chạy về thật nhanh với tốc độ vũ bão. Hóa ra cái tên không có liêm sỉ Diệp Nhược Phong kia là kẻ đã chiếm mất bàn.
“ Này, đây là bàn của ta cơ mà. Sao đám người các ngươi lại ngồi vào. “ Nhược Tuyết tức giận nói, ánh mắt hình viên đạn hướng về phía Diệp Phong. Tên đó chẳng những vô sỉ tới nỗi chiếm bàn người khác mà lại còn bị cô bắt sống tại trận khi đang ăn vụng cá chiên.
Nhược Phong sợ tới nỗi không nuốt trôi miếng cá chiên trong miệng thành ra mắc nghẹn. Quả đúng như giác quan thứ sáu của hắn, phần cơm có cá chiên trên bàn là của ác ma Diệp Nhược Tuyết giờ trong đầu chỉ hiện lên hai chữ “ Xong rồi. “
“ Bàn của cô thì sao ? Khi chúng tôi đến đã không thấy có người rồi. “ Giờ cô mới biết hoa trôi Triệu Trúc Vân cũng có thói hay giờ bài cùn bẩn ra. Không lẽ mắt cô ta mù mà không thấy mấy suất cơm đặt sẵn trên bàn. Nhược Tuyết vẫn không thèm liếc cô ta mà chỉ chăm chăm hướng về phía tên tiểu da^ʍ ô kia mà nói.
“ Tôi nói là bàn của tôi. Các người thích giở trò cướp đoạt sao ? “ Như thế là cô đã nhẹ nhàng lắm với lũ người này rồi. Nếu thông thường thì cả đám khó mà tòan mạng về tới nhà. Nhược Phong biết rằng bà chị thân yêu của hắn đã cố nhẫn nhịn nên chen vào hòa giải. “ Được rồi, tụi này sẽ ra bàn khác. Đừng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận nha. “ Xem ra hắn còn biết điều.
Nhưng con nhỏ ẻo lả đang bám chặt lấy hắn kia với cô nàng Trúc Vân thì không đành lòng yếu thế. Ra sức cãi lại. “ Tại sao phải đi, chúng ta cứ ngồi đây xem cô ta làm được gì. “ Cộng thêm cả mấy lời ngọt ngào như đường của Trúc Vân “ Hạo Thiên àh, anh xem người ta bị bắt nạt nè. “ Thật khiến người ta buồn nôn. Nhược Tuyết căn bản không để ý rằng có thêm người nào nữa nên bất giác cười khẩy một cách gian tà. Cô đã tha cho bọn chúng nhưng lại chơi trò được đằng chân lân đằng đầu thì tuyệt đối phải xử.