Chương 7

Hạo Thiên ngồi đó, khuân mặt không chút biểu tình mà chỉ hứng thú muốn xem trò hay. Anh đóan cô gái đang đứng kia có quan hệ với Nhược Phong nên mới khiến hắn hốt hoảng nịnh nọt như vậy. “ Hai em bớt lời đi, chỉ là cái bàn thôi mà chúng ta ra chỗ khác ngồi. “ Diệp Phong thầm cầu khấn không để ác ma hiện nguyên hình. Nhược Tuyết trông thấy Lam Nhi và Đình Giang đang đi tới liền gọi to. “ Mau tới đây ngồi. “

Trúc Vân và con nhỏ ẻo lả kia vẫn không chị bỏ qua. Luôn miệng nói “ Người ta không thích đi đâu. Hạo Thiên – Nhược Phong làm chủ giúp em .” Tiểu Tuyết chưa thấy lại con gái nào kinh tởm đến vậy. Đã ăn cướp lại còn la làng, làm như mình thanh cao lắm không bằng. Không phải hôm nay cô dễ tính thì hai con nhỏ này sớm đi chầu Diêm Vương từ lâu rồi. “ Có đi không hả ? “ Sức chịu đựng của cô đã sắp quá giới hạn.

Diệp Phong lắp bắt trả lời. “ Đương … nhiên là có. “ Nhưng không ngờ đại ca của hắn lại là kẻ đưa hắn vẫn chỗ chết. “ Không đi.” Hạo Thiên chỉ nói đúng hai từ vỏn vẹn. Nghe thây hai từ đó, hồn của hắn sớm đã bay lên chín tầng mấy còn hai đứa con gái kia thì nở nụ cười đắc thắng, vênh váo nhìn về hướng Tiểu Tuyết.

Lần này thì cô thực sự bùng nổ rồi. Nếu có trách thì trách trời không thương bọn chúng chứ đừng tìm Nhược Tuyết báo óan làm gì. Lam Nhi và Đình Giang đứng liếc mắt nhau ra hiệu, Đình Giang ôm chặt lấy Nhược Tuyết còn Lam Nhi nhanh miệng nói. “ Haha, đừng để ý gì. Chúng tôi đi bàn khác ăn. Các bạn cứ ngồi tự nhiên. “ Trong lòng Diệp Tuyết thấy khinh, cô không ngờ rằng mình có đứa bạn nhát gan đến vậy, còn cả tên cháu chắt chút chít của Hoắc Nguyên Giáp kia nữa ( Cái này là chỉ anh Hoắc Đình Giang) dám bạo gan ôm lấy cô. Bọn này chắc sáng uống nhầm thuốc liều mất rồi.

“ Buông ra ngay. Chúng mày muốn chết à ? “ Nhược Tuyết thét toáng lên. Cô không thể nuốt trôi cục tức này, nếu bỏ qua cho đám bệnh hoạn kia thì cô không phải là Tiệp Nhược Tuyết. Tất cả mọi người trong căn tin đều ngoái lại nhìn. Ai cũng tò mò nhì về phía cô, họ đang hứng thú muốn biết xem ai là kẻ dám đối đầu với đại ca của trường Song Phúc này. Người khác thì sợ mấy tên lãng tử giở hơi này chứ cô thì không.

Đình Giang cứ ở bên tai cô luôn miệng lải nhải “ Giữ hình tượng, giữ hình tượng … “ Cậu ta cầu mong rằng câu thần chú này với cô bạn ác quỷ của mình. Còn Nhược Phong lại một lần nữa bay mất hồn vía khi nghe thấy tiếng thét của Tiểu Tuyết, con nhỏ ẻo lả và Trúc Vân cũng bị một phen bất ngờ. Họ không nghĩ rằng có người dám đối đầu với Hạo Thiên huống chi là một nữ sinh tầm thường. Duy chỉ có Lăng Hạo Thiên là thích thú. Anh cảm thấy thú vị với cô gái đang đứng đây, mà trong lòng lại càng sung sướиɠ hơn khi thấy vẻ mặt thất thần, tội nghiệp của Diệp Phong.

“ Nếu vậy, thì chúng ta … cùng ngồi ăn … chung được không ? Dù sao bàn cũng rộng. “ Lam Nhi nhìn về hướng Tiểu Tuyết đang tức giận, trong lòng thầm mong cô sẽ đồng ý với ý kiến không tệ này của mình. Quả nhiên, Nhược Tuyết đưa ánh mắt khó hiểu về phía cô, không hiểu sao Tiểu Lam lại có thể nghĩ được ra cái ý nghĩ điên rồ đến thế. Ngồi ăn chúng với cái tên tiểu da^ʍ ô và đám bạn bệnh hoạn của hắn thì Nhược Tuyết cô thà chết còn hơn.

Nhưng, Đình Giang thì ra sức khuyên nhủ cô, bảo nếu sau này muốn sống yên ổn thì đừng nên gây chuyện. Chẳng vậy mà ánh mắt van xin tha thiết của Lam Nhi bắn liên tiếp về hướng cô cầu xin, khiến cô thấy mủi lòng nha. Diệp Phong thấy được cơ hội thóat nạn liền nghênh đón cô nhiệt liệt. “ Đúng vây, đúng vậy. Cùng ăn chung đi. Chúng ta còn ngại gì. “ Hắn vớ được tay của Lam Nhi liền kéo thẳng về phía bàn ăn, khiến cô đỏ mặt không ngớt. Và câu chuyện kết thúc bằng một bữa ăn bất đắc dĩ.