Chương 14: Kinh hãi

- Mấy người các ngươi lên đem bọn họ bắt lại, lưu ý nữ nhân kia, không được để nàng chết.Trần Phong ngăn lại Hứa Thanh Mi vừa hay hợp ý Ngô Minh, tuy nhiên để tránh Hứa Thanh Mi lại làm ra yêu thân, hắn lập tức phái ra thủ hạ, ý đồ khống chế hai người. Hắn cũng không thể đến chỗ này chặn đường một cái xác chết.

- Vâng thiếu gia!

Sáu tên áo đen lĩnh mệnh rời hàng tiến lên.

Hứa Thanh Mi cực kỳ hoảng loạn, trong lòng bất an không thôi, nàng biết, nàng nếu không kịp chết, đối mặt chính là địa ngục trần gian. Đáng ghét chính là, Trần Phong vẫn luôn giữ chặt cánh tay, không để nàng loạn động.

- Trần Phong!

Hứa Thanh Mi run giọng hô lên.

- Thanh Mi, ta hôm nay sẽ để ngươi biết, trượng phu của ngươi không phải phế vật.

- Bản lĩnh thông thiên chưa nói tới, nhưng tuyệt đối có thể bảo hộ ngươi.

Trần Phong hướng nàng nhẹ giọng nói, hắn cười, nụ cười như gió xuân ấm áp, Hứa Thanh Mi khẽ run lên, ở nơi sâu thẳm có thứ gì đó đang chậm rãi bị hòa tan, để lòng của nàng nhiều thêm một điểm bình yên.

- Phế vật!

- Ta xem ngươi lấy gì bảo hộ.

Vài chục giây trôi qua, sáu tên áo đen rốt cuộc đi đến trước mặt hai người, một tên cười gằn đưa tay chụp vào Trần Phong.

- Cút!

Đang khi Hứa Thanh Mi trái tim như treo trên cổ họng, liền nghe Trần Phong quát một tiếng, tên kia đột nhiên bay ngược ra ngoài, bay xa mười mấy mét rơi xuống ruộng, sau đó trực tiếp hôn mê.

- Con mẹ nó!

Năm tên còn lại hơi giật mình, tiếp đến liền hung hăng xông tới. Quyền cước vung lên nhắm Trần Phong đập xuống.

Ba

Ba

Ba

...

Trần Phong mặt không đổi sắc, một chân một tên, đem toàn bộ đá văng, tựa như đá con chó con mèo. Năm tên không sai biệt đều rơi xuống ruộng hôn mê.

Hứa Thanh Mi kinh ngạc liếc Trần Phong, nàng lúc này mới nhớ tới, Trần Phong lúc ấy bóp cổ Dương Vân Giang, cũng đem Mạc Thiếu Thành cùng Trương Thiên Nguyệt đạp bay.

Hứa Thanh Mi không khỏi tò mò, tên này từ chỗ nào học võ đâu. Là ba năm trước đã học, hay gần đây mới biết. Nếu là ba năm trước, hắn vì cái gì cam nguyện làm một phế vật để người khinh bỉ.

Nếu là gần đây, liền dễ nói. Hắn chính là thường xuyên ra ngoài vào buổi tối, hẳn là đi học võ.

Một bên khác Ngô Minh hít vào một hơi khí lạnh. Trước đó bị ăn một đạp, hắn cho là Trần Phong đánh lén, hiện tại mới biết Trần Phong thật lợi hại. Bất quá cũng chỉ như thế.

- Tất cả đều lên.

Ngô Minh lạnh lùng phất tay, Trần Phong lợi hại, lại có thể lợi hại hơn gần một trăm người.

- Chúng ta cũng lên.

Dương Vân Giang quay sang người bên cạnh nói. Hắn không giống Ngô Minh, hắn biết Trần Phong không dễ đối phó, nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, hắn tin Trần Phong sống không quá hôm nay.

- Trần Phong, ta sợ...

Trước sau gần một trăm người, hùng hùng hổ hổ, tràng cảnh này đối với Hứa Thanh Mi mà nói quả thực là lần đầu gặp phải, nàng sợ hãi, thật sự sợ hãi.

- Yên tâm, có ta ở đây.

Trần Phong ôn nhu nói.

- Ừm!

Hứa Thanh Mi gật đầu. Mặc dù không cách nào yên tâm, nhưng nàng cũng biết không nên nhiễu loạn Trần Phong.

Đám thủ hạ của Ngô Minh nửa đường rút ra côn sắt, bọn người Dương Vân Giang toàn bộ tế ta trường kiếm. Một trước một sau đem hai người Trần Phong vây chặt.

- Tiểu tử, đi chết đi.

Không biết là ai hô lên, hai phe nhân thủ đồng loạt đánh qua.

Ba

Ba

Ba

...

Trần Phong thần tình hờ hững, bất kể là ai chỉ cần tiến vào phạm vi công kích lập tức bay ngược trở ra. Mà phạm vi của hắn chính là hai mét xung quanh Hứa Thanh Mi.

Hứa Thanh Mi, từ vừa mới bắt đầu còn sợ hãi, về sau liền đưa tay che lại miệng nhỏ, mắt đẹp trừng lớn, khó mà tin nổi nhìn xem một màn trước mắt. Nội tâm của nàng giờ phút này nhấc lên vô số sóng to gió lớn. Nàng đã không kinh ngạc nỗi, mà là rung động, rung động không cách nào bình tĩnh.

Nàng rốt cuộc biết, hóa ra Trần Phong không phải gần đây mới học võ, mà là đã sớm biết, bằng không, không có năng lực như vậy.

Đối diện đám người càng đánh càng khϊếp sợ, càng đánh càng kinh hãi.

Trần Phong quá nhanh, nhanh đến mức không ai bắt được quỹ đạo tấn công của hắn, nhanh đến mức biết rõ một chân kia sẽ rơi tại trên người mình, nhưng lại không cách nào né tránh.

Hai mét xung quanh Hứa Thanh Mi tuyệt nhiên trở thành vùng cấm địa, ai xông vào ai bay xuống ruộng.

Khủng bố.

Đám người cấp tốc lui lại, mắt nhìn Trần Phong tựa như nhìn một tôn quái vật. Không phải nói tên này sống rất uất ức sao, vì cái gì đáng sợ như thế.

Hơi kiểm kê nhân số, đám người càng thêm rét lạnh, tám mươi người, vỏn vẹn không đến ba phút chỉ còn lại một nửa.

Ngô Minh săc mặt âm trầm, khó coi đến cực điểm. Đánh chết hắn cũng không ngờ tới Trần Phong vậy mà lợi hại đến mức này.

Một tên phế vật, sống trên thân chó, ngoài ăn bám chính là hèn nhát, yếu ớt. Làm sao có thể lợi hại đâu, Ngô Minh không tin, nhưng sự thật bày ra đó, hắn không tin cũng phải tin.

- Không sao chứ?

Mấy con tôm nhỏ, Trần Phong nhìn cũng không thèm nhìn, hắn chỉ đề ý Hứa Thanh Mi.

- Ta không sao.

Hứa Thanh Mi cố áp chế rung động, lắc lắc đầu. Trần Phong đem nàng bảo hộ chặt chẽ, nàng có thể bị cái gì, ngược lại là hắn không biết có bị đánh trúng hay không.

Hứa Thanh Mi chậm rãi đem ánh mắt đảo qua trên người hắn, thật muốn tìm xem hắn có hay không bị đánh.

- Ngươi đang tìm cái gì?

Trần Phong hiếu kỳ nói.

- A! Không có.

Hứa Thanh Mi giật mình, vội vàng quay mặt đi nơi khác, gương mặt xinh đẹp bay qua hai đóa hồng vân.

"Ta vì sao phải tìm, hắn bị đánh hay không bị đánh có liên quan gì đến ta".

Hứa Thanh Mi trong lòng tự nhủ, có lẽ là Trần Phong bảo hộ để nàng đối hắn cảm kích đi.

- Ta mang ngươi đi xả giận.

Trần Phong không có suy nghĩ nhiều, một bên nói, một bên cầm tay Hứa Thanh Mi kéo đi, hắn là hướng về phía Ngô Minh đi qua.

Hứa Thanh Mi không có cự tuyệt chậm rãi đi theo phía sau. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Phong một cái. Nàng phát hiện Trần Phong vẫn là Trần Phong, nhưng làm sao nhìn, đều cảm thấy thuận mắt.

Đặc biệt vừa rồi hắn bảo hộ để nàng cảm thấy mình an toàn, an toàn tuyệt đối. Đó là một loại cảm giác lạ lẫm, nàng có hơi không quen, nhưng lại thấy ấm áp vô cùng.Ba năm đến nay, đây là lần đầu tiên Trần Phong chân chân chính chính bảo hộ nàng, còn là trong thời khắc nguy nan nhất, cho nên Hứa Thanh Mi không thể không đánh giá lại vị trượng phu trên danh nghĩa này.

Nàng có rất nhiều nghi hoặc muốn biết. Cũng có nhiều câu muốn hỏi, tuy nhiên lúc này không phải là lúc nói chuyện.