Chương 13: Chặn đường

Một loạt cử động nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng Hứa Thanh Mi lại biết Trần Phong thật sự quan tâm nàng. Không phải loại kia, giả vờ giả vịt, mà xuất phát từ nội tâm lo lắng.Hứa Thanh Mi áy náy càng sâu, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu nàng hiểu lầm hắn.

- Đau không?

Hứa Thanh Mi ma xui quỷ khiến hỏi.

- Chỉ cần ngươi không sao, ta một chút cũng không đau.

Trần Phong lắc đầu, khẽ cười nói. Nụ cười sao mà ấm áp.

- Ngươi không cần lại qua bên đó, tìm nơi băng bó vết thương đi.

Hứa Thanh Mi nhớ tới cái gì trừng mắt một cái. Nàng hiện tại xem như tin tưởng Trần Phong không có ý xấu. Tuy nhiên vẫn không có để hắn đi.

Nàng tin hắn, người khác thì chưa hẳn. Hơn nữa nàng cũng không biết hắn đi làm cái gì, lỡ đâu hắn quỳ xin tha, mặt của nàng liền mất sạch.

Về phần cái gọi là xả giận, Hứa Thanh Mi sớm đã không coi là một chuyện.

- Tốt! Ta không đi.

Trần Phong sảng khoái đáp ứng. Hắn thề, hôm nay về sau nếu còn đối mặt loại tình huống này hắn sẽ không cãi lại Hứa Thanh Mi dù chỉ một câu nữa chữ, càng không thể cách nàng quá xa.

- Thế nào, không xin tha rồi?

Ngô Minh nhìn qua Trần Phong híp mắt nói. Vừa rồi lực chú ý của hắn đều đặt tại trên người Hứa Thanh Mi, cho nên không biết Trần Phong làm thế nào quay trở lại.

Không riêng Ngô Minh, người ở chỗ này cũng là như thế. Chỉ có một số ít người tận mắt chứng kiến, những người này trong đầu đều có chung một ý niệm "khủng bố". Nhanh như vô ảnh, tốc độ kia so phim truyền hình còn nhanh. Tất nhiên bọn họ đủ thông minh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

- Đi thôi.

Trần Phong đang định đối lại vài câu, Hứa Thanh Mi liền nắm cánh tay hắn lôi đi.

Trần Phong ngây người, kích động không thôi. Cánh cửa thiên đường dường như đã bắt đầu xuất hiện một tia kẽ hở.

Ngô Minh khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Hắn không có ý ngăn lại hai người, bởi vì hắn biết cả hai chạy không thoát.

...

- Ngươi rõ ràng có thể không cần tay không bắt dao.

Rời khỏi trạm y tế, nhìn Trần Phong tay che kín băng vải, Hứa Thanh Mi nhịn không được nói.

- Ta sợ bị ngươi đánh chết.

Trần Phong ý vị cười cười.

"Không có sự đồng ý của ta, không cho phép chạm vào ta, bằng không ta cùng ngươi liều mạng"

Ba năm trước Hứa Thanh Mi chính là nói câu này, hôm nay Trần Phong đã để nàng nhìn thấy hắn một chữ cũng không quên.

- Lần sau, không được bắt dao biết không?

Hứa Thanh Mi liếc mắt nói. Mặt đẹp có chút phiếm hồng.

Lời này của nàng đồng nghĩa với việc muốn đem một vài ranh giới xóa bỏ.

- Biết.

Trần Phong mặt ngoài bình tĩnh, bên trong lại là phi thường cao hứng.

Câu này nói xong, song phương liền riêng phần mình im lặng, giữa hai người đúng là không có quá nhiều chủ đề để nói.

Tiếp đến Trần Phong chính là bồi Hứa Thanh Mi đi dạo, mà Hứa Thanh Mi bởi vì lo lắng Ngô Minh trả thù, tâm tình liền không phải quá tốt, thế là chuyến đi kết thúc sớm hơn dự kiến.

Hứa Thanh Mi không có hỏi Trần Phong đến Bạch Long Lĩnh làm gì, nàng mặc nhiên cho rằng hắn cũng đi du lịch, hoặc là không cần thiết hỏi. Ba năm qua, hắn đi đâu làm gì, nàng chưa từng hỏi cũng chưa từng quản, lần này làm sao không phải đây.

Hai người đón một chiếc xe trở lại Hải Thành, lái xe không ngoại lệ vẫn là nữ tài xế.

Hai trăm km không tính gần, trên đường còn phải đi qua không ít đồng không mông quạnh. Rốt cuộc tại một đoạn đường hai bên là đồng ruộng khô cằn, chiếc xe đột nhiên thắng gấp.

"Đến"

Trần Phong trong lòng cười lạnh.

- Quả nhiên!

Hứa Thanh Mi lẩm bẩm, thần sắc ảm đạm, nàng đã sớm biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều.

- Hai vị phía trước có người chặn đường.

Thanh âm nữ tài xế bỗng dưng vang lên, ngữ khí rất không bình tĩnh, hiển nhiên bị dọa sợ.

- Bọn họ là hướng chúng ta đến.

- Thanh Mi, ngươi ở trong xe, ta đi giải quyết.

Trần Phong nói.

- Ta cùng ngươi một chỗ đi.

Hứa Thanh Mi cười nhẹ, xinh đẹp lại đắng chát. Nói xong liền mở cửa.

Trần Phong vội vàng theo xuống. Hai người vừa xuống, nữ tài xế lập tức đem xe lùi lại, ý đồ bỏ trốn, đáng tiếc phía sau cũng bị chặn. Hết cách nàng chỉ có thể ngồi trên xe run lẩy bẩy.

- Chúng ta lại gặp mặt.

Ngô Minh ngồi bắt chân trên ghế như cười như không nhìn qua hai người nhàn nhạt nói.

Phía sau hắn đứng lấy sáu mươi tên áo đen, săc mặt nghiêm túc, ánh mắt tập trung trên người Hứa Thanh Mi, hiện lên vô số lửa nóng. Không cần đoán cũng biết bọn hắn đang nghĩ cái gì.

- Trần Phong, Hứa tiểu thư, hạnh ngộ.

Lúc này sau lưng lại truyền đến tiếng nói chuyện, giọng điệu bỡn cợt.

- Dương Vân Giang!

Hứa Thanh Mi quay đầu, kinh ngạc kêu lên.

Người nói chuyện đúng là Dương Vân Giang, đệ tử ngoại môn Bạch Vân Tông, bên cạnh hắn còn có hai mươi người. Giống phía trước, toàn bộ đều dùng ánh mắt tham lam quét qua Hứa Thanh Mi.

- Hứa tiểu thư, ta người này ghét nhất bị người khác lãnh đạm, càng ghét hơn bị người bóp cổ.

- Ai lãnh đạm ta, ta gấp trăm lần hoàn lại, ai đánh ta, ta sẽ khiến hắn hối hận khi đi đến thế giới này.

- Ngươi rất cao ngạo, đợi một lát ta muốn nhìn xem ngươi như thế nào phát lãng.

Dương Vân Giang trầm giọng, đôi con ngươi lóe ra từng vệt âm lãnh.

Hứa Thanh Mi thoáng cái liền hiểu, nguyên lai Dương Vân Giang là đến báo thù, vừa hay Ngô Minh cũng cõ ý này, cho nên cả hai cộng đồng liên thủ.

Chẳng qua không quan trọng, trước sau đều phải chết, do đó thêm Dương Vân Giang hay bớt Dương Vân Giang cũng không có quá nhiều ý nghĩa, chỉ là Hứa Thanh Mi không nghĩ tới tên này vậy mà lại là một kẻ tiểu nhân.

- Cẩn thận nàng tự sát.

Hứa Thanh Mi không có nghĩ nhiều lập tức lấy ra dao nhỏ, Ngô Minh trông thấy liền biến sắc. Tuy nhiên, không đợi hai đám người kịp ngăn chặn, Trần Phong đã bắt lấy cánh tay của nàng.

- Không phải đã nói sao? Có chết cũng là ta chết trước ngươi.

Trần Phong ôn nhu nói.

Hứa Thanh Mi khẽ gật đầu, trong lòng không hiểu sinh ra ấm áp, cái gì gọi là phu thê cùng chung hoạn nạn, chính là thời khác này. Một cảm giác kỳ diệu lặng im sinh ra.