Chương 8

Bên phía khu nhà cũng đã lập hồ sơ xong, tuy bọn họ khởi công khá gấp gáp nhưng cũng không quấy nhiễu đến các cư dân khác.

Chuyến này, cải tạo nhà đã tốn của cô hơn năm mươi vạn, chỉ riêng tầng hầm cũng đã tiêu phí không ít công sức của cô.

Trong trường hợp còn yêu cầu chất lượng như vậy thì đây đã là đội thi công tốt nhất mà cô có thể tìm được, đại đa số người trong đội đều là người ở đây, không lo lắng vấn đề sau này.

Tiền tiết kiệm còn dư lại cô phải mua những nhu yếu phẩm như đồ ăn và thuốc thang.

Trải qua những cảnh tượng như địa ngục trong mơ kia, bây giờ Bạch Duyệt Khê cảm thấy phải đặt cái ăn lên đầu ngay bên cạnh mình mới có thể yên tâm, cũng may những vật nuôi trong nhà rất ngoan, không kén ăn.

Cô đã tiêu hết một nửa tiền cô đang có nên cô đã đi một chuyến đến ngân hàng, bán hết những tài sản không quan trọng mà mình có.

Bất động sản dưới tên Bạch Duyệt Khuê có ba chỗ, trong đó có hai chỗ được cha mẹ cho, chỉ có chỗ ở bây giờ là do Bạch Duyệt Khê kiếm đủ tiền sau đó đưa cho cha, coi như là mua lại.

Cô làm công việc thiết kế game nên độc lập kinh tế từ rất sớm, hai căn hộ này coi như là thể diện cuối cùng trước khi cha mẹ tái hôn để lại cho cô.

Trong thời gian ngắn như vậy mà muốn bán nhà đi cũng không dễ, hơn nữa vị trí ngôi nhà kia khá đặc thù, giữ lại còn có tác dụng khác.

Cô bán những tài sản mà cô có với giá thấp xong Bạch Duyệt Khê bắt tay vào sửa sang lại những chỗ có thể kiếm được tiền, cho dù lần này do cô suy nghĩ nhiều thì hai căn nhà kia cũng có thể trở thành chỗ dựa cuối cùng của cô.

Radio trên xe không ngừng phát tin tức, những câu như thời tiết gần đây cực nóng, “Dạo gần đây, thời tiết toàn cầu đang cực nóng, nhiệt độ không khí trong thành phố chúng ta đã gần ba mươi chín độ, mọi người ra khỏi nhà nhớ phải bổ sung đủ nước, không phơi nắng lâu tránh bị say nắng…”

Bạch Duyệt Khê ngồi trong xe, suy nghĩ mãi, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho người nhà.

Đã lâu không liên hệ với người nhà, trước đó cô có nhắn tin qua nhưng quả nhiên như đá chìm đáy biển.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện cho hai người họ.

Bên phía cha Bạch là do thư ký mấy năm vẫn chưa đổi nhận điện thoại, nói rằng ông ấy đang mở họp, sau khi xong sẽ chuyển lời cho Bạch tổng.

Bạch Duyệt Khê đành phải gửi tin nhắn thoại thật dài qua ứng dụng nói chuyện, bảo thư ký nhớ nhắc cha Bạch nghe.

Bên phía mẹ cô thì bà đã trả lời, nói một nhà ba người bọn họ đã đến trang trại để tránh nóng.

Nghe thấy tin tức này, Bạch Duyệt Khê nhẹ thở ra.

Không bàn đến những thứ khác thì nếu tận thế cực nóng đến, hoàn cảnh ở trang trại chắc sẽ tốt hơn những chỗ khác một chút.

“Mọi người ở trên núi nhớ dự trữ nước nhé, con nghe nói thời tiết năm nay không quá tốt, mẹ với bác nên để mua thêm nhiều đồ ăn ở chỗ ở lại hơn đấy, tóm lại thì sẽ tiện hơn một chút.”

Cô cũng không dám nói quá kỹ, không chỉ sợ cha mẹ vốn xa cách nghĩ mình là kẻ điên, cô cũng sợ những thứ đó chỉ là do cô gặp ác mộng mà thôi.

Mười mấy tuổi cô đã bắt đầu sinh hoạt một mình, mỗi năm chỉ nhận được mấy cuộc điện thoại, vốn dĩ họ đã là quan hệ xa lạ trong gần mười năm, nếu cô nói đến mấy chuyện “Giả sử tận thế đến” đó, sợ là sẽ bị gọi đi khám bác sĩ tâm lý trước.

Nhưng cơn ác mộng đó đang từng chút một biến thành sự thật, không khỏi khiến cho Bạch Duyệt Khê cảm thấy may mắn, phía sau cô còn những động vật cần cô chăm sóc, còn có người nhà của cô nữa.

Bạch Duyệt Khê mở camera theo dõi thú cưng ra, lúc này chim và mèo đã không còn cãi nhau nữa mà chạy đến ban công đồng thời nhìn ra bên ngoài, nơi xa là một biệt thự đã bỏ trống nhiều năm, cũng không biết có phải có người trở về ở hay không.

Bạch Duyệt Khê quan sát một lúc không thấy được kết quả, nhưng cô lại nhận được điện thoại trả lời của bà Bạch.

Mẹ Bạch Duyệt Khê là Trịnh Khê, là một nữ cường nhân cứng rắn, sau khi phát hiện chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ bà liền quyết đoán mang theo một nửa tài sản nhanh chóng ly hôn, sau đó cũng cấp tốc bắt đầu một gia đình mới.

Chồng thứ hai của Trịnh Khê tính cách trung hậu thật thà, tuy điều kiện không bằng bà ấy nhưng cũng thành công có được quyền lên tiếng trong nhà, mấy năm trước bà ấy mới sinh thêm một đứa trẻ nữa.

Ai có thể nghĩ đến, con gái lớn ít khi liên hệ hôm nay đột nhiên lại có một cuộc điện thoại như vậy, bà Trịnh có chút để tâm.

Cụp điện thoại xong, Trịnh Khê gọi chồng đang tưới hoa lại.

“Ông Lưu, hôm qua không phải Nam Nam than thời tiết quá nóng sao? Tối nay chúng ta xuống dưới chân núi đi siêu thị đi.”

“Được thôi, đợi chút anh đi lấy xe.”

“Lấy cái SUV to một chút.”

Vừa nói chuyện với chồng xong thì di động của bà ấy lại rung lên, mở ra thì phát hiện là tin nhắn của Bạch Duyệt Khê, là danh sách đồ dùng tránh nóng.