Chương 7

“Còn có cái tường rào chắn bên ngoài, toàn bộ đổi thành hàng rào thép vật liệu phòng cháy ấy.”

Bây giờ bên ngoài biệt thự vì đẹp mà dùng loại hàng rào gỗ chống phân hủy, một khi cực nóng sẽ dẫn tới hỏa hoạn thì nhà bọn họ sẽ bị biển lửa vây quanh mất.

Nghĩ đến vấn đề hỏa hoạn, Bạch Duyệt Khê bắt đầu nhanh chóng chốt đơn những vật liệu phòng cháy chữa cháy, cũng nhất quyết yêu cầu đội thi công đổi hết tất cả những vật liệu dễ gây cháy nổ trong nhà đi.

“Chống lũ lụt chống hạn hán, phòng cháy rồi còn giữ ấm… Đều là những vật liệu đặc thì cô định cải tạo nhà thành thành lũy sao.”

Người phụ trách đã làm nghề này được vài thập niên nhưng ông cũng rất ít khi nhìn thấy có người phụ nữ nào lại muốn cải tạo nhà mình thành loại như vậy.

“Nếu định như vậy mà dự toán của cô cũng đủ, tôi có thể gọi đoàn đội chuyên nghiệp hơn xây dựng cho cô một cái thành lũy tận thế bắt đầu từ con số không cũng được, bây giờ không phải mọi người thích loại sinh tồn trong tận thế này sao?”

Bạch Duyệt Khê từ chối: “Tạm thời không cần.”

Nhà thầu vẫn nhiệt tình vô cùng, nắm chặt thời gian để phát triển nghiệp vụ, bây giờ thời tiết càng ngày càng ác liệt, giá hàng hóa đã tăng rất cao rồi, nếu chỉ làm có từng đấy thì sao mà đủ nuôi gia đình đây?

“Nếu không còn việc gì thì nếu sau này cô có ý định gì có thể đến đây tham quan.” Người phụ trách để lại một tấm danh thϊếp và địa chỉ.

Bạch Duyệt Khê nhận lấy danh thϊếp, dẫn nhà thầu đi lên phòng thú cưng trên tầng.

Tầng trên cơ bản thiết kế cho những động vật trong nhà, cũng may bọn nhóc không phải động vật lớn nên không gian hoạt động cũng coi như là rộng.

Sau khi thảo luận xong với nhân viên chuyên nghiệp về việc cải tạo cửa sổ và vấn đề phòng cháy tai họa ngầm thì Bạch Duyệt Khê chào hỏi mấy đứa nhóc.

“Lúc chị đi ra ngoài mua đồ, mấy đứa ở trong nhà phải ngoan đấy nhé.”

Mèo ba tư dùng đầu nhẹ nhàng cọ vào tay cô, ngồi xuống kêu một tiếng meo mềm như bông tựa như đang nói nó sẽ để ý mấy đứa kia.

Vẹt huyền anh Da Da đậu trên cái giá được đặc chế để làm chỗ đứng cho chim, lúc đầu chỉ pi pi hai tiếng, sau đó lại kẻ xướng người họa với chú mèo trắng to ở dưới, không nổi vài giây liền bắt đầu tăng tốc độ, bắt đầu cãi nhau với mèo, như đang muốn cướp sự chú ý của người lớn trong nhà.

Bộ dạng chúng nó cãi cọ ầm ĩ tràn đầy sức sống lại khiến thần kinh đăng căng chặt của Bạch Duyệt Khê thả lỏng không ít.

Nói đến cũng thật kì lạ, mấy thú nhỏ nhà cô đều là thiên địch của nhau, từ đầu cô đã chia phòng ở các tầng khác nhau để nuôi chúng nó, chỉ sợ vẹt bị mèo ăn.

Nhưng sau đó không biết từ bao giờ Nhóc Con đã học được cách mở cửa, lúc đó mới cô phát hiện một chim một mèo đã quen nhau rồi.

Cho dù ngày nào cũng đấu võ mồm nhưng Nhóc Con cũng chưa từng khiến đối phương bị thương, Da Da cũng chỉ tiện mỏ thể hiện, chưa từng đi nhổ lông mèo.

Chuột bay nhỏ cũng không có vấn đề gì, ngày nào cũng ngủ trong động, hai đứa nhóc còn lại cũng sống trong tổ, rất ít khi ra ngoài.

Rùa đen yên lặng nằm ngủ trong bể nước, bên cạnh là cái vại giữ ấm của con rắn ngô*, con rắn màu hồng nhạt ngại ngùng rúc ở bên trong không ra ngoài.

(*rắn ngô: Corn Snake – Rắn ngô có thân hình thanh mảnh với chiều dài 24-72 inches (61-182 cm). Chúng thường có màu cam hoặc màu vàng nâu, đen và có mảng màu đỏ xuống giữa lưng. Trên bụng được luân phiên bằng các hoa văn màu đen và trắng, giống như một bàn cờ vua.)

Chuột bay nhỏ đứng trên cành cây to trong phòng khách, đứng trên cao nhìn mèo và chim cãi nhau một lát thì cộp cộp bò lên ống quần bò của Bạch Duyệt Khê, bẹp một cái, đặt một quả hạch vào trong tay cô.

Bạch Duyệt Khê dùng đầu ngón tay vuốt vuốt đầu nó, nhận lấy quả hạch nhỏ, “Cảm ơn Nguyệt Lượng nha.”

Cô quay sang nói với các nhân viên tạm thời đừng đến phòng thú cưng, chỗ này đợi lúc cô về nhà hẵng bắt đầu khởi công.

Sau đó cô để lại không gian cho đội thi công, Bạch Duyệt Khê lập tức đi đến bước tiếp theo của kế hoạch dự trữ, cô đi chọn vật liệu xây dựng trước sau đó sẽ đi đến chợ đầu mối.

Tuy rằng biết có lẽ tận thế sẽ không đến nhanh như vậy nhưng biết được những cảnh trong mơ sẽ liên quan thế thực tế sau này, lòng cô vẫn không yên nên cần phải chuẩn bị sẵn sàng nếu tai họa lớn nhất đến.

Nhà thầu - ông Đặng cũng không lãng phí thời gian, dẫn cô đi đến nơi bán vật liệu xây dựng đi một vòng, Bạch Duyệt Khê không cần cái đắt nhất mà chỉ cần chúng có chất lượng và tính chất phù hợp nhất.

Cô học đại học chính quy về môi trường nên cũng có chút hiểu biết với những thứ này, cô nhanh chóng chọn vật liệu sau đó ông Đặng lập tức nhờ người đặt hàng rồi bắt đầu vận chuyển từng thứ một.

“Tiền đặt cọc tôi đã nhận rồi nên cô yên tâm, lần này nhất định sẽ làm tốt.”