Chương 23

Lẽ ra cô nên đưa các con vật xuống dưới này trú sớm hơn.

Bây giờ cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, sau khi hòa hoãn lại vài phút, cuối cùng Bạch Duyệt Khê mới cảm giác được ngón tay của mình không còn run rẩy nữa.

Cô kiểm tra tình trạng của Tuyết Mễ với Da Da một chút, mặc dù Da Da vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng giờ sờ lên đã thấy được sự ấm áp, hơi thở và nhịp tim đã đi về phạm vi bình thường, cũng không còn cái nóng hầm hập, cảm giác tim đập mạnh như khi bị ánh nắng chiếu vào nữa.

Còn mèo sư tử thì tương đối nghiêm trọng.

Cũng không biết trước đó Nhóc Con đang đào thứ gì ở dưới sô pha mà cả móng vuốt của mèo đều bị nhiễm màu đen, giống như nhựa đường bao lấy chân tơ kẽ tóc vậy.

Bạch Duyệt Khê nhanh chóng lấy hộp y tế ở bên cạnh.

Nhưng vật màu đen này quá nóng, nếu lau không hết thì cho dù có cắt hết lông mèo nó cũng sẽ không thể hết được.

Có điều mặc kệ là cô dùng khăn ướt lau hay là dùng cồn thì vẫn không thể nào lau được thứ chất màu đen ấy ở trên lông con mèo.

Bạch Duyệt Khê nắm lấy móng vuốt của con mèo, hít sâu một hơi cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, khó khăn lắm mới làm cho bàn tay đang cầm kéo không run lên nữa nhưng mũi kéo sắc bén cứ mất đi mục tiêu của mình.

“Rốt cuộc đây là thứ đồ quỷ quái gì thế….”

Thả kéo lên khay kim loại, tiếng lách cách giòn vang kêu lên.

“Không được, thứ này càng lúc càng nóng, nhất định phải loại bỏ nó.”

Bạch Duyệt Khê gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, đúng lúc này bên cạnh bỗng dưng sáng lên.

Cô quay đầu nhìn về phía trong góc, nơi đó có hộp pha lê tự chế trước kia cô làm, một bên là rùa đen một bên là con rắn.

Bạch Duyệt Khê đi qua đó theo bản năng.

Cái kệ pha lê hình vuông trước mắt trông chật chội và thô sơ hơn so với hệ thống tưới nước tự động, nhìn qua cực kỳ chật hẹp đơn sơ nhưng đa số đá ở trong bồn đều được rùa đen dùng tới, ghé vào đá nghỉ ngơi. Rùa đen ngẩng đầu lên nhìn Bạch Duyệt Khê một cái, chậm rãi đưa lưng về phía cô.

Trên lưng con rùa đen phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt.

Bạch Duyệt Khê bị ánh sáng này hấp dẫn, rất nhanh đã thấy được chiếc vỏ màu đen rơi xuống.

[Dùng cái này đi.]

Đột nhiên trong đầu Bạch Duyệt Khê vang lên giọng nói nặng nề mà già nua.

Cô cũng không rảnh lo xem có phải đây là ảo giác của mình hay không, nhanh chóng nhặt mai rùa màu đen quay về nhanh tay lẹ mắt dán lên vết bẩn ở trên móng vuốt của Nhóc Con.

Ánh sáng chiếu qua bộ lông xù thấm vào bên trong, những chất màu đen dần dần mấp máy, nhựa đường sền sệt chảy ra mủ nước, giống như gặp phải kẻ thù lớn, rất nhanh đã bị ánh sáng xanh áp chế, vài giây sau nó biến thành màu đen khô khốc, hoàn toàn bị tróc ra.

Cả quá trình diễn ra một cách nhanh chóng, Bạch Duyệt Khê cảm thấy con mèo trong l*иg ngực mình khẽ động đậy.

“Meow~”

Mặc dù tiếng kêu vẫn còn khá mỏng manh nhưng ít nhất là nó đã tỉnh lại.

“Thật tốt quá…”

Con mèo trong l*иg ngực Bạch Duyệt Khê khẽ liếʍ ngón tay cô, như đang bảo rằng cô không cần phải lo lắng.

Bạch Duyệt Khê móc con chuột bay trong túi ra, sau đó kiểm tra tình huống của Nguyệt Lượng.

Con chuột bay nhìn qua Da Da, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ say.

Cô cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nhưng ít ra hô hấp của chúng đã vững vàng, nhiệt độ cơ thể đã về trạng thái bình thường.

Chuyện hỗn loạn đã qua đi, lúc này Bạch Duyệt Khê mới từ từ nhìn qua con rùa đen đang ở trong kệ pha lê.

Vừa nãy âm thanh mà cô nghe được chắc chắn không phải là ảo giác.

Ông nội cô đã nuôi con rùa này nhiều năm, nghe nói tuổi tác của nó còn lớn hơn cả cô, nhưng cụ thể là bao nhiêu tuổi thì Bạch Duyệt Khê không thể biết được.

Ánh sáng chiếu ngoài cửa sổ, còn có những khác thường phát sinh trên động vật trong nhà, bây giờ lại còn có con rùa đen biết nói chuyện, Bạch Duyệt Khê nhận ra bản thân cũng không cảm thấy quá kinh hãi như tưởng tượng.

Có lẽ điều làm Bạch Duyệt Khê không ngờ tới đó chính là sự phát triển của tận thế không như dự đoán của cô mà thôi.

“So với khi cực nóng thì còn nực hơn nữa…”

Bởi vì nhiệt độ quá cao nên máy điện thoại tự động tắt nguồn, lúc này mới chậm rãi phục hồi lại.

Sau khi khởi động máy thì hoàn toàn không có tín hiệu.

Tia sáng màu trắng chói mắt kia có lẽ mang theo nhiệt độ cực khắc nhiệt cùng với cơn bão điện từ không thể đo lường tấn công toàn bộ thế giới.

Không có internet thì không có cách nào truyền được tin tức ra bên ngoài.

Giờ điện thoại chẳng khác nào cục gạch cầm trên tay, ngoại trừ xem thời gian thì không còn công năng nào khác. Với lại, tùy lúc sẽ bị tắt máy do cực nóng.

Bạch Duyệt Khê thả di động xuống, đánh giá vật tư xung quanh tầng hầm ngầm.

Máy phát điện và máy điều hòa đang chầm chầm chạy nhưng cô không để nhiệt độ thấp ngay mà vẫn duy trì ở nhiệt độ không làm người khác thấy khó chịu là được. Bây giờ không biết tình huống bên ngoài cụ thể như thế nào cho nên tất cả máy phát điện hay máy chạy bằng năng lượng mặt trời cô đều phải tính toán cẩn thận để dùng.