Chương 15

Bạch Duyệt Khê vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, đột nhiên hỏi: “Có phải bên cạnh có động vật kì lạ nào thường xuyên hoạt động bị các em nhìn thấy đúng không?”

Lúc này chú vẹt trước tiếp nhảy lên tay trái cô, ngay cả mèo Ba Tư bên cạnh cũng do do dự dự rồi dùng móng vuốt đặt lên tay trái Bạch Duyệt Khê.

Chỉ còn lại chuột bay nhỏ Nguyệt Lượng, nhưng nó lại không phản ứng gì mà chỉ đẩy một quả hạch vào tay cô.

Ngày nào nó cũng chỉ quan tâm xem chủ nhân đã ăn no chưa. Kết quả là bị vẹt con hận rèn sắt không thành thép dùng cánh đánh cho một cái.

Cảnh tượng như vậy khiến cho Bạch Duyệt Khê bật cười.

Cuộc nói chuyện vượt chủng tộc cứ như vậy mà kết thúc, Bạch Duyệt Khê vẫn rất cẩn thận, kiểm tra từng cái camera trong nhà một lần.

Đặc biệt là những cái ở bên ngoài tường vây.

Thời gian cải tạo lại nhà vốn đã rất gấp, nếu vị hàng xóm chưa bao giờ gặp mặt này đột nhiên đến chặn ngang thì không tốt chút nào.

“Mấy em cứ chơi ở trên ban công này đi, dạo này không thể xuống sân chơi đâu, có biết chưa?”

Việc sửa tầng dưới đã bắt đầu rầm rộ nhưng phần trên tầng cũng rất quan trọng nên cô thường xuyên quan sát chỗ ban công của thú cưng ở tầng ba, chờ đến lúc tầng hầm xây dựng xong thì cô sẽ dẫn chúng nó đi xuống làm quen với nơi đó một khoảng thời gian.

Còn nhà bên cạnh, có lẽ cô sẽ đến đó chào hỏi một chút.

*

“Thành phố chúng ta báo động nhiệt độ cực nóng, dự tính vào ngày 17 tháng 6, đại đa số nơi ở thành phố sẽ trên ba mươi bảy độ nơi nóng nhất sẽ đến ba mươi chín độ trở nên, mong mọi người chuẩn bị tốt công tác phòng bị…”

Mặt trời lên cao nhưng lúc nóng nhất buổi chiều nhiệt độ đã không còn ngừng ở ba chín độ nữa, nhà của Bạch Duyệt Khê ánh sáng không tốt lắm, ngược lại bây giờ lại thấy được chỗ tốt.

Nhóm công nhân vào lúc nóng nhất của ngày sẽ nghỉ ngơi, Bạch Duyệt Khê cũng sẽ mua đồ uống cho bọn họ, những trái cây mua ở siêu thị lúc trước sau khi làm mát ở tủ lạnh cũng phân phát cho bọn họ để giải nhiệt.

Cô chủ chi tiền hào phóng nhưng yêu cầu trong công việc cũng rất tỉ mỉ. Cô cũng không phải là người thích lừa gạt người khác, trên cơ bản sau khi đưa ra yêu cầu, cô sẽ đưa ra khen thưởng cao để đốc thúc làm việc, với cường độ thoải mái như vậy, đa số phần trong nhà đã nhanh chóng hoàn thiện.

Một số công nhân giúp cô dọn sạch phòng, những đồ mà Bạch Duyệt Khê đặt trên mạng cũng lục đυ.c đưa tới, mỗi tầng cô đều sẽ để ra một phòng để làm nơi chứa đồ.

Chủ thầu Đặng dùng mắt ra hiệu với cô: “Cô xây nhà kiểu này, lại tích trữ nhiều đồ như thế là do nghe được tin tức gì sao?”

Sắc mặt Bạch Duyệt Khê bình tĩnh nói: “Cải tạo lại nhà như vậy là do sở thích cá nhân, những đồ đó là phúc lợi công ty phát thôi.”

Nếu lấy ác mộng để giải thích, người khác chắc chắn sẽ không tin, mình cô thì có thể làm như thế nhưng cũng không nên kéo người khác vào cũng nước, nếu việc trong mơ là giả, những đồ cô bỏ tiền ra mua này cho dù cô không dùng được thì cũng có thể đem đi quyên góp, nhưng nếu không có khoa học chứng minh mà cứ nói có thiên tai đến thì sẽ là kẻ chỉ biết truyền bá khủng hoảng.

Không phải ai cũng giống cô, có thể trả giá cao để tích trữ đồ vật chỉ để đánh cược xem trời kia có khả năng sụp xuống hay không.

Mấy ngày trước, cứ hai ngày cô lại ra ngoài mua một mẻ rau dưa mới, bây giờ cả ba tủ lạnh đều nhét chật kín đồ, như thể cô bị ám ảnh tích trữ vậy.

Chủ thầu Đặng không tin cách nói này của cô, còn tưởng Bạch Duyệt Khê không muốn nói cho mình biết.

“Vợ của tôi dạo này cũng vội vội vàng vàng tích trữ đồ trong nhà, hỏi bà ấy thì bà ấy chỉ bảo mình mơ thấy ác mộng, tôi không có cách nào khác, thấy cô cũng như vậy, tôi tưởng cô có thể biết thêm tin tức gì đó chứ.”

Nhà ông Đặng cũng ở trong khu này nhưng là ở bên khu Bắc, cả khu biệt thự và khu Bắc ông ấy đều có quen biết cho nên tất nhiên cũng biết rất nhiều chuyện linh tinh.

Tình huống của vợ ông ấy bắt đầu đầu từ ngày hôm qua, hơn nửa đêm tỉnh dậy lôi kéo ông ấy phải ra siêu thị.

Rạng sáng hai ba giờ còn có siêu thị lớn nào mở cửa chứ, cuối cùng ông cũng chỉ có thể đi cùng bà ấy đến cửa hàng tiện lợi mua một đống đồ ăn uống.

“Hôm nay sau khi vợ tôi tỉnh ngủ, vừa nói đến chuyện hôm qua, bà ấy liền nói bản thân không nhớ rõ nhìn thấy gì trong mơ, thật ra bà ấy đã hoàn toàn quên rồi đấy chứ, còn làm tôi tưởng tôi vẫn đang nằm mơ cơ.”

Nhưng lịch sử giao dịch trong điện thoại vẫn còn, trong nhà cũng có thêm không ít đồ.

“Cô này, nói thật, sau khi thời tiết càng ngày càng nóng thì việc lạ cũng nhiều lên không ít.”

Ông Đặng gãi gãi đầu, tiện thể nói chuyện với nhóm công nhân đang nghỉ ngơi.

Lần trước việc xe đạp điện cháy ở khu Bắc lần trước sau đó lại kéo theo cả một trận hỏa hoạn, cùng với việc ngắt điện kiểm tra tu sửa, tiếp đó lại có người phát hiện ra những người động cái thì bùng nổ ngày càng nhiều hơn.