Chương 32: Tư Hạ thiện lương

Tư Hạ không thể không căng da đầu tiến lên khuyên Tần Niên: “Ca ca, bọn họ thật là đáng thương, chúng ta mang bọn họ đi cùng có được không?”

Nói xong.

Cô lại ở trong lòng mắng hệ thống trà xanh một vạn lần.

Trà xanh chết tiệt!

Phiền chết Hạ!



Tư Hạ vừa mới dứt lời, mấy người Tần Niên còn chưa nói gì, người đàn ông mặt đầy cảnh giác ở đối diện đã mở miệng.

Hắn không có ý tốt mà quét mắt nhìn Tư Hạ từ trên xuống dưới một lần, ngữ khí rất khinh thường: “Đi đi đi, đàn ông chúng tôi nói chuyện, một con nhóc như cô tính thứ gì? Xen mồm làm gì?”

Cái này, đừng nói mấy người Tần Niên, ngay cả hệ thống trà xanh đều nhịn không được.

[ Tư Hạ tiểu thư, đi đập chết hắn!] Hệ thống trà xanh tức giận muốn điên: [ Tôi giúp cô tiêu trừ ký ức. ]

Thứ gì chứ?

Cũng dám hô to gọi nhỏ với nữ nhân xấu xa?

Hắn cho rằng hắn là Nữu Hỗ Lộc thị - c0412 sao?

Nghe thấy Tiểu Trà nói, Tư Hạ không đáp, cúi đầu che lấp ý cười trong đáy mắt.

Nhưng hình ảnh đó dừng ở trong mắt mấy người Tần Niên giống y như bộ dáng bị ủy khuất mà không dám hé răng.

Sử Bình An là người đầu tiên không nhịn được được, hắn đạp một đạp, đá văng người đàn ông trên mặt đất.

Lão Lý hoảng sợ, nước mắt đều nghẹn trở lại.

Vội vàng tiến lên nhẹ hòa hoãn: “Người anh em, lão Tề không phải cố ý, hắn chỉ là có chút chủ nghĩa đàn ông thôi.”

Tư Hạ trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Thiếu chút nữa không nhịn được.

Cái Lão Lý này thật có ý tứ.

Ngoài miệng nói Lão Tề không phải cố ý, nhưng chỉ làm bộ làm tịch ngăn cản.

Lão Tề bị ăn đạp, càng thêm không phục: “Tôi cũng không nói sai.”

Nói xong hắn lại đánh giá Tư Hạ: “Anh nhìn cô ta ăn mặc màu sắc lòe loẹt như vậy, có thể là thứ tốt gì?”

Tần Niên thần sắc cực lạnh lẽo nhìn về phía Lão Tề, đi đến trước mặt Tư Hạ giúp cô chặn lại ánh mắt của hắn.

“Cô gái nhỏ, các ca ca ở đây, đừng sợ!”

Nghe thấy Lão Tề chửi bới quần áo của cô, Tư Hạ vừa định móc đại khảm đao: “……”

A, không phải, cô mới không sợ nhé!

Đao của cô đã chuẩn bị xong rồi đó!

Đừng cản cô, cô muốn chém chết cái tên dám chửi bới quần áo của cô - Tề Tám Trứng!



Lão Tề bị hai tên An kết phường đánh cho một trận sau đó trói bằng dây thừng, ném ở trong góc.

Sùng Nhất Tinh có chút không hài lòng.

Thật ra bọn họ đều không tính là người tốt gì, ở thế đạo này, gặp được loại mặt hàng kia kỳ thật có thể trực tiếp gϊếŧ.

Nhưng e ngại vì còn có Tư Hạ thiện lương ở đây nên bọn họ không có động thủ.

Lão Lý tựa hồ cũng không thích Lão Tề, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu làm bộ làm tịch ngăn cản, sau đó liền đứng ở một bên giả làm khúc gỗ.

Không gian của Tư Hạ vẫn còn chỗ, đơn giản lại thu thập thêm chút đồ ăn.

Thu xong, không ai quan tâm đến sống chết của Lão Tề, mấy người Tần Niên mang theo lão Lý cùng ra khỏi nhà xưởng.

“Anh có thể đi theo chúng tôi đến căn cứ Lam Sơn.” Đối với việc Lão Lý yên lặng không lên tiếng,Tần Niên rất là vừa lòng, trên đường hắn nói mấy người bọn họ là ra ngoài làm nhiệm vụ, không phải phụ trách cứu người.

Nhưng mà hắn có thể cùng đi theo họ đến căn cứ Lam Sơn.

Căn cứ Lam Sơn là hầm trú ẩn mà gần đây phía chính phụ lựa chọn để xây dựng căn cứ, cha của Lâm Niệm Niệm ở nơi đó.

Mục đích đến của mấy người Tần Niên cũng là nơi đó.

Nơi đó cách trung tâm hậu cần cũng không xa lắm, nếu tình hình giao thông tốt, lái xe mấy giờ là có thể đến.

Ngoài dự đoán chính là lão Lý từ chối: “Các anh từ thành phố D tới sao? Vợ và con trai tôi đều ở thành phố D, tôi muốn trở về tìm bọn họ.”

“Tôi không kiến nghị anh trở về, trong nội thành phỏng chừng không còn mấy người sống sót.” Tần Niên không nói nữa, Sùng Nhất Tinh tự giác tiếp lời bắt chuyện cùng Lão Lý.

Tư Hạ nhìn Lão Lý một cái, một lát sau, lại nhìn thêm một cái.

Sao cái Lão Lý này càng nhìn càng thấy quen mắt vậy?

Tần Niên chú ý tới ánh mắt của Tư Hạ, trong lòng hơi chua, chắn giữa hai người.

Tư Hạ: “……”

Bệnh tâm thần hả!

Cứ chắn cô hoài làm gì?