Bôn ba cả ngày, mọi người đều khá mệt.
Sắc trời đã tối, trung tâm hậu cần đen nhánh một mảnh.
Tần Niên không đinh buổi tối đi vào mạo hiểm, vì thế tìm chỗ gần đó để nghỉ ngơi.
Vẫn là phòng an ninh.
Trung tâm hậu cần ở vùng ngoại thành, bảo vệ ở đây cần phải ở lại, bởi vì là một công ti nên phòng an ninh lớn hơn nhiều so với Nhất Trung.
Vừa mở cửa ra, một con tang thi mặc quần bảo bảo vệ nghiêng ngả lảo đảo chạy ra.
Trên người nó không có vết thương nào, hẳn là tự biến dị.
Sử Bình An lấy chủy thủ ra, tiễn nó một đoạn.
Sau khi gϊếŧ con tang thi đó, hắn đi vào xem xét một chút, xác định không còn lại con tang thi nào, vẫy vẫy tay về phía bọn Tần Niên.
“Niên ca, chỉ có mỗi con này.”
“Ừ.” Tần Niên gật gật đầu, che chở Tư Hạ đi vào trước.
-
Phòng an ninh của trung tâm hậu cần có cấu tạo không khác Nhất Trung cho lắm, ở phía trước đều là chỗ canh gác, phòng trong là nơi nghỉ ngơi.
Tư Hạ liền đi về phía phòng trong.
Giường yêu quý, cô đến đây!
Nhưng vừa vào phòng trong, đã bị mùi hôi xộc ra.
Quá thối!
Một mùi hôi tanh tưởi đánh úp lại, Tư Hạ bị sặc đến nỗi chảy nước mắt.
“Ca ca, hôi quá đi.” Tư Hạ thối lui đến bên người Tần Niên, túm lấy tay hắn, oán giận: “Nhưng mà người ta mệt mỏi quá.”
Đôi mắt cô xoay chuyển, không có ý tốt mà dừng trên người Lâm Niệm Niệm suýt chút nữa bị vứt bỏ.
Sau khi trải qua việc bị Sử Bình An thiếu chút nữa quăng ra ngoài, Lâm Niệm Niệm trở nên thành thật hơn không ít.
Giờ phút này an an tĩnh tĩnh đứng ở phía sau Lưu Tinh, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Tư Hạ vẫn khó chịu với tiểu trà xanh, không thể gϊếŧ cô ta, cũng không thể ném cô ta, vậy thì phải lăn lộn cô ta xả giận đi.
“Ca ca, có thể bảo bọn họ quét tước bên trong một chút được không, tôi muốn ngủ.”
Tư Hạ chỉ vào bốn người Lâm Niệm Niệm, nói với Tần Niên, vô cùng đúng lý hợp tình mà coi bọn họ như người hầu.
Giọng nói của cô không đè thấp, Lâm Niệm Niệm đương nhiên cũng nghe thấy.
Lâm Niệm Niệm không thể tin được mình nghe thấy cái gì, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Tư Hạ, liền thấy cái cô nàng mềm yếu kia đang nhướng mày về phía cô ta.
Ăn giáo huấn liên tục, Lâm Niệm Niệm cuối cùng đã mang não.
Cô ta không dám đối mặt trực diện với Tư Hạ mà kéo kéo áo Lưu Tinh.
Lưu Tinh hiểu ý, khó chịu mà nhìn Tư Hạ: “Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi quét dọn? Chúng tôi là người hầu của cô sao?”
Tư Hạ chớp chớp mắt.
A?
Tiểu trà xanh học được thông minh rồi nha.
Biết dùng người khác làm vũ khí.
Cuối cùng cũng có bộ dáng giống lúc trước một lần.
Tư Hạ đánh giá Lưu Tinh một chút, gầy gầy, lớn lên mỏ chuột tai khỉ.
Nhưng bởi vì đang lứa tuổi thanh xuân, trông có vẻ cũng không xấu lắm.
Nhưng so với cái tên bạch nhãn lang lúc trước bị Lâm Niệm Niệm sai sử thì kém xa.
Tư Hạ trả lời Lưu Tinh, học theo Lâm Niệm Niệm, kéo kéo áo Tần Niên: “Ca ca, hắn hung dữ với tôi.”
Tần Niên sờ sờ đầu Tư Hạ, lãnh đạm nhìn Lưu Tinh một cái: “Không muốn quét dọn, cậu có thể đi ra ngoài.”
Lưu Tinh diện với ánh mắt của Tần Niên lập tức túng, hắn trừng mắt nhìn Tư Hạ một cái, xoay người cầm lấy cây chổi ở góc đi vào phòng trong.
Lúc đi ngang qua Tư Hạ nhỏ giọng mắng cô một câu: “Phi, chó cậy thế chủ!”
Tư - Chó cậy thế chủ - Hạ: “……”
Nói ai là chó đó?
Cái tên bạch nhãn lang dự bị này thật đáng chết!
Tư Hạ nuốt không nổi cơn giận này, cô lại kéo kéo Tần Niên, ủy ủy khuất khuất mà cáo trạng: “Ca ca, hắn lại mắng tôi.”
【……】 Hệ thống trà xanh quả thực không nỡ nhìn.
Sao lại thế này?
Sao chỉ mới một ngày, nữ nhân xấu xa đã biến thành bộ dáng thích thú như vậy?
Đã xảy ra chuyện gì mà nó không biết sao?