Chương 17: Không biết người ta tên là gì

Tần Niên tìm mấy cái ba lô du lịch cỡ lớn ở lầu hai, ném mấy người Sử Bình An để bọn họ để đồ ăn.

Tư Hạ ở bên cạnh nhìn một lát, nghĩ nghĩ cũng đi tìm cái ba lô.

Cô cũng không sợ Tần Niên biết cô có không gian, nhưng giải thích thì khá phiền toái.

Tư Hạ sợ phiền toái.

【Tư Hạ tiểu thư, là không gian tôi khen thưởng cho cô không tốt sao?】Hệ thống trà xanh nhìn Tư Hạ nhét đồ vào ba lô, có chút không vui.

Làm gì?

Cái ba lô nát này có thể so sánh được với không gian nó khen thưởng sao!

Nữ nhân xấu xa!

Tư Hạ lý cũng không thèm để ý hệ thống trà xanh, nhờ ba lô che giấu, lại ném thật nhiều đồ vật lung tung rối loạn vào không gian.

Tần Niên đi theo phía sau cô, nhìn kệ để hàng trống rỗng sau khi cô đi qua, lại nhìn cái ba lô cho dù cô có để bao nhiêu đồ đều xẹp lép.

Tần Niên: “……”

Túi của cô gái nhỏ và cái ba lô này đều thần kỳ như vậy sao?

Hắn chần chờ mà cúi đầu, nhìn ba lô của mình.

Hay là đi đổi với cô gái nhỏ?

Tư Hạ hoàn toàn không biết Tần Niên suy nghĩ cái gì, dựa vào ba lô che giấu, ở lầu ném đồ vào không gian đến tận hứng.

Mấy học sinh nhìn mà thèm, bọn họ hiểu rõ tại thế đạo này mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình nên cũng đi tìm ba lô để thức ăn.

Ngoại trừ Lâm Niệm Niệm.

Có lẽ nhìn thấy Lâm Niệm Niệm bị đυ.ng vào đầu quá đáng thương, có một nữ sinh cầm thêm một cái ba lô lại, đưa cho cô ta, không so đo hiềm khích trước đây: “Niệm Niệm, chúng ta cùng đi lấy chút đồ ăn đi.”

Lâm Niệm Niệm đang ngồi ở quầy thu ngân ăn chocolate.

Cô ta nhìn thoáng qua nữ sinh vừa đến, nuốt chocolate trong miệng xuống: “Tôi không đi, mọi người đều có đồ ăn, tôi ăn của các cậu không phải được rồi hay sao, làm gì phải tự mình đi?

Nữ sinh bị lời nói của cô ta chặn họng, thập phần vô ngữ, xoay người cầm ba lô rời khỏi.

Lâm Niệm Niệm mắt trợn trắng, tiếp tục ăn chocolate.

Tư Hạ lấy đồ cũng kha khá, một tay xách theo ba lô căng phồng, đi đến bên cạnh Lâm Niệm Niệm.

“Dậy.” Hạ - Ác bá đá đá ghế, “Tôi muốn ngồi.”

Ghế lung lay, Lâm Niệm Niệm ngồi không chắc, suýt nữa nhét chocolate trong tay vào mũi.

Nhìn đầu sỏ gây tội Tư Hạ, cô ta thấy phiền không chịu nổi: “Cô làm gì vậy? Tôi ngồi chỗ này trước, dựa vào đâu mà nhường cho cô?

Tư Hạ nhìn xung quanh, Tần Niên bọn họ đều đang thu đồ, tạm thời không rảnh lo nơi này, trà xanh chết tiệt cũng không cảnh cáo.

Vậy thuyết minh, cô không cần lo lắng OOC.

Tư Hạ đặt ba lô trên quầy thu ngân, lắc lắc nắm tay, trực tiếp sảng khoái mà kéo Lâm Niệm Niệm từ trên ghế xuống.

Miếng chocolate ăn một nửa kia rốt cuộc như nguyện chui vào mũi Lâm Niệm Niệm.

“A a a! Tôi muốn gϊếŧ cô!” Lâm Niệm Niệm sửng sốt vài giây, xoang mũi truyền đến đau đớn làm cô ta hoàn toàn điên cuồng, đứng dậy muốn nhào về phía Tư Hạ.

Tư Hạ mặt vô biểu tình, đá cô ta một cái.

Nhìn Lâm Niệm Niệm lại bò dậy, trong lòng cô có chút hoài nghi nhân sinh.

Vừa bị cô đá, lại bị cô ném, sao tiểu trà xanh vẫn còn có thể sinh long hoạt hổ như vậy?

Đến lúc nào mới có thể đánh chết cô ta đây!

Trà xanh chết tiệt!

Thật phiền!



Sử Bình An lấy đồ xong, đi ra nhìn tình huống bên ngoài, phía xa đã có tang thi lắc lư lại đây.

Con đường này là phố đi bộ, nên gần đây không có chiếc xe nào.

Nhưng đoạn đường kế tiếp khá dài, cũng không thể luôn đi bộ như vậy.

Sử Bình An đóng kỹ cửa, nghĩ nghĩ, đi tới trước mặt Tư Hạ.

“Cô gái nhỏ, cô biết chỗ nào có xe không?”

Sử Bình An làm lơ Lâm Niệm Niệm đầy mặt oán hận ngồi dưới đất, cười tủm tỉm hỏi Tư Hạ.

Nghe thấy cái xưng hô “cô gái nhỏ” này, Tư Hạ nhướng mày.

Vẫn là Tần Niên gọi dễ nghe hơn!

Tư Hạ đương nhiên biết chỗ nào có xe, còn biết chỗ nào có xe có thể chứa được nhiều người như vậy. “Phía trước có cái nhà trẻ, nơi đó có xe chuyên chở học sinh.”

Được đáp án vừa lòng, Sử Bình An về tới bên cạnh Tần Niên.

“Niên ca, cô gái nhỏ nói gần đây có cái nhà trẻ, nơi đó có xe chuyên chở học sinh. Chúng ta có nên đến đó lấy nó không?”

Tần Niên không do dự: “Được, đi nhà trẻ đi.”

Qua vài giây, hắn lại nói: “Ai cho cậu gọi cô gái nhỏ?”

“Hả?” Sử Bình An phản ứng lại, gãi gãi đầu: “Không phải tại không biết người ta tên gì sao.”

“Ừm.” Tần Niên lãnh đạm lên tiếng.



Tư Hạ đang bắt nạt Lâm Niệm Niệm.

Nhìn Sử Bình An đi vòng vèo trở về, cô tùy tay đẩy Lâm Niệm Niệm, bắt đầu biểu diễn: “Em gái sao lại đẩy chị vậy? Đập trúng tay của chị rồi.”

Lúc Tư Hạ đẩy Lâm Niệm Niệm đυ.ng tay vào quầy thu ngân, trên mu bàn tay có một vết bầm.

Làn da của cô trắng, vết bầm nhìn càng rõ ràng. Thấy thế, Sử Bình An trừng mắt Lâm Niệm Niệm, hỏi Tư Hạ: “Cô không sao chứ?”

“Không có việc gì, ca ca. Em ấy chỉ là không cẩn thận.” Tư Hạ lắc đầu.

Lâm Niệm Niệm bị bắt nạt không dám nói lời nào: “……”

Không cẩn thận mẹ cô!

Rốt cuộc là ai khi dễ ai!

Trà xanh xấu xa!

Sử Bình An lại trừng mắt nhìn Lâm Niệm Niệm một cái, lúc này hỏi: “Cô gái… à không, em gái, chúng tôi còn chưa biết cô tên gì đó?”

Tư Hạ hồ nghi mà nhìn hắn, ở trong lòng hỏi hệ thống trà xanh: “Ta chưa nói tên cho bọn họ sao?”

Bọn họ thế nhưng không biết đại danh của cô!

Thật làm Hạ thất vọng!

【Chưa.】 Hệ thống trà xanh lại bắt đầu biến giọng, 【Tư Hạ tiểu thư, cô chưa từng nói với bọn họ cô tên gì đâu.】

“Ừ, câm miệng đi.” Tư Hạ bị hệ thống trà xanh chỉnh âm thanh như dép lê ghê tởm, lãnh khốc bắt nó câm miệng.

Lúc quay mặt về phía Sử Bình An, lại là một bộ dạng ngoan ngoãn mềm mại: “Ca ca, tôi tên Tư Hạ.”

“Được, tôi biết rồi.” Sử Bình An bị cảm nhiễm, giọng nói chuyện đều thay đổi, “Hạ Hạ, chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi, còn cần cô dẫn đường cho chúng tôi đến nhà trẻ đó.”

Tư Hạ: “…… đây là chuyện tôi nên làm.”

Sau khi Sử Bình An quay lại, liền nói tên Tư Hạ cho mấy người.



Tới gần thời điểm xuất phát, có mấy học sinh không muốn đi theo.

Nơi này có đồ ăn, có nước, còn rất an toàn, bọn họ tự nhiên không muốn bôn ba.

Đối với chuyện này, mấy người Tần Niên đều không có ý kiến.

Tần Niên chỉ nói cho bọn họ tính nguy hiểm khi lưu lại nơi này, không có cứng rắn khuyên bọn họ đi cùng.

Rốt cuộc thế đạo này, có thể vì bọn họ phụ trách chỉ có chính bọn họ mà thôi.

Không có gì bất ngờ xảy ra, mấy học sinh chẳng sợ biết có nguy hiểm vẫn quyết định lưu lại.

Tần Niên không nhiều lời, đoàn người đeo ba lô liền chuẩn bị xuất phát.

Lâm Niệm Niệm kỳ thật cũng rất muốn lưu lại, nhưng nghĩ đến chỉ có gặp được ba, cô ta mới có thể xử lý mấy người bắt nạt mình, liền không có ý niệm này nữa.

Trước khi đi, Mã Thạc lưu tại siêu thị đưa cho Lâm Niệm Niệm một cái ba lô.

Đại khái là bởi vì có chỗ ở an toàn, cũng không cần gặp lại Lâm Niệm Niệm, hắn không so đo chuyện lúc trước Lâm Niệm Niệm khi dễ bạn học.

“Cầm đi, bọn họ chắc chắn sẽ không chia đồ ăn cho cậu đâu.”

Sợ Lâm Niệm Niệm ngại nặng, đồ trong ba lô cũng không quá nhiều, nhưng cũng đủ ăn một đoạn thời gian.

Lâm Niệm Niệm lần này không từ chối, thái độ lãnh đạm nói câu cảm ơn liền đeo ba lô lên, đi theo đám người Tần Niên bọn họ ra ngoài.

Bên ngoài siêu thị không có tang thi, Tần Niên bảo Tư Hạ theo sát mình, thuận tiện chỉ đường.