Chương 16: Ca ca, cô ấy hung dữ quá, tôi sợ.

Mọi người hữu kinh vô hiểm mà bò lên trên mái nhà, Tư Hạ đứng lên, vỗ vỗ tay, nhìn thoáng qua nơi xa.

Sùng Nhất Tinh đang chạy về phía bên này, phía sau một đám tang thi đang đuổi theo hắn.

Nhưng mà chạy một đoạn hắn lại ném một quả pháo ra xa.

Hiện tại tang thi thật ngu ngốc, dụ hoặc của người sống căn bản không thắng nổi tiếng pháo.

Sùng Nhất Tinh nhờ ném pháo chạy thoát khỏi tang thi, rất nhanh đã đến phía dưới tòa nhà.

Thấy hắn đã an toàn trèo lên cây thang, Tư Hạ lại nhìn chằm chằm Lâm Niệm Niệm tiếp.

Tiểu trà xanh đã mười phút không làm yêu.

Không thích hợp!

Cô phải nhìn chằm chằm!



Lâm Niệm Niệm đứng ở ven mái nhà, nhìn Sùng Nhất Tinh đang trèo lên trên, lại nhìn cây thang đã không còn vững chắc.

Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Điền Ý, đứng cách cô ta không xa.

Oán độc trong đáy mắt chợt lóe qua.

Cô ta lặng lễ xê dịch đến bên cạnh Điền Ý, chuẩn bị “lơ đãng” đυ.ng hắn một cái.

Chỉ là cô ta chưa kịp có động tác gì, Tư Hạ đang nhìn chằm chằm cô ta nãy giờ, đã nhào thẳng về phía cô ta.

Rầm!

Lâm Niệm Niệm bị Tư Hạ phác gục trên mặt đất, đầu đập vào xi măng, phát ra một tiếng thật lớn.

Tần Niên bị động tĩnh này dọa đến, nhìn hai người té ngã trên đất, vội vàng chạy đến đỡ Tư Hạ dậy.

Tần Niên có chút hoảng loạn, đánh giá Tư Hạ từ trên xuống dưới một lần, hỏi cô: “Cô gái nhỏ, cô không sao chứ?”

Tư Hạ: “……”

Cô có thể bị thương cái gì?

Người bị thương còn nằm trên mặt đất kìa!

Tư Hạ hoàn toàn coi tiểu trà xanh như thịt lót, một chút vết thương cũng không có.

Nhưng mà cô vẫn trả đũa: “Ca ca, tôi muốn đi tìm anh, đều tại cô ta chắn đường tôi.”

Lâm Niệm Niệm bị đâm đến đầu váng mắt hoa, vừa mới hồi hồn, liền nghe thấy Tư Hạ ác nhân cáo trạng trước.

Cô ta gian nan bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Tư Hạ được Tần Niên bảo vệ trong l*иg ngực, tức giận muốn điên: “Rõ ràng là cô nhào lại đây đâm vào tôi, đồ tiện nhân này, tôi đánh chết cô!”

Tư Hạ nhìn Lâm Niệm Niệm tức muốn hộc máu, dụi đầu vào ngực Tần Niên, ủy khuất vô cùng: “Ca ca, cô ấy hung dữ quá, tôi sợ.”

Nói xong còn trộm liếc mắt nhìn Lâm Niệm Niệm một cái.

Ánh mắt thập phần vui sướиɠ khi người gặp họa.

Lâm Niệm Niệm: “……”

A a a!

Cô ta nhất định phải gϊếŧ tiện nhân này!

Tần Niên lạnh như băng nhìn thoáng qua Lâm Niệm Niệm, cảnh cáo cô ta: “Tự giải quyết cho tốt.”

Đối với việc Lâm Niệm Niệm thường xuyên làm ra chút động tĩnh nhỏ, xong lại bị đánh, mọi người đều đã quen.

Thậm chí còn không có ai tiến lên hỏi cô ta một câu.

Chờ sau khi Sùng Nhất Tinh trèo lên, Sử Bình An cũng cầm theo cây thang lên.

Tần Niên không yên tâm Tư Hạ đứng một mình, sợ cô lại bị Lâm Niệm Niệm khi dễ, đơn giản trực tiếp cõng cô lên.

Tư Hạ vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng trong tiếng cảnh cáo của hệ thống trà xanh, lại bất đắc dĩ mà bò lên lưng Tần Niên.

Tư Hạ nằm bò trên lưng Tần Niên, tức giận bất bình.

Cô không biết đi sao?

Cô bị tàn phế sao?

Trà xanh chết tiệt!

Ngày mai cô muốn cử báo tiếp!



Đoàn người nghiêng ngả lảo đảo, rốt cuộc đi tới mái nhà siêu thị Phúc Đáo.

Một mảnh tang thi ở đây ngày hôm qua đã bị Tư Hạ quét sạch, dư lại cũng bị tiếng pháo hấp dẫn qua, còn thừa không nhiều lắm.

Sử Bình An thả cây thang, dẫn đầu nhảy xuống.

Tư Hạ chuẩn bị leo từ trên lưng Tần Niên xuống, nhưng Tần Niên không cho.

Hắn một tay đỡ cây thang, một tay đỡ Tư Hạ, ổn định vững chắc leo xuống.

Siêu thị Phúc Đáo vẫn giống như lúc Tư Hạ rời đi, cửa lớn đóng chặt.

Tần Niên cõng Tư Hạ không tiện lắm, đi đầu chính là Sử Bình An, trong tay hắn nắm chặt chủy thủ, một chân đá cửa lớn.

Đợi vài giây, xác định bên trong không có tang thi còn sống, mọi người lúc này mới vào siêu thị.

Diện tích siêu thị rất lớn, không gian của Tư Hạ nhỏ, căn bản không chứa được bao nhiêu đồ.

Một đám người không được ăn no, đặc biệt là những học sinh đó, nhìn thấy vật tư tràn đầy, đôi mắt đều sáng.

Bọn họ khắc chế mà nhìn về phía Tần Niên.

Mấy người Sử Bình An tra xét siêu thị một lần, sau khi xác định không có nguy hiểm gì, gật đầu về hướng Tần Niên .

Tần Niên thả Tư Hạ xuống, nói: “Đi đi.”

Mấy học sinh hoan hô một tiếng, vội vàng chạy đi tìm đồ ăn.

“Cô gái nhỏ có đói không?” Tần Niên xoa xoa đầu Tư Hạ, hỏi cô.

Tư Hạ ném qua một cái nhìn xem thường.

Vô nghĩa!

Có thể không đói bụng sao?

Còn nữa, có thể đừng sờ đầu cô nữa được không!

Cô không cần mặt mũi sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Tư Hạ lại là: “Ca ca, tôi có thể tự tìm thức ăn được không?”

Siêu thị không có gì nguy hiểm, Tần Niên đương nhiên là đáp ứng: “Đi đi.”

Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ cứu hai người Sử Bình An, không gian của Tư Hạ biến thành rộng gấp đôi, còn có không ít chỗ trống.

Lầu một toàn là người.

Tư Hạ đi lầu hai.

Cô thu đồ vật chính là nhìn cái gì thuận mắt thì thu cái đó, cũng mặc kệ có tác dụng hay không.

Đi một vòng lầu hai, Tư Hạ nhét một đống rách nát vào trong không gian.

Thu đồ đạc vào xong, Tư Hạ nhìn nhìn quần áo bẩn thỉu của mình, có chút ghét bỏ.

Lầu hai có bán quần áo, nhưng đều là kiểu dáng dành cho người già và trung niên.

Tư Hạ thuận tay vớt một bộ quần áo màu sắc rực rỡ, vào trong góc thay đồ.

Nhìn bản thân rực rỡ sắc màu trong gương, cô vừa lòng gật gật đầu.

Cô cũng thật đẹp!

Thật vui vẻ ~

Trà xanh hệ thống: 【……】

Nữ nhân xấu xa thật quá cay mắt!

Nghĩ đến Tư Hạ đã từng bọc ngón tay y như que diêm xong, còn tự tin mù quáng, hệ thống trà xanh bình thường trở lại.

Thôi bỏ đi, là thẩm mỹ của nữ nhân này.

Dù sao bị cay cũng không phải mỗi mắt của nó ╮ ( ╯_╰ ) ╭.



Dưới lầu, đám người Sử Bình An đang ăn cơm tự làm nóng.

Tần Niên có chút đứng ngồi không yên, thường thường nhìn về phía cửa thang lầu.

Cô gái nhỏ sao còn chưa quay lại?

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Hắn không ngồi yên được, hỏi Sử Bình An: “Bình An, hồi nãy các cậu có xem qua trên lầu chưa? Xác định trên lầu an toàn sao?”

Buổi tối ngày hôm qua chỉ ăn một gói mì, Sử Bình An đói không chịu nổi, giờ phút này đang ôm cơm ăn ngấu nghiến.

Tần Niên hỏi hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu hả một tiếng.

Vẫn là Ngụy Diên An ở bên cạnh hắn gật đầu: “Đều đã tra xét qua, trên lầu rất an toàn.”

Tần Niên gật đầu, đứng dậy đi lên lầu, trước khi đi lại nhìn thoáng qua Sử Bình An tiếp tục ăn cơm, lãnh đạm đánh giá: “Thùng cơm.”

Sử Bình An lại hả một tiếng.

Không phải chứ?

Niên ca đang mắng hắn là thùng cơm sao?

Hắn làm sao vậy?

Một bên Ngụy Diên An thấy chuyện vui, phụt một tiếng bật cười.



Tư Hạ mới vừa đi đến cửa thang lầu thì nhìn thấy Tần Niên.

Cô có chút nghi hoặc: “Ca ca, anh lên đây làm gì?”

Không phải là tới nhìn lén cô thay quần áo chứ?

Biếи ŧɦái xấu xa!

Nhìn sắc mặt cô gái nhỏ càng ngày càng không thích hợp, Tần Niên ho nhẹ một tiếng, che giấu mục đích của mình: “Tôi lên lầu hai tìm xem có mấy đồ linh tinh như ba lô hay không, chúng ta cần mang theo ít thức ăn.” Nói xong, hắn theo bản năng mà nhìn về phía cái túi của Tư Hạ.

Sau đó mới phát hiện, cô gái nhỏ đã thay một bộ quần áo.

Tư Hạ đặc biệt trắng, ngũ quan tinh xảo giống búp bê Tây Dương, quần áo màu sắc rực rỡ mặc ở trên người cô rất là đẹp.

Thấy Tần Niên nhìn chằm chằm chân mình, Tư Hạ có chút không cao hứng.

Nhìn cái gì mà nhìn?

Tần Niên rất cao, chân cũng dài.

Tư Hạ đánh giá chân Tần Niên một chút, càng không cao hứng.

Là đang thi với cô xem chân ai dài sao?

Cô nếu là cao bằng hắn, khẳng định chân dài hơn hắn nhiều.