Chương 10: Nhà của Đinh Hiên – thôn nhỏ ở phía tây ngoại ô
Tác giả: Phong NhãEdit: Tử ĐằngCơ mà, sau khi nói xong cậu liền hồi hận.
Nhà cậu quá kém, thiếu gia quen ở nhà cao cửa rộng biệt thự nguy nga lộng lẫy, chắc chắn sẽ không thích.
Nhưng mà lời đã nói ra rồi, cậu chỉ có thể im lặng chờ Hách Nghị quyết định.
"Nhà em? Ở đâu?" Hách Nghị hỏi xong liền không khỏi khinh bỉ nguyên chủ một phen.
Hắn vậy mà một chút thông tin gì về gia cảnh Đinh Hiên cũng không biết. Không quản thế nào, dù sao cũng là gả cho ngươi, ít nhiều cũng phải biết chút gì đó chứ. Thế nhưng xin lỗi nha, trong trí nhớ của hắn chưa từng cùng Đinh Hiên có hiểu biết gì, chỉ biết nhà cậu rất nghèo. Hết.
Hai người kết hôn gần ba tháng, vậy mà như người xa lạ.
"Nhà em ở phía tây ngoại ô, đi lại có chút xa. Hay là..."
"Đi thôi."
Đinh Hiên vốn muốn nói hay là đừng đi, vậy mà Hách Nghị lại dứt khoát đem lời cậu cắt ngang.
Hách Nghị đi tới ven đường đón một chiếc taxi, đem toàn bộ đồ đạc để ra sau, sau đó cùng Đinh Hiên ngồi vào.
Hắn thấy Đinh Hiên đang ngơ ngẩn liền nói: "Nói địa chỉ cho bác tài đi."
Đinh Hiên 'a' một tiếng, vội vàng hướng lái xe nói: "Bác tài, tới thôn nhỏ ở phía tây ngoại ô."
Sau đó cậu nói với Hách Nghị: "Nhà em ở đó. Nơi đó người không nhiều, sẽ không náo nhiệt được như nội thành, cũng không có thứ gì để giải trí."
Đinh Hiên nói vậy là muốn nhắc nhở Hách Nghị một chút, đỡ cho sau này hắn lại thất vọng.
Khi cậu nói lời này, bác tài ở phía trước nghe được cười: "Thôn nhỏ kia cũng được lắm. Rất yên tĩnh. Vợ chú vẫn luôn mơ ước có thể mua được một mảnh đất ở đó để xây nhà. Nếu không phải vì con chú muốn ở đây học hành, chú cũng không phải ở đây làm ăn, đã sớm tới đó an cư rồi."
"Nơi đó rất an bình." Nói về quê nhà của mình, trên mặt Đinh Hiên lộ vẻ vui sướиɠ.
"Bao lâu rồi em không về đó?" Hách Nghị đột nhiên mở miệng hỏi.
"Hả? À, ba tháng rồi em không về." Từ khi gả cho thiếu gia, cậu dĩ nhiên không về được. Kì thực cậu rất muốn về thăm nhà một chút, nơi đó cậu được sinh ra, lớn lên, tình cảm tự nhiên cũng sẽ rất sâu sắc.
Xe chạy khoảng nửa giờ thì tới nơi. Trên đường Đinh Hiên thỉnh thoảng sẽ cẩn thận mà đánh giá Hách Nghị từng li từng tí một, chỉ lo hắn lại nổi lên biểu tình chán ghét nào đó.
Nhưng mà Hách Nghị từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh không lay động, cũng không có một tia mất kiên nhẫn nào, Đinh Hiên thấy vậy liền thở phào.
Sau khi xuống xe, Đinh Hiên thanh toán tiền xe, bác tài lái xe rời đi.
Tiền xe là tiền mặt hồi chiều bọn họ bán đồ kiếm được. Hách Nghị đem toàn bộ đưa cho Đinh Hiên quản lí. Sờ sờ ví tiền so với lúc trước dày thêm không ít, Đinh Hiên đột nhiên cảm thấy mình thật giống người có tiền, đáy lòng không khỏi hưng phấn.
Cậu mang theo Hách Nghị tiến vào trước cổng nhà, sau đó có chút co quắp đứng đó nhìn Hách Nghị: "Thiếu gia, nhà em không được đẹp, nếu anh không thích hay là mình đi thuê phòng đi."
Hách Nghị không để ý đến lời Đinh Hiên nói, hắn nhìn quanh quất trong sân, sau đó hít sâu một hơi, vẻ mặt lộ ra sự vui mừng.
Mới nãy lúc tiến vào trong thôn hắn đã bắt đầu thấy không khí quanh đây không giống như ở trong thành phố. Chính là bầu không khí phi thường tinh khiết, làm người ta thấy nhẹ nhàng khoan khoái, so với bầu không bí ô nhiễm kia hắn ở đây thoải mái hơn rất nhiều.
Đây còn là một thôn nhỏ yên tĩnh rời xa náo nhiệt chốn đô thị náo nhiệt, bốn bề là núi, không khí trong lành. Hắn vốn muốn tìm một nơi thích hợp để tu luyện, không nghĩ bây giờ đã tìm ra.
Điều này làm cho Hách Nghị phi thường vừa lòng. Hắn đi đến bên cạnh Đinh Hiên nói: "Tôi rất yêu thích nơi này."
Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt cậu, khóe môi hắn hơi nhếch lên, sau đó khom lưng nhấc theo hành lí đi trước, nói: "Không mở cửa sao tôi vào nhà đây?"
"Hả? Để em mở cửa." Đinh Hiên 'a' lên một tiếng liền chạy tới trước mắt Hách Nghị, sau đó từ trong ví móc ra một xâu chìa khóa...