Chương 45: Ngủ ngon (1)

Úc Trăn nói không sai, anh thậm chí còn đứng bên cạnh những con người đang hăng say đánh nhau kia và cũng đang hăng say cọ ké thanh kinh nghiệm của mình.

“Lũ quái này thật sự có rất nhiều điểm kinh nghiệm nha.” Hồng Quả Quả không nhịn được chia sẻ dự định của bản thân: “Dù sao thì cái phó bản và bản đồ ẩn này cũng không có giới hạn thời gian, nên là chúng ta cứ tranh thủ thăng cấp với đống quái vật ở đây đi.”

Thanh Phong Từ Lai: "... Tuy rằng nghe có chút không đúng, nhưng tôi rất muốn đồng ý với quan điểm của cậu."

Cả ba liền bước ra ngoài đứng ngay trước hàng rào an ninh, nếu không thâm nhập sâu hơn thì sẽ không bị tấn công nhiều. Thanh Phong dùng những đòn đánh tạo gió lốc của mình kéo quái đánh quái, mà Túc Mạc thì nhẹ nhàng hơn nhiều, triệu hoán thú của cậu một con chiến hai trận ngon ơ, nói chung quy lại thì kẻ vất vả nhất vẫn là Hồng Quả Quả, buff trị liệu cho hai tên kia còn chưa đủ, còn phải thêm cho cả mấy con linh thú nữa.

Túc Mạc hét lên: "Hành Chỉ Vô Câu, ném cho tôi một cái buff tăng sát thương."

Úc Trăn nghe thấy Túc Mạc gọi mình liền nhanh chóng bước tới, tay đóng luôn hộp thoại trò chuyện riêng tư với Hai Vạn Năm.

Anh bắt đầu xây dựng một trận pháp gia tăng chấn thương và cho Thanh Phong một trận pháp phòng thủ. "Tôi có nhiều trận pháp gây sát thương diện rộng ở đây. Giờ mấy cậu chỉ cần kéo càng nhiều quái lại đây là được."

Thấy vậy, Thanh Phong vui mừng khôn xiết, "Không thành vấn đề, để tôi kéo, Hồng Quả Quả cậu mau yểm trợ."

Hồng Quả Quả sắp ói ra máu: "Bây giờ tôi cảm thấy so với việc đi buff cho mấy người thì tôi đánh trực diện mấy con quái có khi còn khỏe hơn."

Túc Mạc làm triệu hoán sư nhẹ nhàng nước chảy mây trôi điều khiển linh thú đánh lui quái vật, thản nhiên nói: "Nếu hiện tại mấy người không đánh được thì trước tiên cứ thăng cấp đi."

Thanh Phong đang rất lạc quan tưởng tượng: "Đúng vậy, có lẽ cấp độ càng cao càng dễ đánh hơn, xông lên, xông lên! Gϊếŧ hết cả đám người không ra người quỷ không ra quỷ này đi."

Hình dáng đám quái ở sâu bên trong thật sự quá mù mờ, tối đen như mực, trông rất quỷ dị.

Một nhóm bốn người từ bỏ việc tiếp tục thăm dò, thay vào đó dành hơn nửa giờ để đánh quái, và rồi sau khi không biết là đã gϊếŧ đến con quái thứ bao nhiêu rồi thì thật sự thăng cấp.

Túc Mạc tựa vào một phiến đá quét mắt nhìn những con linh thú của mình cùng vách tường, mỗi một lần đường nét đều thay đổi, quỹ đạo hình thành các hoa văn mới cũng khác nhau, nhanh hơn hay chậm hơn, mỏng hơn hoặc dày hơn, tốc độ thay đổi cũng cực nhanh.

Không có bất kỳ công cụ nào trong tay, mắt cậu gần như dán vào tường, âm thầm ghi nhớ những chi tiết thay đổi khác nhau kia.

Úc Trăn liếc nhìn triệu hoán sư qua khóe mắt.

Những con linh thú vẫn đang rất linh hoạt bay tới lui giữa lũ quái vật, con này dụ quái con kia gϊếŧ quái, cứ luân phiên nhau gϊếŧ quái không ngừng nghỉ, thậm chí chẳng cần dùng đến đòn tấn công nào cao xa cả, cứ đơn giản như thể mà thăng cấp từ khi nãy đến giờ.

Triệu hoán sư lại càng đứng bất động như núi. Cậu đang đeo hai mảnh phụ kiện trang bị màu đỏ và trắng độc đáo của người chơi Ngự Linh Cư, xen kẽ với trang bị của người mới. Khí chất trên người không hề lộ ra một chút lộn xộn nào, ngược lại tính khí còn có vẻ rất lãnh đạm. Đèn trượng được cậu cầm trên tay, trước cây đèn tỏa ra một thứ ánh sáng mờ nhạt, ánh mắt cậu không chút gợn sóng, hoàn toàn tập trung vào những đường nét mờ mờ tinh xảo xẹt qua vách đá của hang động.

Úc Trăn có ảo giác rằng, triệu hoán sư tuổi còn rất trẻ, nhưng đôi khi thái độ và hành vi của cậu hoàn toàn không thích hợp với tuổi của mình. Người trẻ tuổi khi chơi game luôn tràn đầy sức sống, nhưng trên người triệu hoán sư rất ít khi xuất hiện những thứ như thế này.

Đột nhiên, triệu hoán sư ngáp một cái.

Úc Trăn nhận thấy bàn tay của triệu hoán sư đang xoa ở giữa đôi lông màyđang nhăn lại của mình một lúc, rồi nhanh chóng thu về.

"Cấp 29 rồi." Hồng Quả Quả nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy cái bản đồ ẩn này rất tốt, ở đây tôi có thể an toàn đánh quái thăng cấp mà không bị bất cứ thứ gì làm khó dễ cả."

Thanh Phong: "Những con quái vật ở đây thậm chí còn được tái sinh lại vô cùng nhanh nữa."

Hong Guoguo: "Đến tối nay mấy người nghĩ tôi có thể đạt cấp độ 30 không?"

Thanh Phong: "Chàng trai trẻ, hãy tự tin vào bản thân, ở đây thì cấp 35 không phải là mơ nữa rồi."

Khi hai người đang nói chuyện, linh thú phía xa đột nhiên bị gọi về, Túc Mạc hủy bỏ triệu hồi, nhàn nhạt thông báo kết thúc: "Mấy người cứ tiếp tục đi, tôi off đây."

Hai thanh niên vừa mới tuyên bố táo bạo sẵn sàng nâng cấp——

Thanh Phong: "?"

Hồng Quả Quả: "?"

Úc Trăn nhìn triệu hoán sư và thấy cậu đang cúi đầu xuống đưa sẵn khẩu phần cho Linh Tâm Thỏ, như thể đã sẵn sàng để đi ngoại tuyến vậy.

Cho thỏ ăn xong, Túc Mạc bắt gặp ánh mắt của Úc Trăn, khẽ gật đầu chào: "Ngủ ngon, ngày mai gặp lại."

Nói xong tan thành mây khói rồi biến mất không tăm tích trước mặt ba người còn lại.

Thanh Phong kinh ngạc nhìn những người khác, "Chuyện gì vậy?"

Hồng Quả Quả nói với vẻ khó khăn: "Đại ca ... anh ấy đang muốn dưỡng sinh..."

***

12 giờ đêm, Túc Mạc cởi xuống trình tải, thân thể bỗng chốc nặng nề trở lại.

Thiết bị báo động y tế của trình tải nháy đèn đỏ cảnh báo, Túc Mạc tiến đến tắt đèn, đứng dựa vào tường, lấy lọ thuốc từ ngăn kéo trong phòng khách, rót ra một ít rồi uống với cái cổ họng khô khốc của mình, sau đó nặng nề thở ra. .

Người máy Nhạc Nhạc chu đáo đưa nước cho cậu, do sốt ruột mà màn hình cứ loạn xạ liên tục, "Túc Mạc, cậu đã trễ 2 tiếng để uống thuốc rồi. Tôi sẽ nói cho bác sĩ Ngô đấy."