Chương 28-3: Bò cạp vàng

"Trên chiến trường không nói trước được điều gì." Du Tố cảm thấy cách nói chuyện của thiếu niên này hơi thú vị: "Thẩm Tinh Đường đã hứa với anh, chỉ cần anh tham gia đấu giải, phần thưởng chiến thắng nếu là tinh thể dị năng loại hình công kích sẽ ưu tiên đưa cho anh."

Anh nhìn về phía đống đổ nát rộng lớn của hoang mạc: "Anh không hứng thú với việc tham gia giải đấu, nhưng anh cần tinh thể dị năng."

Tinh thể dị năng công kích cấp S?

Ứng Trầm Lâm nói: "Anh thường xuyên ra vào khu ô nhiễm, chẳng lẽ chưa tìm được sao?"

Du Tố đột nhiên cảm thấy thiếu niên này cũng hơi ngây thơ: "Cậu nghĩ tinh thể dị năng công kích cấp S dễ tìm như vậy sao?"

Ứng Trầm Lâm không biết trả lời thế nào, cách đây không lâu cậu vừa nhặt được một cái đây thây…

Ngược lại, cậu muốn có vật liệu đặc biệt biến dị công kích A+, đến nay vẫn chưa gặp được cái nào…

Cơ giáp của Du Tố... cậu nhớ là cơ giáp cấp S.

Cần đến tinh thể dị năng công kích cấp S, khả năng cao là lõi vũ khí của cơ giáp đã hỏng.

"Lõi vũ khí, là pháo bắn tỉa sao?" Ứng Trầm Lâm hỏi.

Du Tố nghe vậy, hỏi: "Sao, cậu muốn giúp anh sửa à?"

Ứng Trầm Lâm định đáp lời, đột nhiên chú ý đến điều gì đó, trong cát bụi có vài vật đang ẩn hiện.

Xa xa, một tòa tháp cao dần hiện rõ, trong cát bụi mở ra vòng tròn phòng thủ, tòa tháp tỏa ra ánh sáng xanh, cậu lẩm bẩm: "Trạm C."

Du Tố quay hướng nhìn của cậu: "Xem ra hôm nay vận may của chúng ta thực sự không tồi."

"Không hẳn là tin tốt." Ứng Trầm Lâm nhìn Du Tố: "Năng lượng của anh còn đủ dùng không?"

Du Tố: "Còn lại 50%."

50%, không đủ dùng.

Chưa nói đến việc khôi phục liên lạc giữa Thiên Vực Tinh với thế giới bên ngoài cần bao lâu, trong môi trường đang bị vật ô nhiễm bủa vây thế này, năng lượng cơ giáp chính là sợi rơm cứu mạng cuối cùng của họ, Ứng Trầm Lâm suy nghĩ một chút, quả thật có một cách, nhưng phải đến được Trạm C. Bây giờ mà năng lượng càng ít, tình cảnh của họ sẽ càng nguy hiểm.

Lúc trước còn có những đồng đội khác, hợp tác có thể giảm bớt tổn thất năng lượng.

Nhưng một trận gió kia đã khiến bọn họ tan đàn xẻ nghé, cậu và Du Tố vừa hay bị ném tới gần Trạm C nhất.

"Trần Lạc Kiệt, Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu có lẽ đã bị thổi bay đến vị trí khác, chắc cũng không xa chúng ta." Ứng Trầm Lâm kiểm tra bên trong cơ giáp: "Trước khi radar bị hỏng, tôi nhận thấy họ đang ở hướng đông bắc."

Hướng đông bắc, cũng chính là hướng đi về Trạm C.

Du Tố nói: “Vấn đề là chúng ta có đi được không."

Ứng Trầm Lâm nghe vậy thì nghi hoặc, theo hướng nhìn của Du Tố quay đầu, phía xa của hoang mạc, hàng loạt bóng đen dày đặc xuất hiện. Biểu cảm của cậu hơi khựng, lập tức nhớ lại vật ô nhiễm tương ứng trong tài liệu đã đọc, tin tốt là cấp độ ô nhiễm không cao, tin xấu là số lượng hơi khủng… hàng nghìn con bọ cạp vàng biến dị đang chạy về phía hai người bọn họ.

Vật ô nhiễm cấp B bọ cạp vàng.

Còn có quà tặng kèm là hai cơ giáp đỏ đang bị đám bọ cạp dí theo phía trước.

Du Tố nhìn qua kính ngắm, thấy được chi tiết hơn: "Cơ giáp của KID."

Cơ giáp của KID đều có màu đỏ, dù là cơ giáp đấu giải hay cơ giáp cấp A, bên ngoài cơ giáp đều được tô điểm bằng hoa văn đại diện cho KID, giống hệt với cơ giáp mà hai người bọn họ đang lái.

Không đúng, khoảng cách này đủ gần, nhưng kênh liên lạc lại không vang lên tiếng của hai người kia.

Ứng Trầm Lâm: "Chắc không phải Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu."

Không phải Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu, vậy còn ai lái cơ giáp của KID?

Trong đầu Ứng Trầm Lâm hiện lên hai cái tên.

Mục tiêu quan trọng nhất trong nhiệm vụ của họ khi đến Thiên Vực Tinh là giải cứu hai chiến sĩ cơ giáp mất tích của KID – Hoắc Diễm và Lộc Khê.

"Hoắc Diễm." Ứng Trầm Lâm đột nhiên nói.

Hoắc Diễm, đội trưởng hiện tại của căn cứ KID, cơ giáp tanker.

Du Tố nghe thấy cái tên này, giọng điệu hơi khựng lại: "Là anh ta à."

Ứng Trầm Lâm khó hiểu nhìn Du Tố.

"Từng gặp anh ta mấy lần." Giọng của Du Tố bình thản, không nghe ra cảm xúc dư thừa, anh kể lại: "Trước khi vào KID, anh ta là chiến sĩ cơ giáp của quân đội biên phòng tinh hệ Rạng Đông thuộc tinh vực Thứ Nhất."

Chớp mắt, hai cơ giáp kia đã lao đến, cơ giáp phía trước xoay người chặn một cái, trực tiếp dùng khiên đánh bay con bọ cạp vàng nhảy lên.

Bên cạnh nó còn có một cơ giáp mang hai khẩu pháo, theo sát động tác của đối phương, đạn pháo bắn ra dòng nước dính dính, bọ cạp vàng bị khống chế nằm bẹp dưới đất.

Hai cơ giáp, một tanker, một khống chế.

Ngay sau đó, trong hệ thống kênh gần vang lên tiếng rì rì, giọng nam lạ lẫm, thanh âm hơi dày, vang dội mang đến cảm giác phóng khoáng, dù tín hiệu bị nhiễu vẫn nghe được rất rõ lời anh ta nói: "À gì đó phía trước ơi, có nghe thấy liên lạc không?"

Lúc này, trong kênh liên lạc hỗn tạp xuất hiện một giọng nữ yếu ớt: "Anh Hoắc, giọng anh lớn quá, rè hết cả loa rồi."