Chương 28-2: Bò cạp vàng

Từ khi bị gió cuốn vào khu vực gần Trạm C, Ứng Trầm Lâm luôn có một cảm giác kỳ lạ, cậu cảm tưởng như bọn họ đã bước vào lãnh địa của quái vật, một nơi hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài.

Chuyện này có vẻ rắc rối hơn cậu nghĩ.

Ứng Trầm Lâm lật xem tài liệu, không tìm thấy mục tiêu vật ô nhiễm tương ứng trong Thiên Vực Tinh, mục tiêu phù hợp nhất với suy đoán của cậu chỉ có Bách Tuế Lan, nếu không phải nó, khu ô nhiễm Thiên Vực Tinh sẽ đột ngột xuất hiện vật ô nhiễm khác sao?

Cậu đang suy nghĩ, cánh tay phải đột nhiên truyền đến một cảm giác chua xót, giống y hệt tình trạng cậu gặp phải ở khu ô nhiễm Banu. Có vẻ như trong thời gian tới cậu phải cố gắng tránh sử dụng tay phải, cậu không muốn tay của mình để lại di chứng.

Kênh liên lạc thiếu đi Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu, trở nên quá mức yên tĩnh.

Ứng Trầm Lâm ngắt kết nối thần kinh của tay phải, nhìn sang cơ giáp pháo thủ bên cạnh, đối với người này, tất cả hiểu biết của cậu đều đến từ ấn tượng ban đầu trong hồ sơ, từ trận chiến mà bọn họ hợp tác vừa nãy, người này thể hiện kỹ thuật vượt xa so với lúc ở Banu.

Sáng sớm hôm đó, sau khi Du Tố gia nhập đội, cậu đã tra một số tài liệu về ID Trace.

Vị trí sát thương chủ lực khi đấu đoàn chiến chính là cơ giáp pháo thủ, nói một cách đơn giản, thực lực của cơ giáp pháo thủ tệ thì cả đội bị ăn hành là chuyện dễ hiểu. Cậu đã xem một số video thi đấu trước đây của KID, cơ giáp pháo thủ lúc đó là Từ Quân Nghiêu hoàn toàn không phối hợp được với nhịp độ của hàng tiền tuyến, dẫn đến tình trạng mất kết nối nghiêm trọng.

Vừa rồi khi đối phó với Bách Tuế Lan, phản ứng chiến đấu của Du Tố vô cùng quan trọng, anh chọn cách đánh tan lốc xoáy cát trong thời gian sớm nhất khi cát lún của Bách Tuế Lan vừa thay đổi, đây không phải hành động bừa bãi, mà bởi vì kinh nghiệm phong phú hơn người của anh.

Một chiến sĩ cơ giáp có kinh nghiệm chiến đấu và tố chất hàng đầu.

Du Tố không nghe thấy tiếng của Ứng Trầm Lâm, hỏi: "Sao cậu không nói gì?"

Ứng Trầm Lâm đột nhiên buột mồm: "Cơ thể anh rất khỏe mạnh."

Du Tố hơi khựng lại: "Rồi sao?"

Ứng Trầm Lâm nhanh chóng bình tĩnh, giọng điệu như đang nói hôm nay trời đẹp thế: "Thật khiến người khác ghen tị."

Cơ thể khỏe mạnh và không có bệnh tật, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bẩm sinh thích hợp để điều khiển cơ giáp.

"Nhóc con, cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Du Tố hỏi.

Ứng Trầm Lâm nói: "Bây giờ 18."

"18 tuổi à?" Du Tố vừa điều chỉnh các thông số bên trong cơ giáp, vừa nói: "18 tuổi, trình độ điều khiển cơ giáp gần bằng chuyên nghiệp rồi đấy, công việc chính là thợ bảo dưỡng sơ cấp, rất am hiểu về hiệu suất của cơ giáp chiến đấu, bắt đầu tiếp xúc với cơ giáp từ khi nào?"

Biết rõ hiệu suất và đầu ra năng lượng của cơ giáp phải điều chỉnh như thế nào mới có thể tối ưu hóa vị trí rìa lá chắn của cơ giáp tanker.

Đây không phải điều mà một thợ bảo dưỡng bình thường có thể làm được, mỗi thao tác trong chiến đấu đều cần chiến sĩ cơ giáp điều khiển, phải có kỹ thuật chiến đấu phong phú, biết kết hợp kỹ thuật thực chiến với lý thuyết, điều phối khả năng vận động của cơ giáp trong các trường hợp khác nhau để đạt được lợi ích cao nhất.

Loại người này, hoặc là chiến sĩ cơ giáp có mười năm kinh nghiệm, hoặc là người quen thuộc với cơ giáp đến mức thuộc vị trí của từng linh kiện trong máy cơ.

Rõ ràng Ứng Trầm Lâm không phải là người sẽ có mười năm kinh nghiệm, cậu chỉ vừa 18 tuổi.

Ứng Trầm Lâm im lặng một lúc, đáp: "Tôi không nhớ rõ."

Không nhớ rõ...?

Du Tố hơi nghiêng người sang một bên, cách lớp cơ giáp kim loại, anh không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương, anh điều chỉnh xong thông số cơ giáp, nhận thấy pháo điện từ được lắp ở tay phải của cơ giáp đang buông thõng xuống đất, người điều khiển bên trong không có chuyển động gì.

Anh nghĩ đến trận chiến vừa rồi và cánh tay phải hoạt động cường độ cao của đối phương: "Tay cậu sao vậy?"

Ứng Trầm Lâm khựng lại một chút, giải thích: "Hơi mỏi thôi."

Du Tố hơi nhíu mày: "Cậu ngắt kết nối thần kinh chưa?"

"Tôi ngắt rồi." Ứng Trầm Lâm cố gắng để tay phải thư giãn, hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Tại sao những người khác lại nói anh là chó điên?"

Vừa dứt lời, pháo bắn tỉa của Du Tố đã nâng cao góc độ, nhắm vào hướng của Ứng Trầm Lâm, năng lượng được tích trữ ở vị trí lõi, sóng năng lượng tỏa ra mang đến cảm giác răn đe cực lớn.

Ứng Trầm Lâm không nhúc nhích, Du Tố cũng không hạ pháo xuống.

"Sợ không?" Súng pháo của Du Tố từng bước hạ thấp, cuối cùng dừng lại ở vị trí lõi của cơ giáp cận chiến, cách tấm giáp bên trong là buồng lái của người điều khiển: "Đồng đội của cậu ở sau lưng cậu, pháo bắn tỉa tích 70% năng lượng bắn về phía cậu, chỉ cần một phát, là có thể phá vỡ tấm giáp ngoài của cơ giáp."

Ứng Trầm Lâm: "Anh đã từng bắn người khác chưa?"

"Bắn rồi." Giọng điệu của Du Tố rất nhẹ nhàng: "Giáp ngoài bị nứt."

Ứng Trầm Lâm ồ lên một tiếng: "Vậy anh đến KID, là để "bắn phá" cơ giáp của đồng đội sao?"