Chapter 27-1: Phá vỡ

Chiếc cơ giáp màu xanh lam theo mệnh lệnh đáp xuống tàn tích gần Bách Tuế Lan nhất, lá chắn bảo vệ mở rộng duy trì công suất 60%, đứng im tại chỗ. Lá chắn đáng lẽ phải bảo vệ đồng đội sáng lên, nhưng đứng phía sau nó chỉ có mỗi Triệu Lạc Kiệt, không hiểu sao nhìn vừa đáng thương vừa có chút ngốc nghếch…

Sau đó thì sao!? Hắn cứ đứng đây để bị đánh hả!?

Triệu Lạc Kiệt không hiểu, là tanker chủ lực của Chiến Đội Tật Phong, hắn luôn là người đứng đầu tiên, gánh vác trách nhiệm bảo vệ cơ giáp của đồng đội.

Tấm khiên của hắn là để bảo vệ đồng đội, chứ không phải đứng trên đống đổ nát này làm bao cát.

Khó khăn nhất khi đối phó với Bách Tuế Lan chính là cát lún xung quanh nó và dòng chảy tiềm ẩn của gió.

Bách Tuế Lan mọc trong cát, xung quanh nó chỉ có một vài tàn tích đổ nát để đặt chân, những tàn tích này cũng chỉ đủ cho một cơ giáp đứng. Trong trường hợp này, độ khó của chiến sĩ cơ giáp không phải chỉ tăng gấp đôi mà là gấp năm, gấp mười lần, nếu muốn đối phó với Bách Tuế Lan, họ chỉ có thể bay lơ lửng, thao tác trên không, như vậy xác suất bị gió hoặc lá của Bách Tuế Lan đánh bay sẽ tăng lên rất nhiều.

Triệu Lạc Kiệt vừa làm bao cát, vừa phân tích tình hình hiện tại.

Là phó đội trưởng của Tật Phong, lúc thi đấu hắn cũng từng hỗ trợ Thích Tư Thành chỉ huy, với tình hình hiện tại, nếu hắn cứ bị đánh như vậy, dù cho hắn có thực sự trụ được hai mươi phút, nhưng đội hình của KID cũng không làm ăn được gì.

"Cách đánh của các cậu không được." Triệu Lạc Kiệt không biết tại sao mình lại đội lá chắn ở đây chịu đòn, kiên trì với phẩm chất tốt đẹp là tin tưởng đồng đội, đứng trên đống tàn tích hoang mạc một mình ăn đập, "Cơ giáp cận chiến khó tiếp cận, không có chỗ đặt chân, phòng thủ của Bách Tuế Lan cực cao, đầu ra tầm xa của pháo thủ không đủ…”

Lời còn chưa dứt, mấy chiếc cơ giáp KID đang di chuyển xung quanh bay lên.

Triệu Lạc Kiệt sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy hai chiếc cơ giáp cận chiến của KID vượt qua hắn, vọt đến vị trí phía sau Bách Tuế Lan.

Ứng Trầm Lâm nhanh chóng điều chỉnh vị trí, dùng pháo điện từ che chở cho hai cơ giáp cận chiến của KID tiến lại gần, "Quý Thanh Phong, Lâm Nghiêu, hai anh ở vị trí đó, sát mép lá chắn, năng lượng đầu ra không được vượt quá 40%."

Triệu Lạc Kiệt kinh ngạc nói: "Chờ đã? Năng lượng của tôi đã mở đến 60% rồi đó?? Các cậu tiết kiệm tiền thì thôi đi, tiết kiệm năng lượng luôn sao?"

Lũ này đang làm gì vậy! Hắn chưa chắc đã trụ được 20 phút, lũ này còn giữ năng lượng để mở tiệc hả!?

Lâm Nghiêu không chút do dự kéo lực đẩy của cơ giáp, quay đầu vung đao chém vào người Bách Tuế Lan, ban đầu cậu ta đã chuẩn bị thế đỡ đòn, nhưng Bách Tuế Lan lại không tấn công cậu ta, ngược lại tăng cường vung lá quất Triệu Lạc Kiệt ở phía trước tới tấp.

Du Tố đứng cuối hàng, anh là người quan sát rõ các thao tác và tính huống trên chiến trường nhất, anh quan tâm nhìn sang cơ giáp cận chiến bên cạnh. Ứng Trầm Lâm lần này không đi theo hai người KID tiến vào phạm vi tấn công gần của Bách Tuế Lan, mà giống như anh, ở lại vị trí tầm xa, tuy cậu lùi về phía sau nhưng Bách Tuế Lan vẫn luôn nằm trong phạm vi tấn công khống chế của pháo điện từ.

Chỉ một lát sau, Triệu Lạc Kiệt cảm thấy có điều gì đó không ổn, cách tấn công của Bách Tuế Lan này không đúng!

Giây tiếp theo, Quý Thanh Phong trốn sau lưng Lâm Nghiêu nói lên thắc mắc của Triệu Lạc Kiệt: "Sao Bách Tuế Lan không quật Nghiêu Bảo nhỉ?!"

Vật ô nhiễm cấp S có tư duy suy nghĩ nhất định, không thể nào thờ ơ với con mồi trước mặt.

Triệu Lạc Kiệt không hiểu, rõ ràng Lâm Nghiêu ở gần vật ô nhiễm cấp S hơn, nhưng đòn tấn công lại không giáng xuống người cậu ta, ngược lại kí©h thí©ɧ Bách Tuế Lan quất Triệu Lạc Kiệt dữ dội hơn.

Ứng Trầm Lâm lại bắn thêm một phát pháo điện từ, hiệu quả tê liệt của cơ giáp cấp A tốt hơn cơ giáp cấp B rất nhiều, đối phó với vật ô nhiễm cấp S cũng có hiệu quả rõ rệt, cậu nói: "Bởi vì lá chắn."

Lá chắn?! Cơ giáp không có chức năng khıêυ khí©h như trong game, vật ô nhiễm cấp S sẽ không ngốc nghếch mà đánh vào một cái xá© ŧᏂịŧ.

Pháo điện từ của Ứng Trầm Lâm bắn vào ngay phía trước Bách Tuế Lan, "Bách Tuế Lan rất nhạy, nó luôn bắt được vị trí của chúng ta, tấn công chúng ta."

Triệu Lạc Kiệt đương nhiên biết điều này: "Độ nhạy của vật ô nhiễm cấp S rất cao, khóa chặt chúng ta không có gì lạ."

Ứng Trầm Lâm giảng dạy: "Vậy nó khóa như thế nào?"

"Đương nhiên là nhìn thấy... Không đúng, không phải nhìn thấy." Triệu Lạc Kiệt nói đến đây đột nhiên khựng lại, xung quanh Bách Tuế Lan ngoài cát ra còn có một phần chướng ngại vật tàn tích hoang mạc, tốc độ di chuyển của cơ giáp vốn đã nhanh, nếu Bách Tuế Lan có thể nhìn thấy xong mới tấn công thì nó không thể dự đoán được hướng tấn công của họ... Thay vì nói là nhìn thấy, thì nói Bách Tuế Lan có thể dự đoán được động tác của họ mới đúng, trước khi họ tấn công đã nhanh chóng nhắm vào họ.

Như vậy mới có thể chính xác đánh trúng vị trí của bọn họ.

Lâm Nghiêu nghe mà ù ù cạc cạc, "Không nhìn thấy, vậy nó là người mù sao?"

Quý Thanh Phong liếc Lâm Nghiêu một cái, “Người mù?? Là cây mù chứ, cây mù mà còn có thể khống chế cát lún chôn cơ giáp sao? Biết đâu mắt của Bách Tuế Lan không mọc ở..."

Nói đến đây, mấy người trong kênh liên lạc chợt hiểu ra.

Chưa chắc là nhìn thấy, nhưng nhất định có cách xác định được vị trí của bọn họ.

"Tài liệu nói, hệ thống rễ của Bách Tuế Lan đặc biệt phát triển, phạm vi mở rộng không dưới 5 km."

Ban đầu Ứng Trầm Lâm cũng không chắc chắn về đặc tính cơ bản của Bách Tuế Lan, cho đến khi cậu chú ý đến đặc điểm được viết trong tài liệu. Nếu cát lún thực sự là dị năng của Bách Tuế Lan, thì nó chỉ có thể điều khiển cát lún thông qua bộ rễ khổng lồ, dựa vào bộ rễ để săn mồi, rễ chính là đôi mắt của nó.

Lý do nó có thể phản ứng trước khi bọn họ tấn công, là do nó dựa vào năng lượng để nhận biết.

Cơ giáp khi tấn công chưa chắc đã có động tác rõ ràng, nhưng nhất định sẽ có dao động năng lượng.

Một khi nhận thấy vị trí nào có phản ứng năng lượng, thì Bách Tuế Lan nhất định sẽ ngay lập tức tấn công đối phương.