Chương 24-4: Cát lún

Quý Thanh Phong nhìn về phía cơ giáp gần nhất, hơn nửa người của cơ giáp Du Tố đã rời khỏi cát lún, chỉ còn chân ở trong cát.

Quý Thanh Phong thăm dò hỏi: "Anh Du, anh sẽ không trơ mắt nhìn bọn em chớt chứ?"

Du Tố nói: "Cậu muốn nhập thổ vi an mà, tôi đang tạo cơ hội cho cậu đấy."

Quý Thanh Phong từ bỏ giãy dụa: "Vậy chúng ta đợi cứu hộ hở?"

Ứng Trầm Lâm ngước mắt nhìn lên cao, chỉ có một mảng xám xịt, gió mạnh và cát bụi hòa vào nhau, ngay cả tính ổn định của việc bay cũng khó đảm bảo: "Nguồn ô nhiễm biến động lớn như vậy, Cục quản lý nhất định đã phát hiện được, nhưng từ khi xảy ra chuyện đến giờ đã hơn nửa tiếng, Cục quản lý vẫn không có động thái gì, hệ thống thông tin cũng bị hỏng."

Cậu tiếp tục nói: "Rất có thể, toàn bộ hệ thống liên lạc của Thiên Vực Tinh đã hoàn toàn sụp đổ, điểm dịch chuyển… cũng không còn."

Thiên Vực Tinh là khu ô nhiễm nguy hiểm cấp bốn, cũng là khu vực thi đấu, môi trường bên trong của nó phải nằm trong phạm vi kiểm soát của Tinh Minh. Bây giờ loại "kiểm soát" này đã hoàn toàn không còn, thứ còn lại là cát vàng chưa từng được ghi chép trong tài liệu và Trạm C dường như đã bị xóa sổ.

Bọn họ cũng có thể từ bỏ cơ giáp cồng kềnh để rời đi, nhưng mức độ ô nhiễm cao của khu vực này sẽ bóp chết bọn họ còn nhanh hơn cả cát lún.

Có thể nói là khởi đầu địa ngục, Du Tố kéo Ứng Trầm Lâm, Lâm Nghiêu và Quý Thanh Phong vẫn ôm nhau ở giữa cát lún.

Lâm Nghiêu: "Vậy lão Hoắc và gái nhà chúng ta cũng chết ở đây hả?"

Quý Thanh Phong: "Im đi, không là nhập thổ vi an thật bây giờ."

Ứng Trầm Lâm tháo bớt một dây thần kinh cộng hưởng, cố gắng mượn áp lực của chất lỏng cát để giữ thăng bằng, cậu liếc nhìn ba chiếc cơ giáp của đồng đội, tính toán khoảng cách: "Quý Thanh Phong, vũ khí tay phải của anh có phải là khoá trói buộc không? Anh lấy ra đi."

---------

"Chờ anh chút, nâng tay lên hơi khó." Quý Thanh Phong: "Nghiêu Bảo, cậu ráng chống cho tớ chút."

Lâm Nghiêu bị cơ giáp phía sau đè, lại chìm xuống thêm vài phần.

Quý Thanh Phong vất vả lắm mới rút được tay phải của cơ giáp ra khỏi cát: "Nhưng tầm bắn của khóa trói không đủ, vũ khí này chỉ có thể dùng để trói người khác..."

Ứng Trầm Lâm: "Trói tay em."

???

Quý Thanh Phong hơi khựng lại, sau đó mới để khóa trói ở tay duỗi ra, tầm bắn vừa đủ chạm tới cơ giáp của Ứng Trầm Lâm, Ứng Trầm Lâm nhanh tay túm lấy khóa trói.

Không có năng lượng thúc đẩy, khóa trói tức thì được kéo căng.

Rắc!! Âm thanh như thể vừa nện vào tim Quý Thanh Phong.

"!?" Quý Thanh Phong giật mình, đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Chờ chút, vợ anh nó không thể thẳng đâu!!"

Lâm Nghiêu: "Vợ cậu làm cái éo gì mà thẳng với cong ở đây?!"

Khóa trói là vũ khí đồng bộ cho cơ giáp đấu giải của Quý Thanh Phong, lấy năng lượng lõi là tinh thể dị năng Xà Thủy cấp A, có hiệu quả khống chế mạnh mẽ, trên chiến trường có thể trói kẻ địch đồng thời tạo hiệu quả tê liệt. Nhưng loại vũ khí này yêu cầu người sử dụng phải linh hoạt, thường không kiên cố bằng các vũ khí khác.

Vũ khí này cần phải được trói chặt vào kẻ địch chồng lên nhau mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Nếu chỉ đơn giản là kéo thẳng để sử dụng như dây thừng... bình thường thì không sao, nhưng trong cát lún áp lực lớn như vậy, chưa chắc đã chịu được trọng lượng của hai chiếc cơ giáp.

Tim Quý Thanh Phong đập thình thịch nhìn chằm chằm vào khóa trói đang bị kéo thẳng băng: "Nó không chịu được lực nữa rồi, đứt thì to chuyện đó..."

Hắn đau lòng nói: "Hai tuần trước anh mới mua vật liệu sửa chữa cho nó, 50 vạn tinh tệ đó Trầm Lâm ơi..."

Lâm Nghiêu cảm thông: "50 vạn thì đúng là không thẳng được."

"Hai người mượn điểm chịu lực của vũ khí để điều chỉnh thăng bằng trước đi, từ từ di chuyển." Ứng Trầm Lâm thả lỏng cơ thể, vịn vào đống tàn tích đổ nát, cơ giáp của cậu đã ra ngoài được hơn nửa, cậu buông tay Du Tố, túm lấy điểm chịu lực có thể sử dụng được của đống đổ nát bên cạnh: "Hỏng thì ra ngoài em sửa cho, không cần 50 vạn."

Quý Thanh Phong hơi cảm động, nhưng nghĩ đến chuyện khác, hơi lo lắng: "Trầm Lâm, nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm, lúc đó nếu gặp vấn đề gì, nhớ trốn sau lưng anh với Nghiêu Bảo."

Lâm Nghiêu gật đầu nói: "Cậu mà có chuyện gì, ra ngoài chị Đường sẽ gϊếŧ bọn anh luôn."

Quý Thanh Phong liếc nhìn Du Tố: "Thực sự không được thì cậu đứng sau lưng anh Du…"

Ứng Trầm Lâm nhìn hai người này còn rảnh quan tâm đến mình mà cạn lời: "Hai người hãy ra khỏi cát đi đã."

Trong môi trường như vậy, dùng lực lớn chỉ khiến tình hình trở nên phức tạp hơn.

Cậu và Du Tố có thể giúp cứu người, nhưng cơ giáp của Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đã chìm một nửa trong đó, dựa vào động cơ đẩy mạnh mẽ cũng không kéo ra được, lực ép lớn do phạm vi rộng lớn của cát lún tạo ra sẽ chỉ khiến tình hình trở nên khó khăn. Cách tốt nhất là để họ tìm được cảm giác thăng bằng trước, giảm diện tích cơ giáp bị cát lún bao phủ, sau đó mới có thể cứu người.

Chỉ là... Ứng Trầm Lâm hơi nhìn xuống dưới, nếu đây là do nguồn ô nhiễm gây ra, theo lý thuyết, việc loại bỏ tinh thần lực sẽ làm giảm một phần áp lực mới đúng, sao cậu lại thấy áp lực ngày càng lớn vậy.

Du Tố di chuyển ra ngoài, khi chỉ còn một chân ở trong cát lún, anh thấy Ứng Trầm Lâm vẫn ở vị trí cũ.

Anh nhìn vào cánh tay phải cơ giáp của Ứng Trầm Lâm: "Cậu lại gần đây, đưa khóa cho anh."

Ứng Trầm Lâm đột nhiên nói: "Không di chuyển được."

Du Tố khựng lại, anh nhìn sang những người khác.

Lâm Nghiêu vất vả di chuyển một đoạn, nhưng bị Quý Thanh Phong kéo lại: "Đại Phong cậu đừng kéo...”

“Tớ á…”

"Tớ không kéo." Quý Thanh Phong không chắc chắn nhìn xuống, giọng nói run rẩy: "Có thứ gì đó trong cát lún đang kéo chân tớ."