Lúc này, tàn tích mà cậu bám lấy đột nhiên gãy đứt, lực chống đỡ cơ giáp trong nháy mắt biến mất.
Ứng Trầm Lâm vội vàng định bám qua chỗ khác, giây tiếp theo từ bên cạnh tàn tích, Du Tố đột nhiên túm lấy tay cậu: "Đừng động đậy."
Du Tố một tay bám lấy tàn tích lộ ra, một tay kéo Ứng Trầm Lâm, tình trạng của anh tốt nhất trong bốn người, nhưng cũng đang ở trong cát, tạm thời không thể cử động, anh cúi đầu nhìn cát đất bên cạnh có vẻ yên bình nhưng giá trị ô nhiễm đã bùng phát đến 6200.
Trong tiếng rè rè của kênh liên lạc, giọng nói của những người khác gắng gượng đáp lại.
Lâm Nghiêu: "Tạm thời không sao, tôi vừa kéo được Đại Phong rồi."
"Ở... Chết tiệt, thứ này là gì vậy!" Cả người cơ giáp của Quý Thanh Phong đều chìm trong cát vàng, lực hút mạnh mẽ bên dưới khiến hắn nhanh chóng chìm xuống.
Ứng Trầm Lâm đột nhiên nói: “Thanh Phong anh đừng cử động nữa."
Quý Thanh Phong thấy gió cát đã ngừng, định dùng động cơ đẩy bay lên trên, nghe vậy thì dừng lại: "Sao vậy?"
Cơn gió dữ dội dịu bớt, tầm nhìn phía trước cũng dần trở nên rõ ràng.
Ứng Trầm Lâm nhìn thấy cơ giáp của Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu cách đó không xa, hai cơ giáp đang ngập trong cát đất, xung quanh không có chỗ nào để bám vào, bây giờ đang chìm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: "Cát lún, càng cử động càng nhanh chìm."
Nghe vậy, Quý Thanh Phong vội vàng ôm lấy phần eo của cơ giáp Lâm Nghiêu phía trước: "Đậu má."
Lâm Nghiêu bị siết đến mức thở không thông, sau một hồi giãy dụa lại chìm xuống thêm một chút: "Cậu đừng có ôm chặt vậy chứ!"
Ứng Trầm Lâm mượn tay Du Tố mới miễn cưỡng không bị ảnh hưởng bởi cát lún, cậu nghiêm giọng nói: "Tắt nguồn năng lượng bên ngoài cơ giáp đi."
Sau khi ngừng di chuyển, tốc độ chìm xuống của bốn chiếc cơ giáp trong cát vàng tạm thời chậm lại.
Ứng Trầm Lâm cố gắng thả lỏng người, cơ thể của chiến sĩ cơ giáp và cơ giáp có sự cộng hưởng, theo sự thả lỏng của cậu, các động tác của cơ giáp cũng dần dần nới lỏng, áp lực từ phần dưới của cơ giáp được giảm bớt, nhưng áp lực xung quanh lại trở nên lớn hơn, bên này của cậu còn có thể dựa vào đống tàn tích đổ nát để bò lên, nhưng bên phía Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu thì không được.
Du Tố nói: "Giá trị ô nhiễm đã gần 7000 rồi."
Giá trị ô nhiễm đang vui mừng chào đón bọn họ hay gì?...
Hiện tượng kỳ lạ này chắc chắn là do nguồn ô nhiễm biến dị.
Ứng Trầm Lâm nhìn vào dữ liệu báo cáo trong cơ giáp, khi thấy thông tin tọa độ thì đột nhiên sững sờ, điểm mốc trên bản đồ của trạm C gần ngay trước mắt: "Hình như chúng ta đã bị thổi bay đến trạm C rồi."
Lâm Nghiêu: "Hả?"
Quý Thanh Phong: "Tính ra là mình được đi ké luôn hả?"
Ứng Trầm Lâm ngước mắt nhìn về phía xa, có thể thấy phần lớn đều là đất hoang cát vàng, chỉ có một số ít sa thạch và các công trình bị bỏ hoang, dường như nơi này đã bị cát đất vùi lấp từ lâu lắm rồi.
Địa điểm mất liên lạc của các chiến sĩ cơ giáp, trạm C Thiên Vực Tinh.
Sự im lặng kỳ lạ lan tỏa giữa mọi người, thông tin mà Cục quản lý cung cấp cho họ không phải thế này, tài liệu nhiệm vụ họ nhận được là mặt đất bình thường, không hề thấy chi tiết nào ám chỉ trạm C bị cát vàng bao phủ, cát lún nguy hiểm khắp nơi.
Quý Thanh Phong im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Vận may của chúng ta thật tốt, coi như là nhập thổ vi an trước ha..."
Lâm Nghiêu: "Có nhập thổ vi an cũng đâu có cần ở chung mộ, cậu vừa kéo tớ xuống thêm rồi!"
Sống còn chưa đủ ai mà muốn chớt chung chứ!
Quý Thanh Phong hỏi: "Không thể dùng động cơ đẩy ra ngoài sao?"
Ứng Trầm Lâm: "Phạm vi cát vàng bao phủ rộng, mật độ cũng lớn, lực anh tác động lên nó sẽ tăng dần theo việc anh sử dụng động cơ đẩy, áp lực tăng theo bội số."
Quý Thanh Phong không hiểu lắm: "Là sao?"
"Năng lượng động cơ đẩy cạn kiệt, chúc mừng hai người, bị hao mòn đến chết ở đây." Du Tố nghe vậy thì tốt bụng giúp giải thích, đơn giản nói: "Dù sao cũng có cơ giáp, hai người có thể giãy dụa một chút trước khi nhập thổ vi an."
Lâm Nghiêu: "..."
Quý Thanh Phong: "..."
Cảm ơn, anh có thể câm mồm được rồi…