Tiếng nói bị ngắt giữa chừng, Chung Khôi căng họng gọi nửa ngày, sau khi phát hiện không thể liên lạc tiếp, chán nản nói với Nhϊếp Hành Phong: "Ngắt rồi."
"Trương Huyền không sao chứ?"
"Nghe giọng không có việc gì, tôi còn nghe thấy tiếng nói chuyện của cảnh sát Tiêu."
Thấy Trương Huyền ở cùng với Tiêu Lan Thảo, Nhϊếp Hành Phong tạm thời yên tâm, ở trong cái nơi đóng kín không thể nào dự đoán được hết thảy này, có bạn bè ở cạnh tốt hơn lẻ loi một mình, vừa rồi anh bị cốt yêu kéo ra khoảng cách với Trương Huyền, tiếp theo không gian quay tròn rất nhanh, sau khi ổn định lại anh đã phát hiện mình đến một nơi xa lạ khác, Chung Khôi nằm trên mặt đất, cũng may y chỉ bị chấn động làm ngất đi, không bị thương.
"Chúng ta làm thế nào hợp lại với bọn họ?" Bị vây trong trạng thái quỷ dị này, Chung Khôi không có chủ ý gì, đành phải xin ý kiến Nhϊếp Hành Phong.
Nhϊếp Hành Phong tạm thời cũng chưa nghĩ ra biện pháp hay, liền đề nghị đi tiếp về phía trước xem, có lẽ có thể phát hiện ra đầu mối gì đó.
Hai người theo mặt đất xiêu vẹo đi không xa lắm, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng vang, Nhϊếp Hành Phong tưởng là Trương Huyền, vội vàng chạy tới, còn chưa đến gần, đã thấy một đạo hàn quang bay tới, anh vội vàng kéo Chung Khôi lại, kiếm khí vô tình sượt qua tóc mai Chung Khôi bắn đi, đâm vào bức tường phía sau y thành một cái hố to.
Cảm thấy sát khí ác liệt từ phía trước phóng tới, Nhϊếp Hành Phong kéo Chung Khôi về phía sau mình, hai người cẩn thận đến gần, thấy không gian phía trước rộng rãi sáng sủa, trên mặt đất rơi rớt một ít bạch cốt, trên bạch cốt hai thân ảnh đang cuốn lấy nhau chiến đấu, sát khí trên kiếm quang hắc bạch, trên vách tường xunh quang sứt mẻ từng đường kiếm, rất nhanh, một người không địch lại, bị kiếm phong quét trúng ngã ra ngoài, trên mặt trên người loang lổ vết máu, lại là Ngân Bạch.
Ngân Bạch rất ít khi hóa thành người, Nhϊếp Hành Phong cũng chỉ gặp qua hắn một lần, nhân hình của hắn ôn hòa hữu lễ, so với Ngân Mặc dễ thân thiết hơn, nhưng lúc này lại hiện ra đầy sát khí, khóe miệng tràn ra vết máu, tóc tai nhếch nhác rũ xuống, che khuất tầm mắt, thấy Nhϊếp Hành Phong, hắn thở phào nhẹ nhõm, thấy Ngân Mặc lại vung kiếm tới, vội vàng nhờ cậy: "Làm ơn hãy giúp ta giữ đệ ấy lại."
Vừa dứt lời, kiếm xà hình của Ngân Mặc đã đâm tới trước mắt, Nhϊếp Hành Phong vội vàng dùng tê nhận ngăn lại, lợi kiếm của Ngân Mặc bị chặn lại, cổ tay xoay một cái, một lần nữa đâm tới, từng kiếm hung hãn, hoàn toàn không để cho Nhϊếp Hành Phong có đường đánh trả, lúc Nhϊếp Hành Phong so chiêu với hắn, thấy vẻ mặt hắn cứng đờ, hai mắt đỏ như lửa, giống như bị tà vật bám thân, hoàn toàn coi những người xung quanh là kẻ thù, ra tay không chút lưu tình.
"Xin đừng làm đệ ta bị thương!"
Phía sau truyền đến tiếng kêu lo lắng của Ngân Bạch, hắn đã được Chung Khôi dìu qua một bên, thấy hai người đấu đến kịch liệt, lại biết rõ lợi hại của tê nhận, vội vàng ra lời cầu xin.
Nhϊếp Hành Phong khổ không thể tả, pháp lực Ngân Mặc vốn cao cường hơn anh, lại lấy thần lực điều khiển kiếm khí, nếu không phải anh có thần nhận thượng cổ chống đỡ, chỉ sợ đã sớm bị thương dưới kiếm của hắn, nào có cơ hội đi đả thương đối phương?
Khí thế Ngân Mặc càng thêm điên cuồng, Nhϊếp Hành Phong bị ép phải lùi từng bước về phía sau, lúc này chẳng để ý khoan nhượng gì nữa, tĩnh tâm dùng niệm lực gọi thần lực tê nhận, ép tới Ngân Mặc, Ngân Mặc tránh không kip, ngực bị đánh trúng, lảo đảo về phía sau ngã xuống đất, kiếm xà hình tuột khỏi tay, con rắn cuộn trên thân kiếm liền nhanh như chớp vọt về phía ngực Ngân Bạch.
Kiếm khí quá nhanh, trở tay không kịp, trong lúc cấp bách Chung Khôi theo bản năng túm lấy đầu con rắn kia, nắm chặt nó trong bàn tay, Nhϊếp Hành Phong nhân cơ hội đè Ngân Mặc lại, anh không biết trừ tà thế nào, liền dựa theo cách Trương Huyền bình thường vẫn làm, vỗ một phát lên giữa trán hắn, hét lớn: "Ngân Mặc!"
Đây là cách gọi hồn, nhưng hình như chẳng có hiệu quả gì, Ngân Mặc tuy rằng bị anh giữ chặt, nhưng vẫn liên tục giãy dụa, hung tợn nhìn chòng chọc vào Ngân Bạch, hét lớn: "Ngươi gϊếŧ ca ta, ta phải gϊếŧ ngươi!"
Rõ ràng Ngân Bạch ngay trước mắt, hắn lại coi là kẻ thù, đây hẳn là bị yêu thuật mê hoặc rồi, nhưng Nhϊếp Hành Phong không biết cách phá giải, bối rối nhìn về phía Ngân Bạch, vẻ mặt Ngân Bạch có chút phức tạp, đi tới trước mặt Ngân Mặc, đưa tay lên muốn chạm hắn, lại thiếu chút nữa bị hắn cắn phải, thấy bộ dạng điên cuồng hận không thể ăn tươi nuốt sống của Ngân Mặc, Ngân Bạch thở dài, nói: "Đệ muốn gϊếŧ,ta liền cho đệ gϊếŧ là được."
Thấy huynh đệ họ một phát cuồng một phát ngốc, Chung Khôi ở bên cạnh sắp phát khóc, cố gắng cầm con rắn nhỏ màu mực đang vặn vẹo chạy trốn trong tay, kêu lên: "Chủ tịch tôi nên làm gì giờ? Tôi sợ rắn..."
Sợ rắn cậu còn dám bắt nó!?
Nếu tình trạng hiện giờ không phải quá mức quỷ dị, Nhϊếp Hành Phong thật muốn hét tới, anh muốn qua giúp, lại sợ buông lỏng tay, Ngân Mặc thực sự sẽ lấy mạng Ngân Bạch, đành phải kêu lên: "Cậu tự mình giải quyết đi!"
"Tôi giải quyết thế nào đây? Tôi không biết nếu buông tay, nó có cắn tôi hay không nữa." Chung Khôi vẻ mặt cầu xin kêu lên.
Trong lúc khẩn cấp y đã sớm quên sự thực là mình đã chết rồi, vừa nghĩ đến tình hình sau khi buông tay, da đầu liền tê dại, quay đầu lại nhìn thấy kiếm của Ngân Mặc còn treo giữa không trung, chỉ sợ mình buông tay, kiếm sẽ tự động đâm vào người Ngân Bạch, cho nên y cho dù sợ rắn muốn chết, cũng không dám buông tay, dưới tình thế nguy cấp, xông lên trước đạp Ngân Mặc một cước, gào to: "Ngươi tỉnh lại có được không hả? Đại ca ngươi giờ đang ở trước mặt ngươi kia, nếu ngươi không tỉnh lại, hắn thực sự phải chết, là bị ngươi gϊếŧ chết!"
Tiếng nói khá to, Ngân Mặc nhất thời giảm giãy dụa, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Ngân Bạch, hoảng hốt gọi: "Ca ca?"
Thấy phản ứng này của hắn, Nhϊếp Hành Phong nhanh trí, vội vàng nói với Chung Khôi: "Lớn tiếng hơn chút nữa, gọi tên hắn."
Chung Khôi làm theo chỉ thị của Nhϊếp Hành Phong dùng âm lượng lớn nhất gọi lần thứ hai, một tiếng này gọi đến rung trời, Ngân Mặc như bị búa tạ đập trúng, thần trí chợt tỉnh táo lại, ánh mắt hơi hoảng hốt, thấy Ngân Bạch, vội vàng tiến lên túm lấy cánh tay hắn, kêu to: "Đại ca! Huynh không sao chứ?"
Cùng lúc Ngân Mặc thanh tỉnh, con rắn đen đang giãy dụa trong tay Chung Khôi biến mất, hóa thành một đường kiếm khí hợp vào trong thân kiếm ở giữa không trung, trường kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng, thấy thân thể Ngân Mặc lung lay sắp ngã, Ngân Bạch đỡ lấy hắn, an ủi: "Không sao, chúng ta đều không sao."
Nguy hiểm rốt cuộc cũng qua, Nhϊếp Hành Phong thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra, mặc huynh đệ bọn họ hỏi han lẫn nhau, thấy Chung Khôi còn đứng một bên bộ dạng u mê, anh buồn cười, nói: "Cậu rất lợi hại!"
Được khen ngợi, Chung Khôi ngượng ngùng gãi gãi đầu, đang muốn khiêm tốn vài câu, chợt nghe Ngân Mặc cả kinh kêu lên: "Trên người huynh sao lại nhiều vết thương thế này? Là ai làm huynh bị thương?"
Ngân Mặc đã hoàn toàn không nhớ mình vừa phát điên, thấy trên người Ngân Mặc đầy vết thương, không khỏi vừa tức vừa sốt ruột, Ngân Mặc lại cứ khăng khăng không trả lời, hắn quay đầu thấy vẻ mặt của mọi người, bất chợt ngộ ra, cau mày suy nghĩ một hồi, mang máng nhớ lại tình huống bản thân điên cuồng gϊếŧ người, vội vàng nắm lấy tay Ngân Bạch, run giọng hỏi: "Là đệ? Đệ cho là huynh đã chết, đệ muốn báo thù cho huynh..."
"Bị thương chút chút, không cần để ý."
Ngân Bạch vỗ vỗ vai em trai, tỏ vẻ thoải mái, Ngân Mặc đương nhiên không tin, đối với pháp thuật của mình hắn biết rõ nông sâu, dưới cơn thịnh nộ ra tay nhất định rất nặng, thấy vết máu trên người Ngân Bạch liền biết tình hình lúc đó hung hiểm thế nào, xem xét lại bản thân, hầu như không bị thương, nghĩ mình bị tà thuật đầu độc, thiếu chút nữa gϊếŧ chết người thân nhất, liền không khỏi kinh sợ nôn nóng, giơ tay triệu hồi xà kiếm, trầm giọng nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho lũ cốt yêu này!"
Ngược với cơn giận dữ của Ngân Mặc, Ngân Bạch trái lại có vẻ rất bình tĩnh, nói: "Đây chẳng qua là huyễn thuật, ở đây có người bày huyễn thuật, muốn để chúng ta tự gϊếŧ lẫn nhau."
Sau khi huynh đệ họ đi vào liền bị vây khốn, theo chấn động của tòa nhà bị đưa đến nơi này, ban đầu là âm hồn cốt yêu xuất hiện vây đánh họ, mấy tiểu yêu này pháp thuật không cao, cũng không khó ứng phó, ai ngờ đang chiến đấu kịch liệt Ngân Mặc đột nhiên phát cuồng, không những cho rằng anh trai đã chết, còn cho hắn là hung thủ, không ngừng công kích về phía hắn.
Ngân Bạch một bên phải che chở Ngân Mặc, không cho lũ cốt yêu thương tổn hắn, một bên còn phải tránh né công kích của hắn, khiến cho bị thương mấy lần, nếu không phải Nhϊếp Hành Phong và Chung Khôi tình cờ xuất hiện, hắn cũng không biết nên giữ Ngân Mặc đang bị vây trong trạng thái điên cuồng này thế nào.
"Thật nguy hiểm quá."
Chung Khôi vô tâm cảm thán khiến Ngân Mặc lộ vẻ xấu hổ, nghĩ đến hình ảnh lúc đó, không khỏi lạnh sống lưng, không dám tưởng tượng nếu như Nhϊếp Hành Phong không xuất hiện, kết quả sẽ thế nào, ngẩng đầu lo lắng nhìn Ngân Bạch, Ngân Bạch hiểu tâm tư của hắn, thân hình chuyển một cái, hóa về con rắn nhỏ cuộn lên vai hắn, cái kiểu tiếp xúc thân mật không tiếng động này cho hắn biết, chuyện nhỏ thế này mình sẽ không để trong lòng.
Trên người rắn có không ít ngoại thương, cũng may chưa tổn thương đến chỗ hiểm, Ngân Mặc vuốt ve thân thể nó, trong lòng càng thêm căm tức, oán hận nói: "Mặc kệ kẻ bày huyễn thuật là ai, ta cũng nhất định phải gϊếŧ hắn!"
"Chủ tịch anh làm sao vậy?" Chung Khôi thấy Nhϊếp Hành Phong trầm ngâm không nói, lo lắng nói: "Ở đây kỳ quái thế này, anh cũng ngàn vạn lần đừng phát điên nha."
Nhϊếp Hành Phong nghe Ngân Bạch thuật lại xong, mơ hồ cảm thấy có vấn đề, lúc này được Chung Khôi nhắc nhở, chợt tỉnh ngộ ra, vội vàng đưa di động cho y, nói: "Lâp tức gọi điện thoại cho Trương Huyền!"
Chung Khôi không rõ nguyên do, nhưng thấy vẻ mặt Nhϊếp Hành Phong nghiêm túc, không dám chậm trễ, vội vàng gọi cho Trương Huyền, âm thanh báo ngoài vòng phủ sóng kéo dài rất lâu, điện thoại cuối cùng cũng kết nối, y lập tức kêu lên: "Trương Huyền anh có nghe thấy tiếng tôi không?"
"...A, giờ tôi đang rất bận..."
"Cái gì?"
"... Bận... Bắt quỷ... Đinh Hứa Hồng..."
Điện thoại nhiễu sóng Chung Khôi chỉ có thể nghe thấy vài từ rời rạc, y nhắc lại cho Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong vội vàng nói: "Nói với cậu ấy cẩn thận khí tràng nơi này."
Chung Khôi nói, nhưng bên kia một mảnh hỗn loạn, tiếng ồn quá lớn, y chẳng biết Trương Huyền có nghe thấy không, cũng không nhận được câu đáp lại, đành phải nói với Nhϊếp Hành Phong: "Hình như họ đang đuổi quỷ, không thèm để ý đến tôi."
Ngay cả tạp âm Nhϊếp Hành Phong cũng không nghe thấy, không biết đối diện là tình huống gì, đành phải bảo Chung Khôi cứ giữ trạng thái liên lạc, chí ít như vậy có thể biết được ít nhiều tình hình bên kia.
Chung Khôi nghe xong một hồi, nói: "Hình như quỷ anh muốn ra đời, bọn họ định ngăn cản, nhưng họ bị quỷ vây quanh..."
"Bảo cậu ấy cẩn thận!"
Chung Khôi chuyển lời qua, cũng không biết Trương Huyền có nghe hay không, chỉ đáp lại một tiếng "đậu má", Chung Khôi gọi cậu nữa, lại chỉ nghe thấy tiếng nhốn nháo hoảng loạn liên tiếp.
Trương Huyền hiện giờ hoàn toàn không có cách nào phân tâm nói chuyện với Chung Khôi, cậu đang bị quỷ yêu đột nhiên xuất hiện khiến cho trở tay không kịp, xa xa không ngừng truyền đến tiếng hét chói tai của Đinh Hứa Hồng, báo rằng quỷ anh sắp sinh ra.
Vừa rồi họ nghe thấy tiếng động, định qua ngăn cản, nhưng không gian chấn động ghê gớm, cửa tường giống như vật sống, không ngừng cách ra từng không gian nhỏ, ngăn trở họ tới gần, hơn nữa âm hồn ùn ùn kéo đến, vây khốn họ. Vết thương cũ của Trương Huyền lại đang quấy phá, khiến cậu không dám vận công quá độ, cũng may ba người kề vai chiến đấu, tạm thời trấn áp đám quỷ quái không thức thời này, nhưng bởi không gian biến hoá kỳ quái, vị trí của họ càng ngày càng cách xa Đinh Hứa Hồng, nghe tiếng cô ta la hét thảm thiết, Trương Huyền gấp đến độ la lên với đầu điện thoại bên kia: "Quỷ anh sắp ra đời rồi, cản lại làm sao?"
Sóng điện thoại hỗn tạp, Chung Khôi trả lời cái gì Trương Huyền không nghe được, không ngờ Hamburger nói: "Các ngươi chống đỡ, ta đi tìm ả ta trước."
Hamburger là âm ưng tín sứ, ở trong khu vực tràn ngập âm khí này, khứu giác và thính giác của nó cao hơn họ rất nhiều, Trương Huyền nghe xong lời này, lập tức lấy đạo bùa đánh tan hồn phách đang vây đánh nó, nói: "Nhanh lên nhanh lên, nếu tới không kịp, cứ trực tiếp nuốt trọn quỷ anh."
Hài nhi mang theo nhiều oán khí và âm khí không thể ra đời, sự xuất hiện của nó đi kèm với máu tanh và gϊếŧ chóc, nhất là sau lúc trăng tròn, tà lực hấp thụ tinh hoa thuần âm của trăng tròn, chỉ sợ càng thêm khó đối phó, Trương Huyền và Tiêu Lan Thảo yểm hộ Hamburger để nó đi trước, hai người theo phía sau trong không gian lung lay sắp đổ chém gϊếŧ quỷ hồn, đang đánh đến bất phân thắng bại, chợt nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc vang dội truyền đến.
Nghe thấy tiếng kêu gào của trẻ sơ sinh, Trương Huyền liền biết nguy rồi, bất chấp vết thương cũ sẽ tái phát, vung tác hồn ti ra, dưới lệ khí của long thần, những hồn phách vướng víu này bị cuốn đến tứ tán, hai người theo tiếng khóc của trẻ sơ sinh đuổi một mạch tới, rất nhanh đã đến một căn phòng trống trải, mùi máu tanh ập tới, Đinh Hứa Hồng tựa vào góc tường, trên bụng thủng một lỗ lớn, một đứa bé toàn thân xám ngắt bò ra từ bụng cô ta, bò thẳng tới cạnh người Lưu Chính Uy.
Quỷ anh bị ảnh hưởng bởi âm khí của trời đất, không thể sinh ra thuận lợi, chỉ có thể phá bụng ra, máu theo đứa trẻ bò đi chảy ra từ bụng dưới Đinh Hứa Hồng, tràn ra đất, cô ta lại không để tâm, mỉm cười nhìn quỷ anh, vẻ mặt thỏa mãn.
Quỷ anh bò đến trước ngực Lưu Chính Uy, thấy nó, trong mắt Lưu Chính Uy lộ ra tia sợ hãi, thân hình lão cao lớn, nhưng không cách nào đẩy một đứa trẻ sơ sinh ra, đứa bé ngửi được mùi hồn phách, phát ra tiếng kêu vui mừng, liều mạng hút vào, hút hồn phách Lưu Chính Uy vào trong bụng mình, Hamburger trên không trung chần chừ hạ thấp, vài lần muốn xông lên trước, lại bị âm hồn vây xung quanh ngăn lại, cản trở nó tấn công.
Tiêu Lan Thảo lập tức chĩa súng bắn về phía quỷ anh, Đinh Hứa Hồng thấy thế, phát ra một tiếng hét the thé, bò dậy vọt về phía hắn, ngực bụng cô ta máu chảy như suối, dưới sự tức giận khuôn mặt càng dữ tợn đáng sợ, Tiêu Lan Thảo chán ghét né tránh, đạn bắn lệch, đánh tan âm hồn quanh quẩn bên cạnh.
Trương Huyền đang muốn nhân cơ hội nổ súng, nòng súng vừa giơ lên, tiếng của Chung Khôi từ đầu kia điện thoại truyền tới, giọng to thiếu chút nữa xuyên thủng màng nhĩ cậu.
"Chờ chút... Chủ tịch nói chờ... Đừng gϊếŧ quỷ anh..."
"Cái gì?"
"Đừng gϊếŧ quỷ anh!"
Chung Khôi lần thứ hai đề cao âm lượng, lần này Trương Huyền nghe thấy, tuy rằng không rõ dụng ý của Nhϊếp Hành Phong, nhưng biết anh nói vậy nhất định có lý do, thấy Đinh Hứa Hồng bị Hamburger cản lại, Tiêu Lan Thảo lần thứ hai nhắm nòng súng về phía quỷ anh, cậu vội vàng kêu lên: "Đừng bắn!"
Rất tiếc đã chậm một bước, cùng lúc Trương Huyền kêu lên tiếng súng cũng vang lên, đạn bỏ thêm pháp chú xuyên qua hồn phách yêu quỷ phía trước, trúng giữa đầu quỷ anh, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, xoay khuôn mặt dữ tợn về phía Tiêu Lan Thảo bổ tới.
Lại thêm một tiếng súng, một súng này xuyên qua chân mày nó, thân hình tích tụ oán khí lập tức tiêu tan, chỉ chừa lại một mảng âm vụ xám ngắt, Đinh Hứa Hồng thấy vậy, hét lên một tiếng chói tai như phát điên, không để ý đến sự chênh lệch pháp lực giữa hai bên, đánh về phía Tiêu Lan Thảo, há miệng cắn xuống yết hầu hắn...
Bang bang!
Lần này là Trương Huyền nổ súng, lạnh lùng nhìn thân ảnh Đinh Hứa Hồng bị đạn bắn xuyên qua, sau một hồi giãy dụa biến mất trên không trung, chỉ để lại liên tiếp lời nguyền rủa ác độc.
"Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Ta muốn các ngươi phải thống khổ hơn ta!"
Tiếng nói theo âm phong phất qua chậm rãi trôi đi, quỷ anh bị đánh tan hồn phách, các âm hồn khác xông lên, sau khi xâu xé thức ăn cũng nhanh chóng tản ra, trong không gian lạnh băng chỉ còn lại ba người họ, Trương Huyền vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng, nghe tiếng soàn soạt ở điện thoại đối diện, cậu lạnh lùng nói: "Nói quá muộn rồi, tôi đã gϊếŧ nó."
"Chủ tịch nói gϊếŧ rồi thì thôi, nhưng anh phải cẩn thận quái vật sẽ..."
Kế tiếp Chung Khôi nói gì đó Trương Huyền không nghe được, bởi vì không gian lại nhanh chóng đảo lộn, cậu vội vàng dựa lên bức tường bên cạnh, Tiêu Lan Thảo và Hamburger cũng đến bên cạnh cậu, để tránh li tán nhau trong lúc dịch chuyển bất ngờ, Hamburger trong lúc gấp gáp còn không quên gào lên: "Nó rốt cuộc muốn xoay mấy lần nữa mới coi như xong hả?"
"Chuyển liên tục đến khi chúng ta không cách nào gặp nhau nữa mới thôi."
Trong ba người Tiêu Lan Thảo bị thương nặng nhất, lại vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh như trước, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay Trương Huyền, Trương Huyền bĩu môi một cái, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Bọn họ theo không gian rung lắc mấy lần, chuyển động từ từ chậm lại, ba người quỳ rạp trên mặt đất, nghe tiếng hít thở nặng nề của nhau, xa xa còn có tiếng vang quanh quẩn lẻ tẻ, giống như có người chạy tới, Tiêu Lan Thảo gọi Trương Huyền, Trương Huyền vội vàng làm động tác suỵt, nghe một hồi, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Chủ tịch tới!"
Quả nhiên không lâu sau, liền thấy Nhϊếp Hành Phong vội vã từ đằng xa chạy tới, tình trạng chật vật giống bọn họ, thấy Trương Huyền, mặt anh giãn ra nở nụ cười, nói: "Tìm được em rồi, tốt quá."
Sau một phen lăn qua lăn lại rốt cuộc gặp lại, Trương Huyền cảm thấy tâm tư vẫn luôn bực bội hơi ổn định lại, ra đón trên dưới quan sát Nhϊếp Hành Phong, hỏi: "Có bị thương không?"
"Chút trầy da thôi, nhưng tôi lạc mất bọn họ."
"Bọn họ?" Tiêu Lan Thảo ở bên cạnh tò mò xen vào.
"Tôi cùng Chung Khôi giữa đường gặp huynh đệ Ngân Mặc, họ bị thương rất nặng." Nhϊếp Hành Phong kéo tay Trương Huyền qua, nói: "Nhưng tôi nghĩ đến một biện pháp có thể phá bụng quái vật ra ngoài, đi theo tôi!"
Trương Huyền luôn luôn hành động theo Nhϊếp Hành Phong, không nói hai lời đi theo, Tiêu Lan Thảo lại không động đậy, mà hỏi: "Bọn Ngân Mặc đâu?"
"Họ ở cùng chỗ với Chung Khôi, tạm thời sẽ không sao, chúng ta ra ngoài trước, rồi nghĩ biện pháp cứu họ."
Nhϊếp Hành Phong nói xong, kéo Trương Huyền tiếp tục đi, nhưng lần này Trương Huyền không đi theo, trái lại hất tay anh ra, vui mừng lúc đầu chuyển thành đề phòng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Trương Huyền em làm sao vậy? Tôi là Nhϊếp Hành Phong..."
"Giả, chủ tịch đại nhân tuyệt đối sẽ không vì nguy hiểm mà vứt bỏ không để ý đến bạn bè!" Hamburger trên không trung rất khinh thường mà nhạo báng.
Trương Huyền nhìn người đàn ông trước mắt này quá giống Nhϊếp Hành Phong, hắn sao chép gần như hoàn mỹ hình dáng thần thái của Nhϊếp Hành Phong, nhưng bản sao không có tính cách của anh, cười nhạt giễu cợt: "Nghe thấy chưa? Diễn xuất của ngươi ngay cả một con chim cũng không gạt được."
"Trương Huyền." Nhϊếp Hành Phong trầm mặt xuống: "Tôi cũng không nói mặc kệ họ, mà nói đưa các cậu ra trước, không gian ở đây không ngừng thay đổi, tôi chỉ có thể đưa từng nhóm người các cậu đi, gặp được ai thì là người đó, sao lại gọi là không để ý đến bạn bè?"
Những lời này dường như nói không sai, bị đôi mắt đen như mực kia nhìn chăm chú, tự tin vốn có của Trương Huyền hơi hơi dao động, Tiêu Lan Thảo nhìn ra sự do dự của cậu, vội hỏi Nhϊếp Hành Phong: "Nhϊếp tiên sinh sao anh tìm được lối ra?"
"Không phải tìm được, mà đột nhiên nghĩ ra, vừa rồi tôi còn chưa kịp nói, điện thoại đã ngắt kết nối rồi."
Nhϊếp Hành Phong bình tĩnh trả lời câu hỏi của Tiêu Lan Thảo, rồi nói với Trương Huyền: "Tôi vừa nghĩ đến, ở đây kỳ thực là một lò luyện lớn, đợi lâu chúng ta sớm muộn sẽ bị ý thức của nó nung chảy cắn nuốt từng chút một, khiến chúng ta biến thành một bộ phận của thân thể nó, các cậu không cảm thấy hiện tại trạng thái tinh thần đang bị quấy nhiễu sao? Em ngay cả tôi là ai cũng không khẳng định được nữa rồi."
Nói như vậy, cậu đích xác sau khi đi vào vẫn luôn tâm thần bất định, không thể giữ được tỉnh táo. Trương Huyền thấy Nhϊếp Hành Phong bởi vì mình không tin, ánh mắt lộ ra thương cảm, đang muốn đồng ý rời đi với anh, điện thoại di động đột nhiên vang lên, trong tiếng chuông lanh lảnh, trên màn hình hiện lên ba chữ biệt danh rất quen thuộc.
Chiêu tài miêu!
Nếu người trước mắt này thực sự là Nhϊếp Hành Phong, gọi đến là ai?
Trương Huyền lập tức nghe máy, trong tiếng soàn soạt nhiễu sóng cậu nghe thấy tiếng Chung Khôi kêu lên: "Các anh vẫn ổn chứ? Chủ tịch..."
"Anh ấy hiện ở đâu?" Trương Huyền rất bình tĩnh hỏi.
"... Chủ tịch ở cạnh tôi mà... Chúng tôi bị phục kích, anh ấy bị thương, vẫn đang chảy máu..."
Giọng nói đứt quãng của Chung Khôi truyền đến, Trương Huyền mơ hồ nghe thấy tiếng ho khan của Nhϊếp Hành Phong ở nơi xa, tim chợt nảy lên, kêu to: "Chủ tịch anh sao rồi?"
Nhϊếp Hành Phong đứng ở trước mặt Trương Huyền, nghe thấy câu này, vội vàng đến gần, Trương Huyền lập tức lui về phía sau, đồng thời đưa tay lên, nòng súng ngắm vào anh, lớn tiếng quát: "Đứng lại!"
Tiêu Lan Thảo thấy phản ứng của Trương Huyền, cũng lập tức chĩa súng về phía Nhϊếp Hành Phong, Hamburger lại đi vòng ra phía sau Nhϊếp Hành Phong, đề phòng anh lén chạy, thấy bọn họ bày trận sẵn sàng đón địch như thế, Nhϊếp Hành Phong rất bất đắc dĩ, nói với Trương Huyền: "Điện thoại kia là lừa em đấy, nhìn cho rõ, tôi mới thực sự là Nhϊếp Hành Phong!"
Trương Huyền không đếm xỉa đến biện bạch của anh, khẩn trương hỏi Chung Khôi thương thế của Nhϊếp Hành Phong, rất nhanh mic chuyển đến tay Nhϊếp Hành Phong, anh nhẹ giọng nói: "Cẩn thận, có người sao chép dáng vẻ của tôi... Đừng bị lừa..."
"Không đâu!"
Giọng nói yếu ớt đầu míc bên kia khiến trong lòng Trương Huyền dấy lên lửa giận, thấy kẻ đóng giả vẫn đang đến gần, cùng lúc đưa tay vào trong túi, dường như muốn lấy vũ khí, cậu lập tức giơ thẳng nòng súng, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích, ngươi nói ngươi thực sự là Nhϊếp Hành Phong, có bằng chứng gì?"
Nhϊếp Hành Phong không cử động nữa, chỉ bình tĩnh hỏi lại: "Vậy cậu nói cậu là Trương Huyền, lại có gì làm bằng chứng?"
Trương Huyền ngây ra một lúc, lập tức nói: "Ta nhớ lúc chúng ta bị nhốt trong kết giới thiên la địa võng, ta đã từng nói với ngươi trong điện thoại di động, ngươi có nhớ không?"
Nhϊếp Hành Phong ngẩn ra, nhìn vẻ mặt hắn, có lẽ ngay cả trận thiên la địa võng bố trí ở chỗ nào cũng không biết, Trương Huyền khinh thường nở nụ cười, đó là pháp trận lần đầu tiên họ bị nhốt vào, cũng giống như không gian khép kín hiện tại, nhìn cái hàng nhái này, cậu lẳng lặng nói: "Là ở bệnh viện."
Pằng!
Tiếng súng át tiếng nói của Trương Huyền, Nhϊếp Hành Phong giống như nghe không hiểu, khẽ cau mày, nhưng lập tức ngực bị thủng một lỗ lớn, máu tươi phun trào, anh ngã về phía sau.
"Trương Huyền cậu..."
Tiêu Lan Thảo giật mình nhìn Trương Huyền, muốn ngăn cản đã không còn kịp, vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương Nhϊếp Hành Phong, lại phát hiện viên đạn chính giữa tim, người không cứu được nữa, hắn kêu lên: "Cậu còn chưa hỏi rõ..."
Trương Huyền vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng, lại không nói gì, tiếng nói quen thuộc đầu dây bên kia hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, em chỉ gϊếŧ một tên giả mạo."
Sau khi Trương Huyền nói xong, cả buổi không thấy đáp lại, cậu đột nhiên cảm thấy không đúng — ở trong không gian phong bế này, cậu vốn không nghe được tiếng của Nhϊếp Hành Phong...
Sợ hãi dâng lên, cậu nhìn về phía người nằm phía trước, chỉ thấy Tiêu Lan Thảo lôi tay đặt ở túi tiền của hắn ra, trong tay người đàn ông cầm một chiếc điện thoại, loại máy rất quen thuộc, là cách đây không lâu cậu mua cho Nhϊếp Hành Phong.
Có phải vừa rồi thứ anh muốn lấy ra không phải là vũ khí, mà là điện thoại di động, để chứng minh mình mới thực sự là Nhϊếp Hành Phong?
Thân thể Trương Huyền run rẩy, không thể tin bản thân phán đoán sai lầm, để chứng minh không lầm, cậu kêu to với đầu dây bên kia: "Chủ tịch anh ở đâu? Trả lời em, mau trả lời em!"
Vẫn là giọng nói của Nhϊếp Hành Phong, lại trống rỗng thêm vài phần âm trầm, Trương Huyền không dám trả lời, chỉ mờ mịt lắc đầu, người kia lại nhẹ giọng nói: "Ngươi phạm phải sai lầm lớn nhất rồi, chính là quá tin tưởng vào những trí nhớ này..."
Nói xong lời cuối cùng, biến thành tiếng cười nhạo càn rỡ, tiếng cười càng ngày càng vang, không ngừng đập thẳng vào màng nhĩ Trương Huyền, cậu máu nóng dâng lên, chỉ cảm thấy tất cả đều sai lầm, hơn nữa sai đến hết thuốc chữa, để che giấu sự thật này, cậu hét lớn: "Ngươi là ai? Ngươi đừng nói bậy!"
"Cảm giác mất đi người thân nhất không dễ chịu gì đúng không?" Tiếng cười chuyển thành tiếng rít điên cuồng, Đinh Hứa Hồng hung tợn nói: "Ta nói rồi, ta muốn các ngươi phải thống khổ hơn ta!"
Tiếng hét nghiến răng nghiến lợi lặp đi lặp lại, nổ ầm bên tai Trương Huyền, trái tim vì sợ hãi và hối hận đập điên cuồng, cậu ném điện thoại và súng đi, hai tay bịt chặt tai, ôm đầu từ từ ngồi xuống.
Tiêu Lan Thảo và Hamburger không biết Trương Huyền nghe thấy gì, nhưng sau khi điện thoại rơi xuống, đối diện truyền đến tiếng cười sắc lẻm đã cho hay tất cả, lại nhìn Trương Huyền thất thố, Tiêu Lan Thảo liền biết sự tình hỏng bét, vội vàng đi tới, muốn cho Trương Huyền trước tiên tỉnh táo lại, ai ngờ hắn vừa tới gần, Trương Huyền đột nhiên ngẩng đầu, mắt lam như lửa, Tiêu Lan Thảo ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, cằm đã trúng một đấm trước, Trương Huyền một lần nữa cầm lấy súng rơi trên mặt đất, giơ lên, chĩa về phía hắn.
"Trương Huyền cậu điên rồi!"
Không nhìn Tiêu Lan Thảo gầm lên, Trương Huyền lạnh lùng hỏi: "Mi biết anh ấy là thật đúng không? Sao mi không nói?"
"Tôi không biết..."
"Không biết? Vậy vì sao mi chĩa súng vào anh ấy?"
"Là cậu chĩa vào anh ta trước!" Người rơi vào trạng thái điên cuồng không thể nói lý, Tiêu Lan Thảo gào lên xong, thấy nòng súng hướng về phía mình lại tới gần hơn một chút, hắn rất bất đắc dĩ, nói: "Rồi rồi rồi, là tôi phán đoán sai, nhưng việc đã đến nước này..."
"Mi không đoán sai, là mi cố ý muốn chủ tịch chết, để bản thân có cơ hội tiếp cận ta!"
"Tôi thề tôi chưa từng nghĩ như vậy..."
Lời còn chưa dứt, tiếng súng đã vang lên, nếu không phải Tiêu Lan Thảo né kịp, trên ngực hắn cũng phải thêm một cái lỗ, hắn phát hỏa, cũng giơ súng bắn về phía Trương Huyền, rống to: "Đồ hèn nhát, sai lầm của chính cậu tự cậu phải chịu trách nhiệm, kéo cả tôi vào để làm gì?"
Câu trả lời của Trương Huyền cho hắn là giơ súng bắn trả, không lâu sau, hai người từ bắn nhau chuyển thành sáp lá cà, mọi thứ đều lộn xộn, Hamburger muốn ngăn lại, nhưng vừa tới gần đã bị lệ khí bức lui, nó đang không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên lại nghe một tiếng súng nữa, thấy Tiêu Lan Thảo chợt ngã xuống đất, Hamburger sắp phát điên, kêu lên với Trương Huyền: "Ngươi đánh hắn làm gì? Chuyện cũng không liên quan đến hắn! Rõ ràng chính ngươi nổ súng bắn chủ tịch!"
Trương Huyền cầm súng ngồi dưới đất, hai mắt đăm đăm, dường như cũng đang kinh hoàng vì mọi thứ trước mắt, nghe thấy Hamburger gào to, cậu lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi xuống người Nhϊếp Hành Phong nằm trước mặt, hoảng hốt nói: "Đúng vậy, là ta nổ súng bắn chủ tịch..."
"Này này này, không phải ta có ý đó đâu nhé!"
Thấy Trương Huyền chĩa nòng súng vào ngay ngực mình, Hamburger cảm thấy tim mình cũng sắp ngừng đập rồi, với tình cảm của Trương Huyền và Nhϊếp Hành Phong, cậu ta tự sát cũng chẳng có gì ngạc nhiên, cậu ta tự sát cũng không sao, vấn đề là cậu ta chết rồi, mình ra ngoài thế nào đây?
Hamburger bật người vọt tới, nhưng vừa bay được nửa chừng, Trương Huyền liền bóp cò súng, trong tiếng vang Hamburger thấy chất lỏng đỏ tươi bắn ra, nó cả kinh quên cả vẫy cánh, đâm nhào một cái xuống đất.
...