Quyển 2 (Hạ) - Chương 7

Đôi tay cùng đan vào nhau, hai người dọc theo bờ dốc đi bộ thong thả về phía trước, sau chấn động dữ dội, tường cửa đều thay đổi hình dạng, lại không bị đổ sập một cách kỳ quái, mà hợp lại lẫn lộn với nhau, tạo thành một không gian khác, họ vừa đi vừa gọi tên Tiêu Lan Thảo và Chung Khôi, nhưng thủy chung không nhận được trả lời, Trương Huyền lại lấy di động ra gọi, điện thoại vang lên một hồi, thế mà lại kết nối được, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng, để tiết kiệm pin, cậu đành phải tắt đi.

Lúc này lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể hi vọng họ ở cùng một chỗ, có thể chiếu cố cho nhau một chút, hai người một lần nữa theo tổ hợp hành lang đi chưa được bao xa, liền nhìn thấy cửa phòng, Nhϊếp Hành Phong đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là một đường cầu thang thẳng lên, thiết bị chiếu sáng hầu như đều vỡ hỏng, chỉ còn vài ngọn đèn vẫn chiếu ánh sáng mỏng manh vạch rõ con đường cho họ.

Bước chân Nhϊếp Hành Phong dừng một chút, theo phương vị mà nói, không nên xuất hiện cầu thang, vì vậy con đường này anh không biết có nên đi hay không.

"Đi thôi đi thôi!" Cổ tay chợt căng, bị Trương Huyền kéo đi lên: "Cho dù con đường này thông tới địa ngục, vậy cũng phải đi mới biết được chứ."

Trương Huyền làm người không suy nghĩ nhiều như Nhϊếp Hành Phong, dẫn đầu lao lên cầu thang, hai người lên cầu thang, đẩy cửa rẽ vào khúc quanh, phát hiện cầu thang thẳng tắp lộ ra phía trước bất ngờ lại là thông lên phía trên, đi như thế liên tục ba, bốn tầng, Trương Huyền phát phiền, một cước đạp vào vách tường bên cạnh, nói: "Đậu má, chơi quỷ xây tường với ta, mi cho là ông ngày đầu tiên ra đời lăn lộn đấy à?"

"Cẩn thận!"

Trương Huyền vừa dứt lời, bức tường giống như có linh tính bổ cả mặt về hướng cậu, Nhϊếp Hành Phong vội vàng chém tê nhận ra, lệ quang thần khí ngăn lại ép xuống bức tường, Trương Huyền cũng theo sát đó sử dụng tác hồn ti, hai đại pháp khí hạ thần lực, bức tường phát ra tiếng cót két thảm thiết, ầm ầm sụp đổ về phía sau, bụi văng khắp nơi, một vài khúc xương theo vôi thép rơi xuống đất, rất nhanh đã biến mất.

"Thật tà môn."

Trương Huyền bắt quỷ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy bức tường tựa như không nhìn ra có pháp thuật khống chế lại có thể tự động di chuyển tấn công, song cũng may chướng ngại vật đã biến mất, hiện ra trước mặt hai người chính là một lối đi rộng rãi, cậu sải bước đi tới, Nhϊếp Hành Phong không nói gì, tự động đuổi theo.

Hai người cứ thế đi về phía trước rất lâu, đường quẹo tới rẽ lui, nhưng thủy chung không gặp lại con đường lúc đến, thậm chí Trương Huyền dùng mấy tờ đạo bùa tế bùa phá trận cũng vô dụng, cuối cùng cậu đành phải bỏ cuộc, tự giễu nói: "Không phải chúng ta sẽ bị chôn sống đấy chứ? Không biết có thể chống đỡ được đến lúc mấy chú cảnh sát tới cứu viện không nữa."

Tay nắm tay cậu chợt căng, Trương Huyền nhạy bén cảm giác được Nhϊếp Hành Phong khẩn trương, vội hỏi: "Sao vậy?"

"Em có cho rằng sau khi ông lão kia rời khỏi đây, sẽ đi báo cảnh sát không?"

"Sao lại không? Trừ phi ông ta là đồng bọn của Lưu Chính Uy."

Nhϊếp Hành Phong lắc đầu, lão bảo vệ không phải đồng bọn của Lưu Chính Uy, nhìn phản ứng vừa rồi của ông lão, hẳn là hoàn toàn không biết gì về việc phạm tội của tầng hầm ngầm, nhưng anh không dám đảm bảo ông lão có báo cảnh sát hay không, bức tường tấn công đã nhắc nhở anh, khiến anh nhớ tới câu nói kia của ông lão — đối với tôi mà nói, nó chính là người thân là bạn bè, có tình cảm và sinh mệnh...

Có lẽ ông lão nói không sai, tòa kiến trúc này đúng là vật sống, hoặc giả nói chẳng biết nó sống từ khi nào, với sự quyến luyến của ông lão đối với nó, ông ấy sẽ báo cảnh sát ư? Sau khi báo cảnh sát thì chẳng khác nào tất cả sự thật tội lỗi đều nổi lên mặt nước, ở đây sẽ bị phong tỏa, cũng vĩnh viễn bị vứt xó hoặc tháo dỡ, mà kết quả này chắc hẳn ông lão không thể khoan nhượng đi?

Cho nên, sau khi ra ngoài ông lão chỉ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được, tòa nhà sẽ hiểu ý nghĩ của ông ta, vĩnh viễn giam cầm người tiến vào ở bên trong, không thả ra nữa.

"Theo như anh nói, chúng ta hiện giờ chẳng phải đang trong bụng của quái vật?" Trương Huyền kêu to.

Suy đoán của Nhϊếp Hành Phong mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng Trương Huyền đã sớm thành thói quen tiếp thu toàn bộ, nếu quả thật như vậy, liền có thể giải thích vì sao không gian vô duyên vô cớ tự động xoay tròn, bức tường tại sao phải chủ động tấn công, bởi vì nơi này hết thảy đều do bản thân tòa kiến trúc khống chế, nó vây bọn họ ở trong bụng, hòng lợi dụng đủ loại phương pháp cắn nuốt hết bọn họ.

"Nên giờ chúng ta khỏi phải trông cậy vào người khác, chỉ có thể suy nghĩ cách tự cứu mình."

Nhϊếp Hành Phong gật đầu, anh không thích suy nghĩ về nhân tính một cách quá tăm tối, nhưng trạng thái hiện giờ khiến anh không thể không phỏng đoán như vậy, nói: "Giờ chúng ta có hai biện pháp, từ trong miệng nó đi ra, hoặc là mổ bụng đi ra ngoài."

"Mổ bụng!" Trương Huyền không cần suy nghĩ đã trả lời, dừng một chút, lại thấp giọng: "Nhưng chỗ nào là mắt trận của nó đây?"

Pháp trận cũng thế quái vật cũng vậy, mặc kệ lớn mạnh cỡ nào, đều nhất định có vị trí yếu nhất, mấu chốt là vị trí ấy ở đâu, trong không gian rộng lớn này muốn tìm được chỗ hiểm của nó, không khác gì mò kim đáy bể.

Nhϊếp Hành Phong không nói gì, giờ anh khá lo lắng một vấn đề khác, nếu như suy luận của anh chính xác, như vậy, có phải Phó Yên Văn đang lợi dụng quái thú vây khốn họ? Đinh Hứa Hồng cố ý chạy đến đây tự sát, không phải chỉ là trùng hợp.

Hiện thực không cho anh nghĩ quá nhiều, Trương Huyền vừa đưa ra ý nguyện to lớn, cũng cảm thấy xung quanh lại bắt đầu chấn động dữ dội, theo đó khí âm hàn kéo tới, mấy cỗ bạch cốt lơ lửng âm u thoáng hiện phía trước, Du Tinh đứng ở đằng xa, nhìn bọn họ cười nhạt.

"Tới thử đao."

Tâm tình Trương Huyền đang khó chịu, thấy cốt yêu xuất hiện, cậu bóp qua bóp lại hai nắm tay, làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

"Cảm giác bị vây khốn không tệ chứ?" Giọng nói Du Tinh nhẹ bẫng yếu ớt, một cánh tay lại còn là hình dạng bạch cốt hoàn chỉnh, kia cũng là do Trương Huyền tạo ra, nên ả cực kỳ căm hận Trương Huyền, oán hận nói: "Không giao trái tim kia ra, thì đổi lấy trái tim của các ngươi!"

Nghe khẩu khí của Du Tinh, ả vẫn chưa biết trái tim đã bị người khác đánh cắp, Nhϊếp Hành Phong nói: "Đêm qua lúc hắn chỉ điểm ngươi tới biệt thự không nói cho ngươi biết trái tim kia đã bị hắn lấy đi rồi sao?"

"Làm sao ngươi biết chuyện của hắn?" Du Tinh theo bản năng hỏi lại, nhưng lập tức liền phát hiện mình bị lừa, tức giận trợn mắt với Nhϊếp Hành Phong, quát: "Không thể nào!"

"Đây chính là cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau, chẳng ai lại đi làm chuyện không lợi lộc gì — nếu muốn làm một con người hoàn chỉnh, chỉ trộm tim người thì không đủ, còn phải hiểu được lòng người nữa."

Không thể không nói một vài thời điểm lời của Nhϊếp Hành Phong cũng rất nham hiểm, nhưng lại khiến người ta không thể phản bác, thấy mặt Du Tinh chợt trắng bệch, Trương Huyền phụt cười, nhưng sau khi cười xong cậu đột nhiên cả kinh.

Cho tới giờ, cậu đều cho rằng Du Tinh cùng đám người Lưu Chính Uy hợp tác gϊếŧ người, là để cốt yêu chiếm lấy thân thể và hồn phách của con người, nhưng nghe xong suy luận vừa rồi của Nhϊếp Hành Phong, cậu đột nhiên nghĩ đến, nếu cốt yêu vẫn sinh tồn ở đây, vậy ả lấy tim có lẽ không phải để tăng cường linh lực cho mình, mà để cúng tế cả tòa nhà!

Tòa sân khấu kịch này xây trên mồ mả, do long tử trào phong trấn trạch, nhiều năm đến nay hội tụ thiên địa linh kí, lại không ngừng hấp thụ huyết nhục tử vong ở chỗ này, đã tạo thành một linh thể hoàn chỉnh, cuối cùng nó chỉ cần một trái tim thích hợp, để bổ khuyết chỗ trống duy nhất.

Nếu trái tim thật sự để cho Du Tinh cầm đi tế linh, đó mới là chuyện đáng sợ nhất!

Nhϊếp Hành Phong cũng nghĩ đến, lạnh lùng nhìn lũ cốt yêu tới gần, anh lấy súng ra nhét vào tay Trương Huyền, Trương Huyền kinh ngạc nhìn lại, đã thấy vẻ mặt anh ngưng trọng.

"Chủ tịch..."

"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định đều phải giữ được tỉnh táo."

Nhϊếp Hành Phong vừa nói xong, lũ cốt yêu liền xông tới, Trương Huyền vội vàng vung tác hồn ti ra, cương khí chấn động, mấy con tiểu yêu vọt tới trước trong nháy mắt bị đánh đến hồn phi phách tán, có điều chúng thế tới rào rạt, coi Trương Huyền trở thành mục tiêu duy nhất, cùng vây đánh về phía cậu, mà Nhϊếp Hành Phong lại bị ép sang bên kia, không thể cùng cậu kề vai chiến đấu.

Du Tinh cũng nhân cơ hội vọt tới, bàn tay bạch cốt từng chiêu không rời vị trí trái tim Trương Huyền, tác hồn ti dĩ nhiên uy mãnh, nhưng pháp lực hiện giờ của Trương Huyền không đáng kể, không cách nào phát huy được hoàn toàn thần lực của nó, mắt thấy quỷ yêu càng tập hợp càng đông, cậu có phần nóng nảy, lại lo lắng đến an nguy của Nhϊếp Hành Phong, không cẩn thận bị xương ngón tay của Du Tinh cắt qua trước ngực, nếu không tránh kịp thời, đầu ngón tay sắc nhọn đã đâm vào da thịt rồi.

Trước ngực đột nhiên truyền đến đau đớn, không phải do Du Tinh tạo thành, mà vết thương cũ trên người cậu, trong lòng Trương Huyền chợt rét lạnh, từ sau khi tháo vĩ giới ra, vết thương trên người cậu chưa từng đau nữa, lúc này dường như đang nhắc nhở độc kiếm vẫn chưa biến mất, vết thương từ từ trồi lên khỏi da thịt, truyền đau đớn đến cho cậu.

Khó chịu khiến công lực của Trương Huyền giảm đi, trong hỗn chiến chỉ cảm thấy Nhϊếp Hành Phong cách mình càng ngày càng xa, không gian bốn phía bị âm khí ảnh hưởng, lại bắt đầu rung chuyển, hai bên nhân mã đều bị tác động đến, một mặt vừa giữ vững thân mình một mặt tấn công đối phương, đau đớn của Trương Huyền dần dần tăng lên, bị Du Tinh một cước đá vào mạn sườn, cậu ho khan khom lưng quỳ rạp xuống đất, cổ lập tức căng cứng, khớp xương lạnh băng tàn bạo đè xuống phía cậu.

Thấy thuận lợi, Du Tinh hưng phấn nâng bàn tay lên, đâm về phía ngực Trương Huyền, ai ngờ vừa tới gần, liền thấy một nòng súng ánh bạc ngắm ngay mình, thương tích toàn thân Trương Huyền phát tác đau đớn, không sử dụng được pháp lực, không có nghĩa là cậu không thể bóp cò súng, thấy Du Tinh bởi vì kinh hoàng mà thoáng cái ánh mắt trợn trừng, cậu mỉm cười, bắt chước giọng điệu của Nhϊếp Hành Phong, nhẹ giọng nói: "Xuống địa ngục đi!"

Cò súng bóp xuống, trong tiếng nổ pằng, đạn xuyên qua ngực Du Tinh, đánh bay hồn phách của ả từ trong khung xương ra ngoài, xương cốt mất đi điều khiển, lắc lư qua lại rồi rơi xuống đất, tan thành một đống bạch cốt, xương cốt trắng đυ.c, giống như xương cũ đã rất nhiều năm, một khi tan ra, sẽ không thể quay trở lại hình dáng ban đầu.

Các cốt yêu khác bị tiếng súng làm chấn động, sợ hãi chạy trốn tan tác, chỉ có hồn phách Du Tinh lơ lửng trong không gian, bởi vì tức giận hoảng sợ mà phát ra tiếng hét chói tai, không ngừng hướng về phía đống xương cốt, hòng tụ hồn lại một lần nữa, nhưng hoàn toàn tốn công vô ích.

"Không phải đồ của ngươi, thì ngoan ngoãn từ bỏ đi." Trương Huyền đứng lên, chậm rãi nói: "Hay là ta tiễn ngươi một đoạn đường?"

Du Tinh oán hận nhìn cậu chòng chọc, đột nhiên hét to một tiếng bổ về phía cậu, tiếng súng lần thứ hai vang lên, một phát này triệt để đập tan hồn phách Du Tinh, ả kêu lên thảm thiết biến mất trong không trung.

Hòa nhau một ván, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhịn đau đứng vững, định đi qua giúp Nhϊếp Hành Phong, ai ngờ mới đi được hai bước, mặt đất liền chấn động mãnh liệt, thình lình lại một trận đảo lộn, Trương Huyền bị lắc lư ngã xuống đất, trong lúc gấp gáp tiện tay bám vào cánh cửa bên cạnh, trong không gian xoay chuyển bức tường và đồ bài trí xung quanh cũng biến đổi hình dạng theo, một vài cốt yêu bị kẹp vào khe hở, một vài con lại bị cuồng phong cuốn đi, chẳng biết bay tới chỗ nào, nhất thời tiếng rít, tiếng va đυ.ng không dứt lọt vào tai.

Trải qua xong một trận, xoay tròn mới chậm rãi ngừng lại, Trương Huyền theo quán tính lăn vài vòng tại chỗ mới dừng lại được, đến khi cậu đứng lên, phát hiện toàn bộ không gian biến thành hình thoi quái dị, đỉnh rất thấp, khiến người ta cảm thấy bị áp bức rất không thoải mái, vách tường đối xứng nhau tạo thành một không gian lớn, bốn vách tường được quét sơn sáng ngời, có thể phản chiếu rõ bóng dáng của cậu.

Cốt yêu biến mất sạch sẽ trong chấn động rung lắc, ngay cả Nhϊếp Hành Phong cũng đã biến mất, Trương Huyền cảm thấy đau đớn trên người giảm đi, vội vàng tìm Nhϊếp Hành Phong khắp nơi, nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy bóng dáng anh, không khỏi bối rối, lại lấy di động ra gọi, chắc hẳn phải vậy, thông tin cậu nghe được là tiếng nhắc nhở ngoài vòng phủ sóng.

Súng nắm trong tay, mang theo tình cảm ấm áp, lúc này cậu mới hiểu được lý do Nhϊếp Hành Phong đưa súng cho mình, anh lo lắng trong lúc chiến đấu kịch liệt hai người sẽ xa nhau, liền đưa vũ khí có ích cho mình, ra sức bảo vệ an toàn cho mình.

Trong lòng vì phát hiện này mà trở nên ấm áp, nhưng không có nghĩa là cậu không tức giận, cái gì chứ, thân là một thiên sư, từ bao giờ đã lưu lạc đến vị trí được bảo vệ rồi? Đợi đến khi tìm được chiêu tài miêu, nhất định phải nói rõ với anh, sau này làm việc ít tự chủ trương như thế đi.

"Chủ tịch!"

Xung quanh rất nhiều lối đi, Trương Huyền tùy tiện chọn một đường, vừa đi vừa gọi to: "Chiêu tài miêu, anh lập tức ra đây cho em, liên quan đến vấn đề thể diện của người đàn ông, em muốn nói chuyện rõ ràng với anh!"

Giống như đáp lại cậu, đối diện truyền đến tiếng bước chân, chẳng qua không phải là Nhϊếp Hành Phong, cảm thấy người kia tới gần, Trương Huyền lập tức giơ súng lên, đối phương cũng phát hiện ra cậu, gần như cùng lúc giơ súng lên, nhưng lập tức liền hạ xuống, nói: "Là tôi."

Xuất hiện là Tiêu Lan Thảo, kiểu tóc được sửa sang gọn gàng rối thành một nùi, áo sơ mi trắng cũng thành màu xám, bên trên lốm đốm vết máu, vết thương trên tay cầm súng kia càng nghiêm trọng hơn, thấy hắn, Trương Huyền lập tức hỏi: "Có gặp chủ tịch nhà ta không?"

"Không, vừa rồi lăn tròn liên tục, tôi với Chung Khôi bị tách ra, nghe thấy tiếng tưởng là cậu ta, liền lập tức chạy tới..." Tiêu Lan Thảo vừa nói vừa quan sát trái phải: "Thật là tà môn, đây lại là chỗ nào?"

Không tìm thấy Nhϊếp Hành Phong, Trương Huyền hơi nản lỏng, hỏi: "Sao mi thành ra thế này?"

"Nếu cậu giống bóng bowling lăn qua lăn lại, cũng sẽ như tôi thôi."

Vừa rồi không gian chấn động lắc lư rối loạn, Tiêu Lan Thảo cũng không biết mình đi tới đâu, cũng may hắn rất nhanh gặp được Chung Khôi, suy đoán của Nhϊếp Hành Phong hắn cũng nghĩ đến, bèn thương lượng với Chung Khôi dùng pháp thuật tự lực cánh sinh rời khỏi.

Giữa đường bọn họ thỉnh thoảng gặp phải một vài cốt yêu, Tiêu Lan Thảo bởi nhập thể với người thường, pháp lực có thể sử dụng hữu hạn, còn phải phân tâm chiếu cố Chung Khôi, không lâu sau đã bị cốt yêu đả thương, đang đánh nhau kịch liệt thì không gian lại bắt đầu chấn động, hắn bị hất ra, đến khi tất cả ổn định lại lần nữa, Chung Khôi và mấy cốt yêu này đã không thấy đâu.

"Hy vọng quỷ ngu ngốc có phúc của ngu ngốc vậy."

Tiêu Lan Thảo cảm thấy thú vị, lấy khăn tay từ trong túi ra, định quấn lên chỗ vết thương bị cốt yêu cắt qua trên cổ tay, Trương Huyền ngăn hắn lại, lấy đạo bùa đốt lên, đợi đến khi đạo bùa đốt gần thành tro, bắn lên vết thương trên cổ tay hắn.

Trong khi tro bùa đắp vào, vết thương bốc lên một tầng khí đen, Tiêu Lan Thảo đau đến rên lên, Trương Huyền làm như không thấy phản ứng đau đớn của hắn, nói: "Kí chủ của mi là người thường, bị yêu khí thương tổn đến, nếu như không khử độc trước, cái tay này của hắn sớm muộn gì cũng phải phế bỏ, mi làm yêu quái kiểu gì? Ngay cả thường thức cơ bản này cũng không biết?"

"Tôi vốn định dùng pháp lực thanh độc giúp hắn."

Đạo bùa của Trương Huyền tuy có thể khử độc, nhưng cũng làm bị thương tinh quái bám thân, Tiêu Lan Thảo đau đến vã một tầng mồ hôi trán, cắn răng nhịn xuống, lấy khăn tay quấn lên vết thương, thấy Trương Huyền một đôi mắt lam cười tủm tỉm nhìn mình, hắn nhịn không được oán thán: "Cậu cố ý phải không?"

"Khó chịu quá thì ly thể đi, dù sao mi lúc nào cũng có thể chọn buông tha cho thân xác này."

Tiêu Lan Thảo ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên nụ cười hiểu ý: "Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tạm thời ta vẫn chưa có ý định này."

"Vậy chịu đựng đi, đúng rồi, bùa hai ngàn, chi phiếu tiền mặt đều được, nhớ lát nữa trả tiền."

Làm người ta đau đớn muốn chết còn muốn lấy tiền, đây hoàn toàn là ép mua ép bán thì phải, hơn hết Tiêu Lan Thảo biết lắng nghe, cười nói: "Hai ngàn thôi mà, không thành vấn đề, vấn đề là giờ chúng ta ra ngoài thế nào."

Trương Huyền không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước, dọc đường rải rác vài ngọn đèn sáng, làm cho không gian không đến mức quá u tối, đây dường như là nhắc nhở ác ý của quái vật, ánh đèn u ám trong không gian hình thoi phản chiếu lẫn nhau, vô hình trung lặp đi lặp lại thành vô số bóng hình, tăng thêm cảm giác bức bối vì bị vây khốn, giờ so với vấn đề làm thế nào để ra ngoài, Trương Huyền còn muốn biết làm thế nào mới có thể hợp lại với Nhϊếp Hành Phong hơn.

"Hình như cậu không thích ở cùng một chỗ với tôi nhỉ." Tiêu Lan Thảo đuổi theo, nhìn mặt đoán ý, cười hì hì nói: "Có muốn hợp tác một phen không?"

"Ta có cái khác để chọn à?"

"Ý tôi là hợp tác sau khi ra ngoài." Mắt phượng Tiêu Lan Thảo đảo qua, nhìn Trương Huyền, trong đồng tử lóe ra yêu mị của tinh quái tu luyện nhiều năm: "Đối với người yêu thích, tôi rất phối hợp, tôi không ngại cậu còn có những người khác, khi nào thử cậu sẽ phát hiện ra, tôi cũng là một đối tác không tệ."

Giọng nói ôn hòa, Trương Huyền cảm thấy tiếng lòng bị kí©h thí©ɧ, dừng bước lại, nhìn sang Tiêu Lan Thảo.

Thấy thành công mê hoặc được con mồi, Tiêu Lan Thảo rất đắc ý, đang muốn tiếp tục tăng thêm pháp lực, chợt thấy đôi mắt lam kia bỗng nhiên trấn tĩnh, sâu trong con ngươi tràn đầy lãnh ý, Trương Huyền lạnh lùng nói: "Cảm ơn mi yêu mến, có điều nếu mi còn dám sử dụng mị thuật với ta, ta sẽ gϊếŧ mi."

Sát khí kéo tới, Tiêu Lan Thảo giật mình trong lòng, thành thật mà nói, hắn có chút sợ trạng thái này của Trương Huyền, cười lớn nói: "Cậu sẽ không, bằng không kí chủ của tôi cũng sẽ chết."

"Mi cảm thấy ta sẽ để ý đến sống chết của một người không liên quan sao?"

Lần này Tiêu Lan Thảo không nói tiếp nữa, sát ý tản mát trên người Trương Huyền khiến hắn không dám khẳng định phán đoán của mình, hắn không làm chuyện không chắc chắn, lập tức lui về phía sau hai bước, giơ tay lên làm hòa: "Chỉ đùa chút thôi mà, cần gì nghiêm túc vậy chứ?"

"Nếu ta là ngươi, thì sẽ không đùa cợt hắn vào lúc này đâu."

Tiếng chế giễu truyền đến, một bóng đen khổng lồ từ cửa lối rẽ bay tới, vững vàng đáp xuống chỗ trống phía trước họ, vậy mà lại là Hamburger đã hóa về nguyên hình, nó dường như cũng đã trải qua một phen ác đấu, trên lông vũ đẹp đẽ phủ một tầng yêu vụ, lông chim rối tung, nhìn qua chẳng khá hơn hai người họ.

Tiêu Lan Thảo thu hồi mị thuật, khôi phục nét tản mạn bình thường, mỉm cười nói với Hamburger: "Cảm ơn nhắc nhở, lần sau ta sẽ chú ý."

Trương Huyền triệt để phớt lờ hắn, đi tới, gào lên với Hamburger: "Sao giờ ngươi mới đến?"

"Ta có thể tới được cũng đã không tệ rồi, ngươi có biết ta bị bao nhiêu quỷ vây đánh không hả, bị thương vẫn vì các ngươi xông vào hang hổ!" Giọng Hamburger to hơn, nếu không kiêng kỵ sát khí trên người Trương Huyền lúc này, ba chữ "Trương nhân loại" nó cũng gọi thẳng ra rồi.

Sau khi anh em Ngân Mặc bị nhốt trong sân khấu kịch, Hamburger vừa thấy tình hình không ổn, lập tức trở về gọi cứu binh, ai ngờ bay được nửa đường bị cốt yêu chặn đứng, đợi đến khi nó lao về tới nhà, đám Trương Huyền đã ra ngoài, nó đành phải lộn trở lại sân khấu kịch, từ xa đã thấy bên ngoài tòa kiến trúc bao phủ âm khí, sau khi do dự ba giây nó liền vọt vào.

"Bên ngoài có cảnh sát không?" Nghe nó kể lại xong, Tiêu Lan Thảo lập tức hỏi.

"Cảnh sát? Chẳng có ma nào."

"Chủ tịch quả nhiên liệu sự như thần." Trương Huyền cảm thán xong, lại hỏi Hamburger: "Vậy đôi rắn ngốc đâu?"

"Họ vừa tiến vào đã bị vây khốn rồi, chắc vẫn ở trong này thì phải."

"Oạch, tổ sư gia của ta ơi!" Trương Huyền vỗ vỗ trán, tự giễu: "Chỗ này có vào không có ra, xem ra lần này chúng ta bị một lưới bắt hết rồi."

"Vậy cũng chưa chắc đâu, ta chính là cố ý đi vào báo cáo với ngươi, ta nghe thấy tiếng chủ nhân chỗ này nói chuyện với Ngân Mặc, hắn hình như là ông chủ nhà ta."

"Ta không nhàm chán đến độ đi giam cầm hai con rắn như thế."

"Ta không phải nói ngươi, ngươi là cái tên ông chủ tự phong, ta là nói thủ trưởng chân chính của ta Bắc Đế âm quân đại nhân!" Hamburger đập chân, không nhịn được giải thích.

Trương Huyền không nói gì, Tiêu Lan Thảo lại đổi sắc mặt, khẩn trương hỏi: "Ngươi nói vây khốn chúng ta là Bắc Đế âm quân?"

"Giọng nói kia ta nghe mấy trăm năm rồi, tuyệt đối không nghe nhầm, nên ta nghĩ, Trương nhân loại có phải lại đắc tội ông chủ nhà ta rồi không, mau mau xin tha thứ, để hắn thả chúng ta ra ngoài."

"Ngươi khẳng định ngươi không nghe lầm?"

"Ngươi đang nghi ngờ thính lực của một con ưng?"

"Vậy nhất định ngươi lầm rồi." Trương Huyền sau khi hơi trầm ngâm, cười nhạt: "Con quái vật này có quan hệ gì với Bắc Đế âm quân ta không biết, nhưng hắn tuyệt đối không phải âm quân!"

"Ơ..."

Phán đoán như chém đinh chặt sắt của Trương Huyền khiến Hamburger có phần không dám chắc, dù sao nó cũng đã lâu chưa về địa phủ, giọng nói thoáng qua trong nháy mắt lại nghe không rõ lắm, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ta nhầm rồi, giờ rời đi có được không?"

"Được chứ, chỉ cần ngươi có thể đi ra ngoài." Trương Huyền thuận miệng trả lời.

Hamburger xuất hiện mang đến một tin tức vô cùng quan trọng, căn phòng có thể mô phỏng theo giọng nói của âm quân, chứng tỏ âm quân đã từng tới đây, có lẽ còn từng ở lại.

Lẽ nào trước đó họ nghĩ nhầm rồi? Thần long áp trận của tòa kiến trúc này không phải áp hồn phách, mà là cả tòa kiến trúc bao gồm âm quỷ phía dưới, chúng thống nhất thành một cục, trên có thần long dưới có âm binh cực dương cực âm, tựa như một cái hũ đóng kín, nếu quả là thế, thì thảm rồi, bọn họ bị nhốt lại, còn có thể ra ngoài nữa sao?

Di động réo chuông, cắt đứt suy tư của Trương Huyền, thấy cuộc gọi đến hiển thị là chiêu tài miêu, cậu lập tức nghe máy, nhưng trừ tiếng sột soạt của sóng di động thì không nghe thấy gì, Trương Huyền gào lên vài tiếng về phía mic, đang muốn bỏ cuộc tắt đi, chợt nghe đối diện láng máng truyền đến tiếng của Chung Khôi.

"Hình như là Trương Huyền đang gọi?"

Giọng nói có chút xa xôi, nhưng cuối cùng cũng có thể nghe được, có lẽ Chung Khôi là quỷ, gần với từ trường ở đây nhất, nên may mắn liên lạc được với cậu, Trương Huyền kích động gào lên: "Là tôi là tôi, Chung Khôi mau tới nghe điện!"

Điện thoại di động lập tức đưa đến tay Chung Khôi, y ở đối diện cũng kích động giống vậy kêu: "Trương Huyền anh đang ở đâu?"

"Không biết, cậu bên nào đấy? Chủ tịch có sao không?"

Sau khi tạm ngừng một chút, Chung Khôi nói: "Tôi vừa gặp chủ tịch, anh ấy không sao..."

"Sao tôi không nghe thấy tiếng của anh ấy?"

Sau khi Trương Huyền hỏi xong, mơ hồ nghe thấy Chung Khôi đang hỏi Nhϊếp Hành Phong nguyên nhân, qua một lát, thuật lại: "Chủ tịch nói anh ấy cũng không rõ lắm, cũng may anh có thể nghe thấy tôi... Alo, Alo Alo!"

...