Quyển 2 (Hạ) - Chương 6

Buổi sáng, Tiêu Lan Thảo theo hẹn tới biệt thự, vừa bước vào liền cảm thấy không bình thường, quan sát trái phải cười hì hì hỏi: "Hôm nay hình như rất ít người nhỉ."

"Đều ra ngoài rồi." Trương Huyền tựa trước bàn chuẩn bị đạo cụ bắt quỷ của cậu, tức giận nói.

Tiêu Lan Thảo không hiểu lắm: "Trốn đi à?"

"Mi lấy được lệnh khám xét chưa? Vậy tới sân khấu kịch trước, chúng ta nói chuyện trên đường."

Trương Huyền sửa soạn đạo cụ xong xuôi, ý bảo Tiêu Lan Thảo lên đường, Tiêu Lan Thảo thấy Nhϊếp Hành Phong cầm một khẩu súng nhẹ bỏ vào túi, hắn nhướng nhướng mày, nói: "Xem ra tối qua xảy ra không ít chuyện."

"Cốt yêu đã tới, tôi nghĩ súng này biết đâu có tác dụng."

Súng của Nhϊếp Hành Phong là Kiều đưa cho anh khi đến Ý, vốn Kiều định đưa cho anh súng thật, nhưng Nhϊếp Hành Phong sợ gặp phải phiền toái không cần thiết, nên từ chối, sau đó Kiều liền đưa cho anh mô hình súng được cải tạo, còn lắp thêm không ít đạn bùa chú có uy lực, súng này chỉ có thể gϊếŧ quỷ, lần trước lúc anh lái xe cứu Trương Huyền đã từng dùng.

Từ thái độ của hai người, Tiêu Lan Thảo nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc, hắn thu hồi tươi cười, đưa họ ra xe, Chung Khôi cũng đi theo, hỏi: "Tôi có thể đi cùng không?"

Trương Huyền suy nghĩ một chút, cái chết của Chung Khôi có liên quan đến sân khấu kịch, Đinh Hứa Hồng lại tự sát ở sân khấu kịch, sợ rằng khúc mắc này không gỡ được, y không thể nhập luân hồi, liền gật đầu với y, ý bảo y lên xe.

Chung Khôi vui vẻ ngồi xuống ghế sau xe, sau khi xe lái ra ngoài, Trương Huyền kể giản lược lại chuyện xảy ra đêm qua, nhìn đạo bùa bị sửa, chân mày Tiêu Lan Thảo nhíu lại, hỏi: "Sao đều bị ướt thế? Pháp lực của bùa này lợi hại đến vậy à?"

Ánh mắt Trương Huyền liếc ra ngoài cửa sổ, cậu vừa đơn giản hóa việc mình chật vật vì bị vây khốn, cũng khó trách Tiêu Lan Thảo nghe không hiểu, cậu lờ đi, Nhϊếp Hành Phong đành phải thay cậu hỏi Tiêu Lan Thảo: "Có nghĩ đến cái gì không?"

"Không, trong những người tôi tiếp xúc, không có ai đạo hạnh cao thâm đến vậy."

Tiêu Lan Thảo lái xe rất nhanh, sau khi tới sân khấu kịch, hắn đi thẳng tới phòng bảo vệ, lấy chứng minh cảnh sát và lệnh khám xét, yêu cầu bảo vệ mở cửa, vị bảo vệ già kia cũng ở đây, thấy Nhϊếp Hành Phong và Trương Huyền, rất giật mình, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Nơi đây là nhà bỏ trống, không có gì để điều tra cả."

"Chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh, Lưu Chính Uy kẻ khả nghi tham ô gϊếŧ người chờ khởi tố vụ án, hiện giờ đang lẩn trốn, chúng tôi có chứng cứ nghi ngờ ông ta trốn ở đây, xin hãy phối hợp điều tra."

Trước mặt người ngoài, Tiêu Lan Thảo thu hồi điệu bộ tùy ý, dáng vẻ sừng sộ làm việc công, ông lão quả nhiên bị trấn áp, không dám hỏi lại, lùi sang một bên, tỏ ý mình không biết gì.

"Lão nhân gia, nếu ông nhớ ra chuyện gì đó khả nghi, xin hãy nói cho chúng tôi biết." Nhϊếp Hành Phong mềm giọng, nói với ông lão: "Ông làm ở đây cũng rất nhiều năm rồi nhỉ, hẳn là biết rất nhiều thứ chúng cháu không tra được trên tư liệu."

"Tôi kỳ thực cũng không biết gì." So với khí tràng sắc bén của Tiêu Lan Thảo, thái độ của Nhϊếp Hành Phong ôn hòa hơn rất nhiều, dễ làm cho người ta nảy sinh cảm giác tín nhiệm, ông lão dẫn họ đi vào, do dự một chút, nói: "Tôi đúng là làm ở nơi này tương đối lâu, có tình cảm, từng cái cây ngọn cỏ thậm chí một tảng đá đặt ở chỗ nào, tôi đều nhớ rất rõ ràng."

"Có thể hiểu được, có thể hiểu được." Trương Huyền nhiệt tình phụ họa theo, hỏi: "Vậy bình thường ông đều tuần tra ở chỗ nào? Ở đây rất lớn, không lẽ ông sẽ kiểm tra toàn bộ?"

"Đi một vòng cũng không mất quá lâu, người già rồi, thứ khác không có, chỉ có thời gian, các cậu..." Ánh mắt ông lão đảo quanh giữa bọn họ, hỏi: "Có phải cảm thấy hứng thú với tầng hầm ngầm ở phía sau đúng không?"

Tiêu Lan Thảo gật đầu, "Xem ra ông rất rõ."

"Đó là nơi duy nhất tôi không tới, nếu có bí mật, chỉ có thể ở chỗ đó." Ông lão nghiêm túc giải thích: "Lưu tiên sinh cấm tôi tới gần, nói nếu vi phạm, sẽ đuổi việc tôi, tôi từng này tuổi, cũng không quan tâm đến mấy đồng tiền, chẳng qua tôi không rời nó, bởi tôi làm việc ở đây từ khi nó còn là rạp hát, đối với người khác mà nói, nó chỉ là tòa nhà, nhưng đối với tôi, nó chính là người thân là bạn bè, có tình cảm và sinh mạng, nó hy vọng tôi bên cạnh nó, tôi sẽ luôn luôn bên cạnh nó..."

Ông lão vào sân khấu kịch, dẫn họ đi thẳng ra phía sau, dọc theo đường đi ông lão thao thao bất tuyệt, đèn bên trong sân khấu kịch đều được bật, không gian sáng trưng, có thể thấy lúc ông nói chuyện, trong đôi mắt đυ.c ngầu lóe lên ánh sáng nhiệt tình, dường như "nó" trong miệng ông không phải là vật chết, mà là tình nhân của mình, hết thảy đều phải đối xử tử tế cẩn thận, không cho phép phát sinh nửa điểm sai lầm.

"Chỗ này từ khi đổi từ rạp hát thành sân khấu kịch, lại đổi thành hội trường như bây giờ, lão nhân gia trong lòng ông hẳn không dễ chịu gì?" Nhϊếp Hành Phong phỏng đoán.

"Đương nhiên không dễ chịu rồi, nhưng tôi chỉ là một người quản lý, nói cũng chẳng được, vốn còn bảo phải phá dỡ, sau đó Lưu tiên sinh đổi ý, mới sửa thành hội trường, kiến trúc cổ đẹp thế thêm mấy cái phong cách phương Tây chẳng ra cái gì, từ đó trở đi, khu tầng hầng ngầm và phòng quản lý Lưu tiên sinh không để tôi tới gần nữa, có điều cũng may nó được giữ lại, tốt hơn là bị phá dỡ, nó không còn nữa, tôi cũng không biết tôi nên làm gì..."

Trong giọng nói của ông lão mang theo vài phần tình cảm lưu luyến, dường như coi đây trở thành chốn về duy nhất của mình, thứ tình cảm này Trương Huyền không cách nào hiểu được, chỉ là nếu như một người trải qua nửa đời đều ở một nơi, tin rằng nơi đó đối với người ấy mà nói nhất định có ý nghĩa phi thường, cậu không nhịn được hỏi: "Ông không tò mò nhìn trộm sao?"

"Cậu thanh niên, đợi đến khi cậu ở cái tuổi này của ta, sẽ phát hiện ra lòng hiếu kỳ đã không còn là quan trọng nhất nữa, có thể sống bình an mới là tốt nhất, ở đây ấy à, lúc nhiều người còn tạm, nếu như ít người, còn chẳng phải là đợi quá lâu.."

Tiểu thần côn cho dù sống thêm vài thập niên nữa, lòng hiếu kỳ của cậu ta cũng chẳng giảm lấy nửa phần.

Nhϊếp Hành Phong chế giễu trong lòng, hỏi: "Vì sao?"

"Các cậu không cảm thấy rất lạnh à? Ở đây quá âm u, nhất là phía sau phòng quản lý, nên cho dù Lưu tiên sinh không nói, tôi cũng sẽ không đến gần, nó nhất định cũng không thích bị sửa thành cái dáng vẻ âm u này..."

Bốn người theo ông lão đi vào phía sau khu quản lý, nghe xong lời của ông, đều bỗng dưng rùng mình một cái, Trương Huyền lầm bầm: "So với hôm qua còn âm u hơn, không biết có phải vì sắp trăng tròn hay không?"

Họ ngoặt vào chỗ rẽ, ánh đèn bên trong lờ mờ, có thể láng máng nhìn thấy phong ấn ẩn náu phía trước, sau khi ông lão dẫn họ đến đây thì không đi nữa, nói mình không có chìa khóa, muốn mở cửa phải xin ý kiến giám đốc Lưu hoặc thư ký của ông ta, thấy Tiêu Lan Thảo móc súng ra, Trương Huyền phụt cười, nói: "Súng lục mở khóa, ta lần đầu tiên nhìn thấy."

Ánh mắt Tiêu Lan Thảo liếc tới: "Lẽ nào cậu muốn dùng đạo bùa mở khóa?"

"Gϊếŧ gà sao phải dùng dao mổ trâu?"

Trương Huyền cười hì hì đi tới, lấy chìa khóa đặc chế, cắm vào ổ khóa xoay mấy cái, cạch một tiếng, khóa cửa liền mở ra, cậu đắc ý nhướng mày về phía Tiêu Lan Thảo, Tiêu Lan Thảo vặn nắm cửa, lúc đi vào, mỉm cười nói với cậu: "Cậu lại khiến tôi thêm kiến thức rồi, biết cạy khóa không nhất định là trộm vặt."

"Cũng có thể là thiên sư."

Trương Huyền coi lời của hắn là khen ngợi, cười híp mắt theo vào, nhưng vừa mới vào cửa vẻ mặt cậu lập tức ngưng trọng, một cánh cửa phòng bình thường làm không gian bên trong bên ngoài hoàn toàn cách biệt, mọi người tiến vào liền ngửi thấy mùi quái dị bên trong, ngay cả lão bảo vệ cũng cảm thấy được, che miệng ho khan.

Mấy người khác ngoại trừ Chung Khôi đều quen rồi, Trương Huyền đổ ra hai viên thuốc từ bình sứ mang theo mình, chia cho Chung Khôi và bảo vệ, để bọn họ ngậm, không được nuốt, Chung Khôi thấy những người khác đều từ chối, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Cậu không muốn biết đâu."

Trương Huyền cười đến thần bí, Chung Khôi do dự một chút, vẫn ngậm vào miệng.

Không gian âm u, lão bảo vệ cũng lần đầu tiên đi vào, ông lão tìm cả buổi, mới tìm được công tắc chiếu sáng, bật tất cả đèn lên, bên trong rất rộng, hai bên trái phải có mấy gian phòng, treo biển phòng quản lý lưu trữ, phần cuối là một cánh cửa khác, giấy vàng dán phía trước phát ra tiếng vang sột soạt nhỏ, hẳn là bùa chú trong miệng Hamburger.

Nhắc tới Hamburger, Trương Huyền đột nhiên nhớ tới Hamburger đi ra ngoài lâu như thế, sao vẫn chưa quay lại? Anh em Ngân Mặc không có tin tức gì, Hamburger cũng không liên lạc, cậu cảm thấy có phần không bình thường, đã thấy Tiêu Lan Thảo đi tới mở cửa ra, trên cửa có khóa, nhưng khóa bị hỏng, chốt cửa treo lệch ở một bên, xung quanh có rất nhiều vết tích từng bị chém, rõ ràng là do con người tạo ra.

Cùng với cửa mở ra, một trận gió lạnh xộc tới trước mặt, giống thường được gọi là gió lùa, nhưng trong gió lộ ra hàn khí rất nặng, rõ ràng không rét, mọi người lại đều cảm thấy lạnh lẽo, xa xa truyền đến tiếng va đập đơn điệu, ở trên hành lang lặp đi lặp lại vang tới, có điều âm hồn ngược lại chưa xuất hiện, không biết là do hôm qua bị Hamburger ăn hết, hay bị vây hãm đến chỗ khác rồi.

Đầu kia của cửa có cùng không gian với đại sảnh, xung quanh có mấy gian phòng song song, tiếng va đập chính là truyền tới từ một gian phòng, xa hơn là một hàng bậc thang thẳng xuống, ông lão đi tới nhìn xuống thăm dò một chút, phía dưới không bật đèn, không nhìn được quá xa, ông tức giận nói: "Trước đây không phải dáng vẻ thế này, phòng vẫn luôn sáng, chắc chắn là bọn họ để kiếm tiền mới sửa phòng lung tung như thế, động phong thủy, nên mới thành ra lạnh thế này!"

Chung Khôi cũng tò mò lại gần nhìn, trong bóng tối cầu thang trải một đường rất dài, không nhìn thấy phía cuối là gì, lại lộ ra cảm giác quen thuộc quỷ dị, y nhìn không gian tăm tối đầu bên kia, thì thào nói: "Thì ra lão nhân gia ông cũng tin vào phong thùy?"

"Tôi không tin phong thủy, nhưng tôi tin thần linh, mỗi tòa nhà đều có thổ công."

Thổ công?

Thần trí Chung Khôi hoảng hốt một chút, trong lúc bất chợt cảm thấy giống như ông lão nói, y sinh ra cảm giác chốn về đối với nơi này, loại cảm giác này dẫn dắt y, khiến y không tự chủ được dọc theo bậc thang đi xuống phía dưới, lão bảo vệ không kéo được, hỏi y y lại không trả lời, cũng vội vàng đi theo.

Đám người Trương Huyền bị tiếng va đập hấp dẫn, cũng không chú ý đến sự bất thường của Chung Khôi, họ theo tiếng đi tới trước cửa phòng nọ, Trương Huyền dẫn đầu một cước đạp cửa ra.

Mất đi cửa cách âm, âm thanh bên trong chợt to lên, có thể nghe thấy rõ tiếng khóc và tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng của đàn ông, Trương Huyền đi vào, mò công tắc cạnh cửa bật lên, liền thấy bên trong là phòng nhỏ tương tự phòng làm việc, cái bàn đổ nghiêng ngổn ngang dưới đất, một người đàn ông đang núp sau mặt bàn bị lật, giọng mơ hồ rêи ɾỉ.

Tiêu Lan Thảo đi qua nhấc cái bàn sang một bên, người đàn ông không phản ứng chút nào, núp ở góc tường như trước, từ trong túi lấy ra vốc lớn đồ ăn, cố sức bỏ vào miệng.

Bởi vì nhét quá nhiều, hai bên má lão phồng lên như con sóc chuột, mắt vì hô hấp không thông mà lồi to ra, tròng trắng mắt lật về phía trước, toàn thân giống như bị dao sắc cắt qua, rất nhiều chỗ máu thịt lẫn lộn, tuy rằng vết thương không sâu, nhưng số lượng quá nhiều, khiến cho chỗ lão ngồi tràn ra một bãi máu, lão lại giống như không cảm giác thấy, chỉ biết run lập cập nhét đồ ăn vào miệng, cũng thỉnh thoảng phát ra âm thanh buồn nôn không cách nào nuốt xuống, hành động không ngừng lặp lại, bộ dạng gần kề cái chết thay vì nói là kinh khủng, chi bằng nói là ghê tởm.

Trạng thái người đàn ông quá thê thảm, Tiêu Lan Thảo trong lúc nhất thời không nhận ra lão là ai, nói: "Hình như là Lưu Chính Uy?"

"Ta chỉ biết đó là một người chết." Trương Huyền lầm bầm.

Cả phòng đều lộ ra mùi hôi thối của xác chết bị rữa nát, nếu không phải ở đây quá lạnh lẽo, bộ dạng của Lưu Chính Uy nhất định càng khó coi, Trương Huyền đi về phía trước, mới nhìn rõ Lưu Chính Uy không ngừng bỏ vào miệng chính là thức ăn cho chim, lão trước khi chết nhất định thần trí hỗn loạn, mới có thể điên cuồng ăn thức ăn cho chim như vậy.

"Sao lại chết ở đây?"

Đáp lại Trương Huyền chính là tiếng hét sợ hãi truyền tới từ đằng xa, Nhϊếp Hành Phong đứng ở cửa, nghe được là tiếng của Chung Khôi, vội vàng chạy tới, Trương Huyền sợ gặp nguy hiểm, cũng đuổi theo.

Ba người theo cầu thang chạy xuống tầng hầm, toàn bộ đèn ở hầm ngầm đã được bật lên, một mảnh sáng trưng, sáng chói làm cho mắt người không thể không nheo lại, Chung Khôi đã đứng trước một cửa phòng, cửa phòng mở rộng, y lại không đi vào, mà dán lên vách tường đối diện cửa phòng, y dán chặt đến gần như khảm hẳn vào tường lộ ra kinh hoàng, nhìn chằm chằm vào bên trong, vẻ mặt mờ mịt mà lúng túng.

"Ở đây..." Tiếng bước chân dồn dập truyền đến khiến Chung Khôi đang hoảng sợ hoàn hồn lại, thấy đám người Nhϊếp Hành Phong, y giơ tay chỉ về phía đối diện, thấp giọng nói: "Đây chính là nơi tôi đã chết."

Cho dù chưa tới gần, mọi người cũng có thể ngửi thấy mùi tanh từ trong phòng tản ra, mùi rất nồng, ngay cả bùa chú cũng không thể che đậy được hơi thở tử vong kia.

Nhϊếp Hành Phong theo hướng tay Chung Khôi chỉ đi tới, liền thấy trong cửa phòng rộng mở đặt bàn mổ thô sơ, dựa vào tường là giá sắt bày dụng cụ y dược, khí tài tạp nham sơ sài, máu theo mép bàn mổ chảy xuống đất, dịch thể sền sệt đã đông lại nứt nẻ, nhưng không khó để nhìn ra với lượng máu đó, người mất máu sau đó không thể nào sống sót.

Nhϊếp Hành Phong lập tức hiểu nguyên nhân khiến Chung Khôi lúng túng, bọn họ đoán không sai, Chung Khôi chết ở chỗ này, không ai để ý đến y, mặc cho y chảy từng giọt máu đến chết.

"Ngày đó không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều đột nhiên chạy mất..." Có lẽ xung quanh có rất nhiều người đi cùng, Chung Khôi không sợ hãi như lần đầu tới, y từ từ bình tĩnh lại, nói: "Nếu như tất cả có thể xảy ra lần nữa, tôi nghĩ đối với họ mà nói, tôi không trách họ lấy thận, chỉ là phiền họ trước khi đi giúp tôi khâu lại vết thương, tôi vẫn chưa sống đủ mà."

Trong tiếng tự giễu đôi mắt đỏ lên, Chung Khôi không muốn khóc, nhưng nước mắt chảy ra không cách nào ngừng lại, có chút đáng thương, y tưởng mình rốt cuộc đã tìm được chốn về, chính là chỗ này, nơi cuối cùng y đã ở lại.

Vai bị vỗ vỗ, Trương Huyền an ủi: "Mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi."

"Trước khi tốt lên, hay là chúng ta nên điều động thêm vài nhân thủ tới."

Tiêu Lan Thảo nhìn tình trạng trong phòng xong, lấy điện thoại ra gọi cho trụ sở chính muốn điều người tới, đám người Trương Huyền thân phận đặc biệt, nên hôm nay hắn cố ý một mình đến đây, có điều xem ra tình hình hiện tại còn tệ hơn trong tưởng tượng, ở đây đã xác định chính là bệnh viện ngầm, cần lập tức phong tỏa hiện trường.

Đáng tiếc dưới tầng hầm điện thoại không thể kết nối được, Tiêu Lan Thảo đành phải chạy lên lầu, Nhϊếp Hành Phong thấy lão bảo vệ đứng ở một bên, không biết có phải bị một màn trước mắt này dọa sợ đến choáng váng hay không, vẻ mặt có chút dại ra, bước lên phía trước đỡ lấy ông ta, hỏi: "Lão nhân gia, ông có khỏe không?"

"Không có việc gì, tôi không sao, tôi... đúng là không nghĩ tới đây là..."

Ông lão nói năng lộn xộn, Nhϊếp Hành Phong lo ông lão không chịu nổi, liền dìu ông lên lầu, Trương Huyền theo phía sau, đi vài bước thấy Chung Khôi vẫn đứng phát ngốc tại chỗ, cậu hỏi: "Cậu còn muốn ở chỗ này tưởng nhớ thêm chốc nữa à?"

Chung Khôi lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, đoàn người trở lại lầu trên, Tiêu Lan Thảo vẫn không liên lạc được với điện thoại của trụ sở chính, lão bảo vệ thấy vậy, vội hỏi: "Có phải muốn báo cảnh sát không? Tôi đi tôi đi."

Tiêu Lan Thảo vốn muốn tự mình đi ra ngoài gọi điện thoại, nhưng có chút lưu ý đến Lưu Chính Uy, thấy ông lão tuy rằng tỏ ra rất sợ hãi, nhưng bước chân đi vẫn coi như vững vàng, hẳn là chịu đựng được, hơn nữa tình trạng của Lưu Chính Uy cũng không tiện để cho người thường thấy, liền nói: "Vậy làm phiền ông, lúc gọi điện thoại xin báo tên Tiêu Lan Thảo, nói sân khấu kịch có tình hình, để họ lập tức chi viện là được."

Ông lão luôn miệng đáp ứng, nhìn ra được ông sợ hãi, đi cực nhanh đầu cũng không quay lại, ông lão đi rồi, mọi người lại nhớ tới phòng ở của Lưu Chính Uy, Chung Khôi chỉ nhìn thoáng qua thảm trạng của lão, liền lập tức ra ngoài nôn, làm cho ngay cả viên thuốc Trương Huyền bảo y ngậm cũng bị y nhổ ra.

Một con quỷ hoàn toàn không có ý thức của quỷ chẳng thể nào giải thích nổi, nên ba người kia đều không để ý tới Chung Khôi, mà đặt lực chú ý lên Lưu Chính Uy, Tiêu Lan Thảo nhặt mấy viên thức ăn cho chim lăn ở một bên nhìn một chút, lại ngửi một cái, nói: "Hình như bên trong trộn thuốc độc."

"Chẳng lẽ là túi thức ăn cho chim Đinh Hứa Hồng cho lão kia?"

Trương Huyền rất giật mình, họ từng đề cập với Tiêu Lan Thảo chuyện Đinh Hứa Hồng trộn độc vào trong thức ăn cho chim, Tiêu Lan Thảo cũng lệnh cho cấp dưới báo cho Lưu Chính Uy biết, Lưu Chính Uy sẽ không ngu đến mức biết rõ thức ăn cho chim có độc còn mang theo bên người nhấm nháp đấy chứ, có điều nhìn tình trạng này của lão, không giống như có người ép buộc, mà là bộ dạng biết có độc nhưng vẫn chủ động nuốt xuống.

"Nhìn thi ban của lão, hẳn là tử vong bốn mươi tám tiếng, cho nên gϊếŧ chết Lưu Phi không phải là lão, mà là quỷ mị bám trên người lão." Tiêu Lan Thảo sau khi nhận định xong, liền vẻ mặt chán ghét ném thức ăn cho chim đi.

"Wow, mi thật lợi hại, tình trạng này cũng có thể nhìn ra được thi ban?" Thấy toàn thân Lưu Chính Uy máu me be bét, Trương Huyền lần thứ hai phát ra cảm thán.

Tiêu Lan Thảo phụt cười, mắt phượng liếc tới: "Những chỗ khác của tôi cũng rất lợi hại, có hứng thú thử phát không?"

Hắn vừa dứt lời, liền cảm giác được khí tức lạnh như băng từ bên cạnh phóng tới, Nhϊếp Hành Phong không nói gì, nhưng dễ dàng khiến hắn cảm thấy được mình không vui, Tiêu Lan Thảo lập tức thu lại, nghiêm mặt nói: "Xem ra Lưu Chính Uy là cùng đường, tự sát, về phần lão bị thuốc độc độc chết hay bị thức ăn cho chim nghẹn chết, phải đợi báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y."

Trương Huyền đang quan sát Lưu Chính Uy, không chú ý tới trêu đùa của Tiêu Lan Thảo, gật đầu nói phải: "Ta nếu như bị lệ quỷ dồn sức truy đuổi, chỉ sợ cũng sẽ chọn con đường này."

Tính theo thời gian, lúc Lưu Chính Uy khám bệnh ở bệnh viện vô tình gặp Chung Khôi, lúc trước Đinh Hứa Hồng đột nhiên tự sát, cái chết tàn khốc của Trần Thanh và bác sĩ Trương đã khiến lão cảm thấy sợ hãi, bèn rất tự nhiên cho rằng Chung Khôi xuất hiện là quỷ oan đòi mạng, lão hốt hoảng chạy trốn, lại thần xui quỷ khiến trốn vào trong tầng hầm của sân khấu kịch, kết quả bị bầy quỷ cuốn lấy chết thảm, muốn xé phanh lão ra ăn.

Khóa cửa bị chém hỏng từ bên ngoài, có thể thấy lúc đó lão hoảng sợ và cùng đường, lão tìm cách mở khóa cửa, muốn chạy trốn vào căn phòng có pháp thuật bảo hộ, nhưng nửa đường bị ác quỷ quấn thân, khi đó lão chỉ có hai con đường — bị xé sống như những người khác, hoặc là tự sát.

Loại người nhát gan như Lưu Chính Uy thì chẳng cách nào chấp nhận đau đớn khi bị xé nát trong tình trạng thanh tỉnh, cho nên lão lựa chọn cái sau, biết rõ thức ăn cho chim có độc nhưng vẫn nuốt vào, có lẽ những gì trải qua trước khi chết quá đáng sợ, khiến lão không thể thoát ra khỏi trạng thái kia, thậm chí không biết mình đã chết, nên không ngừng lặp lại động tác giống nhau, cảm nhận đau đớn giống nhau.

Về phần vì sao con quỷ bám thân lão đi tìm Lưu Phi báo thù, có lẽ Lưu Phi lăn lộn trong giới hắc đạo, cửa nhà có cung thần, nếu không bám thân, chúng không cách nào đi vào, xem ra pháp lực của cốt yêu đã không trấn áp được chúng, mới có thể để chúng điên cuồng đuổi tận gϊếŧ tuyệt từng người hại chết mình như vậy, mà sau khi gϊếŧ tất cả nhưng tên đầu sỏ, chúng còn muốn trở về, bởi vì nơi này là nghĩa địa của chúng.

"Thật đúng là tuần hoàn ác tính tệ hại mà." Tiêu Lan Thảo than thở.

"Vẫn nên siêu độ cho lão trước đi rồi tính." Trương Huyền chẳng có cảm tình gì với loại tiểu nhân Lưu Chính Uy này, có điều cũng không thể vì vậy liền coi thường sự hiện hữu của lão, tiến lên một cước đá bay thức ăn cho chim trong tay lão, nói: "Được rồi, được rồi, ăn cũng hòm hòm rồi, nên đi thôi."

Lưu Chính Uy bị tiếng quát của cậu dọa sợ hết hồn, ngẩng đầu mờ mịt nhìn cậu, Tiêu Lan Thảo cũng là vẻ mặt kinh ngạc, thất thanh hỏi: "Đây chính là siêu độ?"

"Không mất tiền còn muốn thế nào nữa hả?" Thấy Lưu Chính Uy vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, Trương Huyền tức giận nói: "Ông đã chết, không muốn trở thành du hồn dã quỷ, thì nhanh tới địa phủ báo cáo, muốn ăn thức ăn cho chim, kiếp sau cho ông ăn."

"Tôi... chết rồi?"

"Đúng thế." Trương Huyền khoanh hai tay trước ngực, nhìn lão nói: "Ông mắc bệnh nặng, đã sớm đến kỳ hạn chết, miễn cưỡng kéo dài mạng sống, cũng chỉ làm mình đau đớn hơn mà thôi."

Ánh mắt Lưu Chính Uy hoảng hốt, dường như không hiểu lắm, nhưng vẫn bỏ đồ ăn xuống, chống tường loạng choạng đứng lên, Trương Huyền tiện tay chỉ một cái về phía trước, nói: "Nhìn phía trước có phải có đường không? Theo nó đi xuống, đó chính là nơi ông nên đi."

"Có..."

Lưu Chính Uy trước khi chết bị hoảng sợ, hồn phách không được đầy đủ, đối với lời Trương Huyền cái hiểu cái không, nhưng vẫn mơ hồ thấy được con đường trước mặt kia, thấy lão mờ mịt đi tới, Trương Huyền rất đắc ý nháy nháy mắt với hai người bên cạnh, ý tứ là để cho họ nhìn phương pháp siêu độ của mình có trình độ dường nào.

Đáng tiếc Trương Huyền đắc ý chưa kéo dài được bao lâu, Lưu Chính trước mắt Uy sắp đi vào con đường luân hồi kia, bốn phía chợt tối xuống, gió lạnh phất qua, một bóng hình đỏ tươi chắn trước mặt lão, giữ chặt bờ vai lão kéo lão từ trên đường lại, thét to: "Không được đi!"

"Chị Hồng?" Chung Khôi trở lại, vừa vặn thấy một màn như vậy, lúc phát hiện người phụ nữ kia là Đinh Hứa Hồng, thất thanh kêu lên.

Đinh Hứa Hồng để ngoài tai tiếng gọi của Chung Khôi, chỉ hung tợn nhìn chòng chọc vào Trương Huyền, tựa như căm tức cậu xen vào việc của người khác, cô ta vẫn mặc một thân váy hồng lúc chết kia, nhưng sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, khiến bộ váy đỏ vốn xinh đẹp lúc này lộ ra khí tức âm u, tóc dài rối tung, bụng dưới nhô ra, là tình trạng sắp chuyển dạ.

Lưu Chính Uy hoảng sợ, run rẩy lùi về phía sau, bị cô ta tát một cái sang một bên, con đường luân hồi kia bị oán niệm mãnh liệt ảnh hưởng tới, trong nháy mắt biến mất tăm tích, Lưu Chính Uy khóc thất thanh, kêu: "Đường, không có đường..."

"Bọn chúng đang hại anh, con đường kia không thuộc về anh." Đinh Hứa Hồng nhìn Lưu Chính Uy, mang theo nét mặt dịu dàng như tình nhân, kéo tay lão qua, đặt lên bụng mình, dịu dàng nói: "Anh xem, con trai của chúng ta sắp ra đời, nó cần anh."

Ngón tay xẹt qua ánh sáng bạc nhàn nhạt, là vĩ giới của Đinh Hứa Hồng phát ra tia sáng, sau khi vĩ giới rơi mất, Hamburger tìm rất lâu cũng không thấy, không ngờ bị Đinh Hứa Hồng một lần nữa lấy được, vĩ giới định hồn, khóa lại hồn phách của cô ta, để cô ta đi lại trên nhân gian giống như người bình thường, cũng giúp cô ta thai nghén quỷ anh (quỷ sơ sinh).

Lưu Chính Uy bị cô ta mê hoặc, như là không muốn, nhưng lại không dám chống lại, thấy phản ứng của lão, Trương Huyền thoáng cái hiểu ra, nhất định là Đinh Hứa Hồng động tay động chân, Lưu Chính Uy trước khi chết mới có thể trải qua đủ chuyện kinh khủng, gây ra chuyện sau khi chết còn quanh quẩn ở chỗ này chịu khổ, người phụ nữ này ngoại trừ trả thù, nhiều hơn chính là muốn giữ lại hồn phách của lão, để đổi hồn, khiến đứa trẻ kia có thể mang hồn phách ra đời.

Những phương pháp thâm độc này Đinh Hứa Hồng sẽ không biết, nhất định là Phó Yên Văn dạy cô ta, Lưu Chính Uy tuy làm nhiều việc ác, nhưng tự sẽ có báo ứng lên người lão, không ai có thể tùy ý lấy đi hồn phách của người khác, cậu cười nhạt: "Hoang tưởng!"

Ánh mắt Đinh Hứa Hồng chuyển về phía cậu, nét cười trong nháy mắt trở nên sắc bén, tàn bạo quát lên: "Cút!"

"Quỷ dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là người đầu tiên."

Trương Huyền không nghĩ là ngang ngược thế, trở tay quất tác hồn ti ra, Đinh Hứa Hồng như biết tác hồn ti lợi hại, vội vàng lùi về phía sau, trong miệng kêu gọi âm hồn đồng bọn, gào lên: "Không ai có thể cướp con của ta, các ngươi đều đi chết đi!"

Âm khí tràn ngập xung quanh bị tiếng thét chói tai của cô ta chấn động, lắc lư dữ dội, rất nhanh lan đến mặt đất, bốn người vội vàng đỡ lấy vách tường, cố gắng ổn định bước chân, liền thấy vô số âm hồn từ khe hở mọi nơi trong phòng chen nhau đi vào, quây tròn bọn họ.

Không ngờ không gian thoáng cái bốc lên nhiều hồn phách như vậy, Trương Huyền vội vàng vung tác hồn ti ra, ép lui quỷ hồn cản đường, Đinh Hứa Hồng nhân cơ hội túm Lưu Chính Uy muốn chạy trốn, bị Tiêu Lan Thảo ngăn lại, móc súng ra hướng về phía cô ta bóp cò.

Tiếng súng vang lên, đạn lại lướt qua Đinh Hứa Hồng bắn vào chỗ khác, là Chung Khôi xông lên đẩy tay cầm súng của Tiêu Lan Thảo ra, kêu lên: "Đừng làm chị ấy bị thương!"

Đinh Hứa Hồng nhân cơ hội trốn mất, còn mang theo Lưu Chính Uy ý thức hoảng hốt, cơ hội khó có được cứ thế mất đi uổng phí, Tiêu Lan Thảo phát hỏa, quát lên với Chung Khôi: "Cậu có biết quỷ anh ra đời hậu quả sẽ thế nào không?"

Chung Khôi bị hắn mắng chột dạ, ngượng ngùng rụt tay về, nói: "Nhưng chị ấy là bạn của tôi, tôi..."

"Cô ta đã chết, biến thành lệ quỷ, đừng nói bạn bè, ngay cả người thân cô ta cũng sẽ không nhận."

Tiêu Lan Thảo hết cách với con quỷ ngu ngốc này, vừa nói vừa cầm súng tìm kiếm xung quanh, hy vọng sẽ bắt được Đinh Hứa Hồng, nhưng cô ta rất xảo quyệt, sau khi triệu tập âm hồn liền lập tức biến mất, hồn phách đột nhiên tụ tập đến, tăng thêm âm khí trong không gian, hoàn toàn không thể truy tìm tung tích của cô ta nữa.

Âm hồn càng tập hợp càng nhiều, không gian bị oán khí mãnh liệt tác động đến, chấn động đến độ gần như không cách nào đứng vững được nữa, Tiêu Lan Thảo quay đầu hỏi Trương Huyền: "Làm sao bây giờ?"

"Đi ra ngoài trước rồi tính!"

Tạo thành tình huống như bây giờ, Chung Khôi phải chịu một nửa trách nhiệm, chỉ là bây giờ mắng y cũng chẳng ích gì, Trương Huyền vung tác hồn ti, đẩy âm hồn ra, một tay nắm chặt tay Nhϊếp Hành Phong, giẫm lên mặt đất chấn động không ngừng đi ra ngoài.

Cửa phòng bởi chấn động qua lại mà va đập dữ dội, bốn người rất vất vả mới giữ được cánh cửa để vọt ra, thế nhưng sau khi ra ngoài lại thấy tình trạng hành lang còn bết bát hơn trong phòng, đèn đóm vỡ hơn phân nửa, vô hình trung kéo dài con đường duy nhất trước mắt.

Có lẽ chấn động vô cùng kịch liệt, ngay cả âm hồn cũng cảm thấy sợ hãi, bất chấp việc tấn công bọn họ, chỉ rít lên chạy như bay trong không gian, tất cả tiếng kêu hòa chung một chỗ, tạo thành âm lượng hết sức kinh khủng, bốn người đều không nhịn được bịt tai lại, lúc này Trương Huyền nhớ tới cái tốt của Hamburger, nhiều đồ ăn như vậy, toàn là thứ nó thích nhất, đáng tiếc chẳng biết cái con này chạy đi đâu rồi.

Âm thanh chấn động càng lúc càng vang, đã không còn là tiếng kêu sợ hãi của quỷ hồn nữa, mà tựa như tiếng rống chấn động long trời lở đất vậy, bốn người dắt díu nhau cố gắng đi tới trước cánh cửa phía cuối, ai ngờ sau khi cửa phòng mở ra, hiện ra trước mắt lại là một con đường dài, Chung Khôi ngẩn người, kêu lên: "Đường lúc chúng ta tới hình như không dài như thế này thì phải?"

Không ai để ý đến y, bởi vì một khắc sau đó toàn bộ không gian rung lắc dữ dội hơn, giống như khối rubik bị ném ra, theo mặt đất chuyển động lăn đều lăn đều, người bị nhốt bên trong không tự chủ được cùng theo đó quay cuồng, trong nháy mắt trời đất đảo lộn, tường thủy tinh bốn bề giống như sinh ra linh khí, di chuyển đánh về phía họ, bốn người mất đi lực tự chủ, để không bị va chạm bị thương, đều tự ôm đầu ngã nhào, trong gấp gáp Trương Huyền chỉ kịp gọi một tiếng chủ tịch.

Lại một trận trời nghiêng đất ngả, không gian cuối cùng cũng dần dần ổn định trở lại, đáng tiếc dưới đất đang nghiêng, Trương Huyền đứng lên, không đề phòng dưới chân hẫng một cái, lại nhanh như chớp ngã trượt ra ngoài, mắt thấy phía trước là bóng tối vô tận, chẳng biết nối đến phương nào, giây phút hiểm nghèo, cổ tay của cậu được một bàn tay gắng sức bắt lại, tay kia Nhϊếp Hành Phong bám vào một cánh cửa phòng mở phân nửa bên cạnh, kêu lên với cậu: "Bám chắc!"

Trương Huyền vung tác hồn ti, cuốn lên cánh tay Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong giật một cái về phía sau, kéo cậu lên khỏi bờ dốc, hai người theo bờ dốc bò một hồi về phía trước, nương theo ngọn đèn duy nhất còn sáng phát hiện ở đây chỉ còn lại bọn họ, Tiêu Lan Thảo và Chung Khôi không biết đã đi đâu.

Trương Huyền gọi hai câu, chỉ nghe thấy tiếng vọng của mình, quay đầu nhìn lại, dưới bờ dốc là một mảnh tối đen, phía dưới mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của các âm hồn, nghĩ lại màn nguy hiểm vừa rồi, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi, nói: "Phía dưới không phải là địa ngục đấy chứ?"

"Khi lòng người suy đồi, thiên đường cũng là địa ngục." Nhϊếp Hành Phong đứng lên, đưa tay về phía cậu: "Đi thôi."

...