Chương 46

"Nếu đây thực sự là lăng mộ của Bắc Địch Vương thì bên trong chắc chắn chứa những thứ tà môn. Hiện tại mọi người ra ngoài vẫn còn kịp."

Đinh Tổ Dục đi vòng quanh trước mặt tôi, bộ áo giáp trắng trên người và chiếc mũ bảo hiểm buộc quanh eo rất dễ thấy.

"Bạch đại sư, cô đừng lo lắng, cái áo giáp này của tôi là nghiên cứu mới nhất vừa mỏng, nhẹ, thoáng khí, đao kiếm chém không rách, cực kỳ an toàn.”

"Tiểu gia tôi đây chính là muốn nhìn thấy yêu ma quỷ quái trong lăng mộ này."

Tôi tự hỏi: “Bộ áo giáp đó lợi hại như vậy sao?”

Tần Yến mím môi: "Chúng tôì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu có khí độc hay gì đó, chúng ta cùng đội mũ bảo hiểm vào."

"Bạch đại sư, cô có muốn một bộ không?"

"Không cần, tôi thích ra trận với bộ đồ mỏng nhẹ thoải mái hơn."

Tôi yêu cầu 2 người họ đợi ở lối vào lăng mộ, không được đi linh tinh.

Vì có một số chỗ phần đuôi con rắn trên bức tường bên trái bị lõm vào nên nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện ra

Bức bích hoạ trên tường cùng với bức bích hoạ trên sàn gạch đều giống nhau.

Tôi lấy bức hoạ trên sàn nhà ra và đặt nó vào phần còn thiếu của bức hoạ trên tường, lối vào lăng mộ đột nhiên rung chuyển, mở ra một cánh cửa đá xuất hiện trong bức bích hoạ.

Đinh Tổ Dục há hốc miệng kinh ngạc, nói cái gì mà rất tuyệt vời, nhanh chóng bước tới trước tôi một bước, không may bước hụt.

Tần Yến vội vàng lao tới mới kịp giữ được cậu ta.

Đinh Tổ Dục bị treo lơ lửng trên không sợ tới mức hét lên kêu cứu mạng.

Tôi nhìn làn sương mù dày đặc bên dưới cậu ta, có vẻ như bên dưới sâu không thấy đáy.

Không biết cậu ta có nghĩ tới toàn bộ trang bị trên người không thể sử dụng được, rơi xuống vực mà chết thì thật đáng tiếc.

Nhưng Tần Yến không thể bị kéo đi như vậy được.

"Đinh Tổ Dục, buông ra, phía dưới có lực hút, Tần Yến không thể giữ được cậu."

Đinh Tổ Dục lơ lửng giữa không trung, khi nghe thấy lời của tôi mới biết sợ: "Bạch đại sư, cứu tôi với, tôi biết mình sai rồi, tôi sẽ ra ngoài ngay."

"Cô nhìn xem, người đẹp trai như tôi lại còn chưa có vợ, cô nỡ lòng nào nhìn tôi chết như vậy sao? Cứu con đi mẹ trẻ ơi."

Tần Yến nằm trên mặt đất, hai tay ôm lấy cậu ta: "A Tổ, giữ chặt lấy, tôi sẽ không buông cậu ra."

Vào đến lăng mộ nhìn thấy cảnh này khiến tôi thật xúc động.

Tôi gật đầu: “Được, vậy thì cùng nhau xuống đi.”