Chương 44

Đinh Tổ Dục nghe xong thì hừ lạnh: "Tại sao bức chân dung của Bạch đại sư chỉ có giá mười tệ? Thằng cha đó có biết tôi đã chi bao nhiêu cho bức tượng vàng mà tôi làm tặng Bạch đại sư không?"

Tôi ra hiệu cho Tần Yến bịt miệng Đinh Tổ Dục lại và tiếp tục hỏi Vương Tề: "Lần trước lúc tôi livestream, cô gái bị treo ngược trong lăng mộ xuất hiện trong video là một trong hai người kia sao?”

Vương Tề lắc đầu: "Không, bọn họ không có trắng như vậy, nước da khá đen, một người cao một người gầy."

Tôi hỏi Vương Tề về ngày sinh và tử vi của họ.

Hiện tại họ rơi vào trong tình thế nguy hiểm nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến tính mạng.

Nửa đêm, sau khi mọi người đã ngủ say, tôi thay quần áo mỏng nhẹ thoải mái, đi giày rồi tiến về phía núi bằng cửa sau.

Lần này chúng tôi tiến vào Lĩnh Nam Thần Mộ, bên trong có quá nhiều ẩn số, không thể mang theo Đinh Tổ Dục và Tần Yến đi cùng được.

Tôi hỏi Vương Tề về đường đi tới Lĩnh Nam thần mộ, từ thôn dưới đi ra ngoài men theo con đường nhỏ đi bộ khoảng 1 giờ là có thể đến một cái hang trước huyệt mộ, cái hang này vài chục năm trước đã bị ai đó đào ra.

Tôi vừa vào trong núi không bao lâu thì trời tạnh mưa, trong rừng tiếng côn trùng kêu vang lên rõ ràng, ánh trăng trắng xóa chiếu sáng con đường phía trước khiến khung cảnh càng thêm phần quỷ dị.

Tôi cầm đèn pin đi về phía trước, phát hiện trên mặt đất có một chuỗi dấu chân còn mới.

Hắn bước đi thật nhanh, có vẻ rất vội vã.

Tôi gia tăng tốc độ, vốn định muốn dùng thuật dịch chuyển, nhưng nghĩ lại thì không nên vì tốt hơn hết là tiết kiệm sức lực để đối phó những việc xảy ra trong lăng mộ.

Tôi đến được cái hang phía trước lăng mộ, một cái lỗ tròn trên mặt đất hiện ra, đồng thời sau lưng tôi cũng phát ra tiếng động rất nhẹ, có người đang tới gần.

Tôi quay lại tặng cho hắn ta một đấm.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Đinh Tổ Dục.

"Đau, đau, đau, Bạch đại sư, là tôi, là tôi!!!"

Tôi nhìn Đinh Tổ Dục, người mặc áo giáp trắng lại còn đội mũ bảo hiểm.

Mà Tần Yến từ lăng mộ bên trong bò ra..

Tôi chỉ cảm thấy lông mày đau âm ỉ: “Hai người đang tìm cái chết à?”

Đinh Tổ Dục đứng dậy ôm lấy cánh tay tôi, nũng nịu nói: “Bạch đại sư, tôi biết cô sẽ không đưa chúng tôi đi, nhưng đừng lo lắng, chúng tôi tuyệt đối không làm vướng chân cô. Nếu có nguy hiểm thì chúng tôi sẽ rút lui trước.”