Chương 14-1: Sợ bản thân bị thay đổi vì những phúc lợi mà dị năng mang đến

Thời gian vào lúc này đều là nhanh đến khó mà tin nổi, giống như vừa mới nhắm mắt lại, thần kinh mệt nhọc mới thanh tỉnh lại, một chùm ánh sáng liền xuyên qua tầng tầng mây, mang theo sự ôn hòa giả tạo rải trên mặt đất, phơi bày ra toàn bộ thế giới hắc ám thối nát không thể tả...

Bởi vì trong lòng suy nghĩ chuyện gì đó, dù cho không có đồng hồ báo thức, một số pheromone trong thân thể cũng kỳ diệu khiến Đồ Mộng mở mắt ra đúng vào lúc bốn giờ.

Đấy là một thói quen vô cùng xấu...

Lúc người ta chìm vào giấc ngủ, tế bào não và cả những mệt mỏi toàn thân cũng bắt đầu chậm rãi thư giãn cùng giấc ngủ, vào thời gian buổi sáng, nên thuận theo tự nhiên mà chậm rãi tỉnh dậy, giống như đang từ từ đánh thức sức mạnh toàn thân, không đến mức tổn thương đến chúng nó, thả lỏng thân thể uể oải, lại từ từ tỉnh dậy.

Nhưng Đồ Mộng không giống như thế, cậu thức dậy là chuyện trong nháy mắt, như là giật mình một cái! Đột nhiên ép buộc bản thân tỉnh lại, trong quá trình như vậy không biết đã giết chết bao nhiêu tế bào nhỏ bé nhưng có ích! Đây là tự sát một cách từ từ...

Cậu biết rõ điểm này, nhưng cậu không thay đổi được thói quen như thế, giống như chỉ cần mình tỉnh lại chậm một chút, thì sẽ bị bóng tối tha đi, bị nhốt lại mãi mãi trong giấc mơ.

Vì vậy nên suy nhược thần kinh cộng thêm tự sát một cách từ từ trong thời gian dài, khiến cho viền đen dưới mí mắt của Đồ Mộng rất đậm.

Đồ Mộng vừa tỉnh lại, liền nhận ra mình bị một người ôm chặt trong l*иg ngực, không thể động đậy, người sau lưng dường như cũng nhận ra rằng cậu đã tỉnh dậy, còn nhẹ nhàng buông hai tay đang giam cầm thân thể của cậu, xúc cảm l*иg xù sau gáy, sợi tóc lạnh lẽ cứ như thế rũ ở cổ cậu, lập tức hình thành sự chênh lệch rõ ràng với sự ấm áp của da thịt.

"A..." Đồ Mộng có chút thẹn thùng rụt cổ lại, co tay chân đã tê của mình, muốn đứng dậy mà không được.

Cậu không thể làm gì khác hơn là nói: "Nguyệt Sanh...Nguyệt Sanh à, em tỉnh rồi à?"

Đồ Nguyệt Sanh còn đang vùi đầu sau gáy của người đàn ông, sợi tóc trắng như tuyết quấn quýt với mái tóc màu đen của người đàn ông, giống như chưa tỉnh ngủ, trầm giọng đáp lời: "Ừm...Anh à, giờ còn sớm lắm..."

"Ừm, em...trước tiên dời đầu ra chút đi, ngứa quá..."

Hơi thở nhè nhẹ kia như cố ý, tất cả đều phả lên gáy của Đồ Mộng, làm cho Đồ Mộng vô thức run rẩy, người nổi đầy da gà, xương cổ sau gáy và hầu kết ở trước là chỗ nhạy cảm nhất của cậu, chỉ là sợi tóc lướt qua, cũng cảm thấy cả người cậu như nhũ ra.

Đồ Nguyệt Sanh ở nơi người đàn ông không nhìn thấy mời chầm chậm chớp đôi mắt màu đỏ nhạt kia, lông màu màu trắng tuyết cụp xuống như lông vũ khiến cho mặt của Đồ Mộng nóng lên, tiếc rằng tứ chi còn đang tê như bị vô số cây kim đâm vào, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là chịu đựng...

Hơi có chút bất đắc dĩ mà chịu đựng...

Chờ khi khó khắn lắm mới có thể nhúc nhích, Đồ Mộng liền lập tức thoát khỏi cái ôm của Đồ Nguyệt Sanh, đối với cậu mà nói nép trong l*иg ngực của em trai không có cái gì không đúng, dù sao bọn họ từ trước đến giờ đều chung sống như thế, cậu chưa từng hoài nghi rằng Nguyệt Sanh có mưu đồ với cậu, chỉ là đem tất cả những yếu đuối đều phơi ra trước Đồ Nguyệt Sanh, sau đó chờ đợi chữa trị.

Nhưng mà hôm nay cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng, cậu luôn cảm thấy lông mi của Nguyệt Sanh còn đang quẹt vào gáy cậu, khiến cậu có hơi để ý.

Đồ Nguyệt Sanh lại vẫn đang đắp chiếc chăn đơn mỏng ngang hông, hai chân thon dài cắt chéo nằm trên giường, hé đôi môi nhợt nhạt, lười biếng nói với người đàn ông: "Về sớm chút nhé, anh trai." Mắt còn đang nhắm lại, dường như đang ngủ bù.

Đồ Mộng thì vừa mặc quần áo của mình, vừa hồi tưởng lại cảm giác kỳ lạ vừa rồi...

Cuối cùng đem tất cả quy về những giác quan gần đây trở nên mẫn cảm quá mức của mình.

Đúng vậy, từ khi biết mình có dị năng, lần lượt phát hiện năm giác quan của mình đều trở nên nhạy bén hơn so với trước đây, đôi mắt vốn còn hơi cận nhẹ, hiện tại mang kính vào lại thấy không rõ lắm, lỗ tai có thể nghe thấy tiếng rung động nhỏ bé do con trùng vỗ cánh truyền đến, mũi cũng trở nên có thể ngửi được mùi vị thối rữa mục nát của những thứ bên ngoài dù đang ở trong phòng...

Cậu rất muốn hỏi Nguyệt Sanh có những cảm giác đó hay không, thế nhưng cậu lại sợ bản thân thay đổi là vì những phúc lợi mà dị năng mang đến, mà…dường như Nguyệt Sanh không có dị năng, đồng thời còn rất để ý, vì vậy nên cậu cảm thấy không đề cập đến nó thì tốt hơn.

Đồ Mộng thường thích rơi vào thế giới của riêng mình, cũng chính là hay đờ người ra, thực ra đang suy nghĩ chút chuyện nhàm chán, từ khi cậu bắt đầu trở nên lẻ loi, thì cứ như vậy.

Thế là, Đồ Nguyệt Sanh mở đôi mắt chẳng có chút buồn ngủ nào ra, nhìn anh trai của mình đang ngơ ngác đứng trước tủ quần áo, cuối cùng bắt đầu mặc quần vào được một nửa liền dừng lại…

Khi Đồ Mộng nhẹ nhàng đóng cửa lại, Đồ Nguyệt Sanh mới xốc chiếc chăn đơn mỏng manh lên, lộ ra thân thể chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu trắng, đi tới bên cửa sổ, mở một góc ra…

Thực ra đang sinh tồn vào lúc nào, đều chẳng liên quan gì đến Đồ Nguyệt Sanh, điều liên quan duy nhất chính là có thể để người mà hắn mơ ước mười mấy năm nay chỉ vĩnh viễn nhìn hắn giống như trước đây hay không.

Đáng tiếc dựa theo tình huống bây giờ.

Hiển nhiên không thể nào...