Chương 12. Quyết Định

Tận thế mới chỉ là bắt đầu, cho nên Đồ Mộng cũng không mất tin tưởng hay chán ghét bản chất con người giống như những gì viết trong tiểu thuyết hay phim ảnh, anh chỉ làm những gì anh cảm thấy đúng đắn.

Giống như việc để Tần Đông vào nhà, để hắn tạm thời ở trong nhà bọn họ, Tần Đông cũng rất thức thời, trong lúc hỗn loạn như vậy, hắn rất cảm kích Đồ Mộng không để ý đến việc đột nhập bất lịch sự của mình, còn thu nhận hắn.

Ba người ở trong tòa nhà nhỏ cả một buổi chiều, sau bữa tối liền bắt đầu bàn bạc chuyện ngày mai phải làm sao để ra ngoài.

Đồ Mộng biết rằng tình hình thây ma đi lại khắp nơi như này sẽ càng ngày càng tệ hơn, có thể nó sẽ tệ đến mức toàn thế giới chỉ còn lại thây ma, mà không ai muốn trở thành một con quái vật vô tâm, xấu xí và ghê tởm như vậy, sau đó cuộc chiến sinh tồn sẽ bắt đầu.

Từ cuộc chiến của con người và thây ma sẽ biến thành sự nghi kỵ lẫn nhau giữa người với người.

Anh hiểu rằng điều quan trọng nhất lúc này là có thể sử dụng khả năng của mình một cách thuần thục nhất có thể! Cho dù trước đây em trai của anh rất mạnh mẽ và kiên cường, nhưng điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng em ấy chỉ là một đứa trẻ vị thành niên.

Đồ Mộng nói: "Ngày mai, anh sẽ cùng anh Tần đi xem tình hình bên ngoài, thu thập một ít đồ ăn trở về, hiện tại không biết bên ngoài còn có người nào sống sót không ..." Khi nói mấy lời này Đồ Mộng cảm thấy có chút không đành lòng, mặc dù anh không quen biết bất kỳ ai ngoài Đồ Nguyệt Sanh, nhưng cứ nghĩ đến việc những người đang sống sờ sờ lại bị biến thành thây ma thì anh sẽ sẽ cảm thấy rất bất lực, “Chắc là vẫn có thôi… Dù sao vẫn có khả năng những người khác cũng có dị năng.”

Tần Đông đã thay bộ quần áo sạch sẽ mà Đồ Mộng đưa cho, hiện tại hắn đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, nếu không phải họ đang nói đến việc bên ngoài chất đầy xác chết, có lẽ cảnh tượng này chỉ là một vị khách rất bình thường đang trò chuyện cùng với chủ nhà thôi.

"Ừm, ngay cả những người như tôi cũng có thể thoát khỏi đám thây ma đó thì chắc chắn vẫn có người sống sót, tôi ra ngoài xem xem, tuy rằng nhiều người thì khá nguy hiểm, nhưng tôi nghĩ tốt hơn vẫn nên tập hợp lại, khi cần còn có thể giúp đỡ nhau… Người anh em, có lẽ ngày mai tôi sẽ tìm được người cùng đường với tôi, hôm nay quấy rầy rồi. "

Thái độ của Tần Đông rất thành khẩn, có vẻ là một người rất dễ sống chung, từ trước đến nay Đồ Mộng chỉ ăn mềm không ăn cứng, người nào đối xử tốt với anh thì anh càng không thể từ chối, chỉ cười nói: "Không thành vấn đề, bây giờ mọi người đều phải chịu chung số phận, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ thôi.”

"Ừm, vậy tôi cũng không nói cảm ơn thêm nữa, ngày mai chúng ta đi lấy vật tư ở đâu? ”

Tần Đông không phải là người địa phương, hắn vừa mới đến thành phố này, mỗi ngày chỉ đi một đường từ bệnh viện về nhà, cho nên mấy việc trọng địa thế này hắn vẫn khiêm tốn hỏi Đồ Mộng.

"Tôi nghĩ tốt hơn là nên đến siêu thị gần nhất trước. Ở đó ít thây ma hơn những nơi khác." Đồ Mộng trầm tư suy nghĩ, nhưng giọng điệu của anh lại không chắc chắn lắm. Lúc này, Đồ Nguyệt Sanh vẫn luôn im lặng mới lên tiếng nói.

"Anh, nơi có nhiều thây ma nhất lúc này chính là bệnh viện, chúng ta cách bệnh viện vài con phố, giờ đã qua hai ngày rồi, bọn chúng đi chậm như vậy mà đã đến được thị trấn của chúng ta rồi, nên em nghĩ bây giờ ở bất cứ đâu cũng sẽ có rất nhiều thây ma thôi. " Đồ Nguyệt Sanh thẳng thừng nói," Siêu thị mà chúng ta đi sáng hôm qua khả năng đã bị cướp hết đồ rồi, chúng ta vẫn nên đến siêu thị lớn thì hơn."

" Chỉ cần không gây ra tiếng động lớn, cố gắng tránh những thây ma đó, nếu đi bằng ô tô thì chắc sẽ mất khoảng 15 phút thôi."

“ Vậy giờ chúng ta cần một chiếc xe.”

Vừa nghe Đồ Nguyệt Sanh nói vậy, Đồ Mộng liền hoàn toàn tin tưởng theo bản năng, ánh mắt vốn dĩ đang nhìn Tần Đông lập tức chuyển sang Đồ Nguyệt Sanh, từng chữ phát ra từ đôi môi tái nhợt của cậu đều rất nhẹ, không có một chút dao động cảm xúc, đơn giản như giải một bài toán vậy.

Tần Đông sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu thật mạnh, nói: "Đúng! Nói đúng lắm!"

Đồ Mộng ngạc nhiên xong thì hơi nhíu mày, lo lắng nói: "Ngày mai Nguyệt Sanh cũng muốn đi hả?"

"..." Trong phòng rất tối, rèm cửa đã được kéo kín, trên bàn thắp một ngọn nến nhỏ, ánh đèn mờ ảo hắt một tầng ánh sáng dịu nhẹ lên khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối của Đồ Nguyệt Sanh, nhưng không tạo ra vẻ nhu hoà, ngược lại trông càng lãnh đạm hơn, nụ cười cũng mang theo vẻ kỳ dị khó tả, "Vậy anh muốn em đi cùng hay không?"

"... Đương nhiên ..." Đồ Mộng nhìn thấy Nguyệt Sanh thế này liền biết cậu đang tức giận, nhưng anh lại không biết cậu đang tức giận vì cái gì, vừa nghe câu hỏi đầy thâm ý kia của em trai, anh nghĩ mình đã tìm ra câu trả lời, nói: "Tốt nhất là em đừng đi, bây giờ ... Nguyệt Sanh, anh không muốn em bị thương, anh thì không sao, anh có thể tự bảo vệ chính mình.”

"Được, đi ngủ thôi.” Đồ Nguyệt Sanh chỉ chớp chớp mắt nhìn Đồ Mộng, long mi màu trắng vừa dày vừa dài rủ xuống, thoạt nhìn giống như một bức tranh tuyệt đẹp, không ai có thể nhìn thấy trong đáy mắt kia đang gợn sóng.

Cuộc nói chuyện bị Đồ Nguyệt Sanh thẳng thừng cắt ngang, Tần Đông bất đắc dĩ không biết nói gì, Đồ Mộng cũng không nói, chỉ cười xấu hổ nhìn Tần Đông, ý bảo Tần Đông có thể ngủ trong phòng ngủ của anh, nhưng Tần Đông lại nói hắn ngủ ở phòng khách là được.

Thấy Tần Đông nhất quyết như vậy, Đồ Mộng cũng không nói nhiều nữa, anh đi theo Đồ Nguyệt Sanh lên tầng, chỉ thấy Đồ Nguyệt Sanh đang đứng trước cửa phòng chờ anh.

"Nguyệt Sanh ..."

"Ừm?" Đồ Nguyệt Sanh nghiêng đầu, nhỏ giọng đáp.

“Em giận hả?”

Đồ Nguyệt Sanh nhìn chàng trai có chút bất an trước mặt, nhẹ gật đầu, nói:“Đúng vậy, em đang tức giận.”

Trực tiếp thừa nhận như vậy quả thực khiến Đồ Mộng không biết phải dỗ như thế nào.

Trước kia ...

Trước kia đều là ngược lại...

"Đêm nay anh ngủ với em." Đồ Nguyệt Sanh đưa tay kéo anh trai vừa mới gật đầu vào phòng, khóa cửa lại rồi nói: “Anh, ngày mai em sẽ ‘ ngoan ngoãn ’ở nhà, cho nên em muốn có phần thưởng.”

“Hả?” Đồ Mộng không nhận ra mối liên hệ giữa hai việc này, nhưng anh biết em trai mình từ rất lâu rồi không làm nũng với anh như thế, vì vậy anh đương nhiên thuận thế đồng ý. "Được, Nguyệt Sanh muốn được thưởng gì?"

Đồ Nguyệt Sanh cách Đồ Mộng rất gần, xoay người trực tiếp đi về phía sau anh, ôm lấy eo Đồ Mộng nói: " Anh, đã lâu rồi chúng ta không tắm cùng nhau ... "