Chương 11-2. Sợ Hãi

Lúc Tần Đông nói lời này, nước mắt suýt nữa trào ra! Tay vẫn không ngừng run rẩy, đôi môi tái nhợt khô ráp, cả người giống như vừa may mắn thoát khỏi vòng xoáy tử thần ...

Nói xong, Tần Đồng còn xấu hổ hỏi Đồ Mộng có đồ ăn không, hắn rất đói ...

Còn lý do tại sao hắn không hỏi Đồ Nguyệt Sanh, đương nhiên nhìn thoáng qua cũng có thể biết được.

“Anh nói mình là y tá, chắc là đang làm việc trong bệnh viện, anh có biết vì sao lại có thây ma xuất hiện bên ngoài không?” Đồ Mộng vừa hỏi vừa lấy mì gói ra nấu cho Tần Đông.

Đồ Nguyệt Sanh yên lặng ngồi trên sô pha, dùng đôi mắt hồng nhạt nhìn Tần Đông vẫn còn đang sợ hãi, dường như đang thăm dò.

Tần Đông nhìn Đồ Mông đang nấu mì, nuốt nước miếng, lại uống cạn nước trong ly, im lặng, giống như đang sắp xếp lại ngôn ngữ, cuối cùng trầm giọng nói: "Chuyện này ... phức tạp lắm... Một y tá nhỏ bé như tôi làm sao mà biết được ... "

" Nhưng tôi từng chăm một thây ma cả một tuần... Ha ha... Lúc đầu nói là bị rối, phát điên lên cắn người khắp nơi, bệnh viện bảo tôi chăm sóc thì sẽ cho tôi thêm tiền trợ cấp, lúc đó tôi nghĩ rằng đó cũng là một thỏa thuận tốt, vì vậy ... "

" Haizz... giờ bệnh viện đã thất thủ từ lâu, vì vậy tôi cũng nhận ra có gì đó không ổn nên nửa đêm đã bỏ chạy... "

" Tôi còn phát hiện chỉ cần cậu bị cắn hoặc bị thây ma làm cho trầy xước cũng sẽ bị lây bệnh, hơn nữa căn cứ theo công nghệ y tế hiện nay, tôi sợ sẽ không có cách nào giải quyết được căn bệnh này ... Đây là ... ngày tận thế ... "

Hắn vừa dứt lời, Đồ Mộng cũng không biết phải nói gì, chỉ lẩm bẩm nói: “Thế giới… Tận thế…?”

“Hai cậu có kế hoạch gì không?” Tần Đông nở nụ cười gượng gạo, nói, "Tôi đã từng đọc rất nhiều loại tiểu thuyết này, tôi cũng không có tâm tình đợi chính phủ cử người đến cứu mình, hiện tại trong hoàn cảnh này đã không còn chính phủ rồi... Tôi muốn về nhà tìm vợ con ... "

Đồ Mộng siết chặt nắm tay, ánh mắt lại nhìn về phía Đồ Nguyệt Sanh...

Thật ra, Đồ Mộng không có cảm giác thế giới đã đến ngày tận thế. Anh cảm thấy mọi thứ đều do chính mình tưởng tượng ra, cứ như đang mơ một giấc mơ thật dài, nhưng bây giờ ... lại bị người này kéo về hiện thực tang thương, cùng chịu một loại áp lực nặng nề.

Anh nghĩ, đồ ăn trong nhà hiện tại có thể để được khoảng ba ngày, sau đó thì sao?

Không lẽ anh và Nguyệt Sanh phải chết đói sao?

Đương nhiên không thể!

Nhưng anh vẫn chưa nghĩ tiếp theo phải làm sao, bởi vì đã bị Đồ Nguyệt Sanh giam cầm trong thời gian dài nên tâm trí cũng không thể phát huy hết tác dụng, nhưng anh lại kiên định hơn bao giờ hết, lần này anh phải bảo vệ Nguyệt Sanh thật tốt!

Từ lâu đã không liên lạc được với người thân ở nước ngoài, cho nên bây giờ, Đồ Nguyệt Sanh là người thân duy nhất của anh!

Người thân duy nhất ...

"Tôi và Nguyệt Sanh sẽ cùng sống sót, cho dù là ở lại đây vĩnh viễn hay đến một nơi có nhiều người sống, tôi nhất định sẽ có thể bảo vệ Nguyệt Sanh! Mọi thứ sẽ ổn thôi!" Đôi mắt của anh là bỗng sáng lên, làm cho khuôn mặt luôn bình thường trở nên bắt mắt vô cùng!

Trong nghịch cảnh luôn có người rơi xuống vách núi, cũng có người trèo được lên trời ...

Đồ Nguyệt Sanh nhìn anh trai khác hẳn mọi ngày, tim đập rộn ràng, trong lòng chợt dâng lên từng gợn sóng.

Lúc này, cậu chỉ thấy Đồ Mộng thay đổi lại càng khiến cậu thêm hưng phấn, Đồ Mộng, người cậu yêu nhất, trong lòng ngập tràn những lời không thể nói ra, chán nản cúi đầu che giấu ý tứ sâu xa trong mắt. Nhưng cậu không biết những ngày sau đó, bảo vật cậu từng nắm trong tay càng ngày càng chói mắt, dị năng tạo ra một ranh giới rõ ràng, khiến cho bảo vật của cậu càng ngày càng xa cậu...

Càng ngày càng hơn ...