Chương 47: Trục xuất Nam Cung Mạc

Đông Phương Nghi trong lòng không cam lòng cùng tức giận, quay lại hỏi Nam Cung Mạc:

- Nam Cung Mạc! Ta hỏi chàng lần cuối, chàng thật sự không muốn lấy ta sao? Từ trước đến giờ ta là toàn tâm, toàn ý đối với chàng, không lẽ chàng không hề động tâm với ta?

Nam Cung Mạc thần sắc lạnh nhạt, hờ hững trả lời:

- Phải! Ta không có cảm giác gì đối với ngươi cả. Trước đây cũng vậy, sau này cũng không. Ngươi không cần vì ta mà làm những điều vô ích, ta sẽ không bao giờ động tâm với ngươi. Đông Phương Nghi, ta đã nói qua, ta sẽ không thành thân với ngươi. Nhưng ngươi lại một mực quấn lấy ta, khăng khăng đòi gả cho ta. Nam Cung Mạc ta tuyệt đối sẽ không bái đường với ngươi, ngươi nên chết tâm với ta đi.

Đông Phương Nghi nghe vậy cười lên một tràng dài, ánh mắt nàng trở nên sắc bén dữ tợn nói:

- Ha..ha...Nam Cung Mạc! Ngươi liền tuyệt tình với ta như vậy. Chết tâm? Hảo. Ngươi đã nói như thế. Ta và ngươi từ nay trở về sau nếu không trở thành phu thê, vậy thì thành kẻ thù không đội trời chung.

Nam Cung Mạc mày kiếm khẽ nhíu, tùy ý nói:

- Kẻ thù? Tùy ngươi. Đó là chuyện của ngươi. Nếu ngươi đã nói vậy hôn sự này nên hủy bỏ. Ta cũng không cần ở lại đây làm gì.

Hắn đưa mắt nhìn Nam Cung Ngạc và Đông Phương Huyền nói:

- Phụ thân! Đông Phương bá phụ! Thứ lỗi cho Mạc Nhi không thể phụng bồi. Hiện tại xin phép được cáo lui.

Sau đó hắn làm lễ bái chào các khách khứa xung quanh, rồi bình tĩnh quay người bước đi.

Nghe được lời nói tuyệt tình của Nam Cung Mạc, Đông Phương Nghi thần sắc trắng bệch. Nàng phẫn nộ đến toàn thân run rẩy, lập tức hét lên:

- Nam Cung Mạc! Ngươi đứng lại cho ta.

Nam Cung Mạc nghe được giọng nói của nàng ta, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

Đông Phương Nghi phẫn nộ gào lên:

- Nam Cung Mạc! Ngươi hôm nay tuyệt tình với ta như vậy, đừng trách sau này ta độc ác. Đông Phương Nghi ta thề từ nay về sau sẽ khiến ngươi, nữ nhân của ngươi, thậm chí cả nhi tử ngươi sẽ không có ngày bình yên. Ta sẽ phá hủy tất cả hạnh phúc của ngươi. Nam Cung Mạc hãy nhớ lấy lời nói của ta, từ giờ trở đi ta sẽ khiến cho ngươi, vì những việc ngày hôm nay ngươi ruồng bỏ ta mà hối hận.

Đông Phương Huyền nãy giờ kiềm chế tức giận, hiện giờ thấy thái độ lạnh lùng của Nam Cung Mạc đối với Đông Phương Nghi như vậy, liền bùng phát. Đây là nữ nhi hắn sủng ái nhất, lại bị tên tiểu tử này nói không thành hôn là không thành hôn. Còn làm tổn thương nữ nhi, hôm nay mặt mũi của nữ nhi cùng Đông Phương gia hoàn toàn mất sạch sẽ.

Càng nghĩ trong lòng càng tức giận, tay phải Đông Phương Huyền tạo ra một luồng hàn khí cực lạnh đánh thẳng về hướng của Nam Cung Mạc.

Cảm nhận được sau lưng truyền đến hàn khí Nam Cung Mạc bật người né tránh. Một tay hắn cẩn thận ôm lấy hài tử, tay còn lại đưa ra tạo một luồng nguyên lực hỏa diễm đánh trả.

Nhưng nguyên lực của Nam Cung Mạc làm sao có thể so bì được với Đông Phương Huyền, hàn khí lập tức đánh tan hỏa diễm, tạo thành một dạng khí sương trắng, sau đó nhanh tiến về hướng của Nam Cung Mạc. Nhưng khí sương đó chưa kịp chạm đến người của Nam Cung Mạc, liền bị một đạo hỏa diễm cực mạnh khác bay đến đánh tan.

Đông Phương Huyền tức giận, liền quay sang nói với Nam Cung Ngạc:

- Nam Cung Ngạc! Ngươi như vậy là có ý gì?

Nam Cung Ngạc thần sắc bình tĩnh nói:

- Huyền huynh! Mạc Nhi đúng là người có lỗi trong chuyện này, nhưng dù sao nó cũng là nhi tử của ta. Là thiếu chủ của Nam Cung Thần Trang. Nếu dạy nhi tử, ta tất nhiên phải là người dạy nó, cũng không nhọc công Huyền huynh phải ra tay.

Đông Phương Huyền hai mắt đỏ ngầu nhìn Nam Cung Ngạc cho thấy lúc này hắn đang thực sự tức giận. Giọng nói có phần không khách khí nói:

- Hảo...Nam Cung Ngạc! Chuyện hôm nay nhi tử của ngươi làm tổn hại thanh danh của nữ nhi cùng Đông Phương gia ta. Ngươi lại bao che nhi tử của ngươi, không cho chúng ta một lời công đạo. Nam Cung Thần Trang các ngươi ỷ thế hiếp người quá đáng, nghĩ Đông Phương Cửu Cung chúng ta là quả hồng mềm sao? Chuyện này ta nhớ kỹ. Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nam Cung gia các ngươi.

Đông Phương Huyền nói xong vừa định phất tay áo bỏ đi, thì nghe giọng Nam Cung Ngạc ở phía sau lên tiếng:

- Huyền huynh, đợi đã!

Đông Phương Huyền quay người lại, khuôn mặt khó coi, tức giận nói:

- Ngươi lại muốn như thế nào? Đông Phương gia chúng ta chịu nhục nhã như vậy vẫn chưa đủ hay sao?

Nam Cung Ngạc ngữ khí hòa nhã nói:

- Huyền huynh, nói đùa. Nay nghịch tử kia làm nữ nhi huynh và Đông Phương Cửu Cung mất thanh danh. Ta nguyện ý bồi thường thiệt hại cho huynh cùng Nghi Nhi.

Đông Phương Huyền cười nhạo nói:

- Nam Cung Ngạc a! Ngươi nghĩ bồi thường liền bồi thường, ngươi cho là Đông Phương Cửu Cung chúng ta hiếm lạ đồ vật của Nam Cung Thần Trang các ngươi? Hơn nữa nữ nhi ta thanh danh đã mất, cả đời này của nó cũng không thể rửa sạch vết nhơ bị nhi tử ngươi ruồng bỏ. Ngươi dùng hai chữ bồi thường có thể giải quyết được hết tất cả sao?

Nam Cung Ngạc ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Mạc đang đứng, trong lòng thật nhanh suy tính.

"Hiện tại xem ra đành phải sử dụng cách đó, mới không khiến cho hai gia tộc đối chọi lẫn nhau."

Hắn thở dài một hơi, sau đó lạnh lùng nói:

- Huyền huynh, hôm nay chúng ta không thể kết thành thông gia với nhau, ta cũng rất tiếc. Nhưng ta cũng không muốn vì thế mà hai gia tộc chúng ta lại trở thành kẻ thù của nhau. Nay nghiệt tử của ta có lỗi với nữ nhi của huynh và cả Đông Phương gia. Hiện tại cách giải quyết của ta là từ nay về sau, ta Nam Cung Ngạc sẽ coi như không có đứa nhi tử này.

Đông Phương Huyền nghe vậy nhướng mày hỏi lại:

- Ý Ngạc huynh ngươi là thế nào? Nói rõ ra ta nghe không hiểu.

Nam Cung Mạc tay ôm hài tử, lỗ tai như không thể nào tin được điều mà phụ thân hắn vừa mới nói. Tâm của hắn dần dần chết lặng, vì muốn để cho gia tộc bình yên, tránh sự trả thù của Đông Phương Cửu Cung mà phụ thân hắn sẵn sàng từ bỏ đứa con là hắn sao?

Nam Cung Ngạc biết Đông Phương Huyền đây là làm khó hắn, thần sắc bình tĩnh, sau đó hắn lớn tiếng nói:

- Ta Nam Cung Ngạc từ nay về sau sẽ không có nhi tử là Nam Cung Mạc. Nam Cung Thần Trang sẽ tước bỏ tước vị thiếu chủ của Nam Cung Mạc, đồng thời gạch tên Nam Cung Mạc ra khỏi gia tộc Nam Cung. Chuyện của Nam Cung Mạc từ nay về sau ta sẽ không nhúng tay vào.

Sau đó hắn nhìn Đông Phương Huyền nói:

- Huyền huynh! Những gì cần nói ta đã nói, còn thanh danh nữ nhi của huynh, dù ta làm gì cũng không thể bù đắp lại được. Nên hi vọng huynh có thể nhận lấy ba phần lễ vật này coi như là ta bồi tội với Nghi Nhi.

Từ trong trữ vật giới chỉ Nam Cung Ngạc lấy ra ba món đồ đưa đến trước mặt Đông Phương Huyền.

Đông Phương Cửu Cung cũng không ít bảo vật quý hiếm, Đông Phương Huyền cũng không liếc mắt nhìn một cái, mà chỉ phất tay đẩy ba món bảo vật trả về cho Nam Cung Ngạc, giọng nói lạnh lùng:

- Không cần. Nam Cung Ngạc. Những lời hôm nay ngươi đã nói hãy nhớ đấy.

Không đợi Nam Cung Ngạc phản ứng, sau đó Đông Phương Huyền cùng toàn bộ Đông Phương gia rời khỏi Nam Cung Thần Trang, lúc Đông Phương Nghi đi ngang qua Nam Cung Mạc, ánh mắt đỏ ngầu của nàng phẫn hận nhìn hắn. Nàng cắn răng bước đi, mà trong lòng âm thầm thề.

Nàng tuyệt đối sẽ khiến cho Nam Cung Mạc sống không bằng chết.

Nếu Nam Cung Mạc đã không phải là của nàng, thì nàng sẽ phá hủy hắn.

Để không ai có được hắn cả.

Đó là lý do những năm qua Nam Cung Mạc phải cùng hài tử ở bên ngoài, suốt sáu năm trời hắn bị Đông Phương Nghi truy giết không ngừng. Trong một lần hắn không cẩn thận rơi vào mưu kế của nàng ta, bị trúng phải Thiên Hàn Băng chưởng, đây là bí kỹ độc môn của Đông Phương Cửu Cung.

Tuy nhiên cả hai người đều đánh nhau đến trọng thương, Đông Phương Nghi cũng vì thế mà quay về Đông Phương Cửu Cung bế quan chữa thương. Nhưng cũng không từ bỏ việc trả thù, nàng ta còn không ngừng thuê người truy giết phụ tử bọn họ.

Hiện nay trong thân thể Nam Cung Mạc đang tích tụ hàn độc, cần phải tìm được loại dược thảo có năng lượng hỏa hệ cực mạnh, để hóa giải hàn độc trong thân thể hắn.

Vì nghe nói ở Nam Cương thành sắp diễn ra hội đấu giá có quy mô lớn, bao gồm cả vật phẩm dược thảo. Nên Nam Cung Mạc thuê một số lính đánh thuê cùng đi đến Nam Cương thành. Lại không ngờ trên đường đi gặp phải đám người tập kích, những lính đánh thuê đa số tử vong hoặc bị thương thảm trạng, không còn ai đủ sức chiến đấu, điều này cho thấy đối thủ lần này không tầm thường.

Nam Cung Mạc nhíu mày suy nghĩ, hiện nay chỉ hắn mới có thể chặn đám người này. Nhưng thân thể hắn lại đang bị hàn độc, nếu không cẩn thận hàn độc tái phát không những không thoát thân còn liên lụy đến hài tử.

- Phụ thân, phụ thân! Người không sao chứ?

Lại một lần nữa hài tử thấp giọng gọi, kéo Nam Cung Mạc đang suy nghĩ trở về thực tại. Hắn nhẹ giọng nói:

- Nguyệt Nhi, sao lại ra đây? Phụ thân dặn con phải ở trong phòng, tuyệt đối không được ra cơ mà.

Hài tử tên Nguyệt Nhi ôm chặt lấy Nam Cung Mạc yểu xìu nói:

- Nguyệt Nhi, không muốn ở một mình. Nguyệt Nhi sợ phụ thân bỏ Nguyệt Nhi.

Nam Cung Mạc ôm nữ nhi vỗ về nói:

- Không đâu, phụ thân rất yêu thương Nguyệt Nhi, làm sao nỡ bỏ Nguyệt Nhi được đây.

Đột nhiên bên ngoài lại vang lên giọng nói khàn khàn, cắt đứt cuộc đối thoại của hai phụ tử Nam Cung Mạc.

- Nam Cung thiếu chủ! Không biết ngài là tự mình đi ra hay là để tại hạ xông vào a.

Nam Cung Mạc nghe thấy giọng nói kia, sắc mặt hắn sầm xuống, thầm nghĩ:

"Lúc này nếu không chiến đấu thì không thể bảo vệ nữ nhi được. Hiện tại chỉ có thể dùng cách đó mới có thể đánh lui đám người này. Thân thể tuy sẽ có nguy hiểm, nhưng không còn cách nào khác."

Nam Cung Mạc từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một hộp gổ màu đen nhỏ, bên trong là ba viên đan dược màu lam, màu tím và màu đỏ.

Đây là Tam Linh Hỗn Lực đan, có tác dụng gia tăng năng lực cực mạnh, đồng thời làm cho thân thể khỏe mạnh trong thời gian ngắn.

Mạnh nhất là viên màu đỏ, cuối cùng là màu lam. Nhưng sử dụng đan dược này rất có hại cho thân thể người dùng, càng phục dục đan dược càng mạnh sẽ khiến cho thân thể chịu tổn thương càng lớn. Nam Cung Mạc lấy ra viên đan dược màu lam đưa vào miệng lập tức nuốt xuống, sau đó hắn quay sang nhìn nữ nhi nghiêm túc nói:

- Nguyệt Nhi! Bên ngoài có người xấu, con ở đây đừng đi ra ngoài. Phụ thân đi đánh người xấu, rồi quay lại với con.

Nguyệt Nhi nghe vậy liền gật đầu nói:

- Vâng! Phụ thân mau mau đuổi người xấu rồi quay lại với Nguyệt Nhi!

Nam Cung Mạc xoa đầu Nguyệt Nhi cười hiền hòa, sau đó đứng lên cảm nhận được năng lượng cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể, hiện tại thân thể hắn đã khá hơn rất nhiều. Nam Cung Mạc biết thời gian duy trì của đan dược có hạn, không thể phí phạm một khắc nào. Sắc mặt hắn liền thay đổi thành một cổ lạnh lùng, đầy sát khí bước ra ngoài Phi Giáp Báo.

Vũ Thiên vẫn từ đằng xa quan sát, hiện giờ nàng mới thấy một nam tử tuấn dật mặc trường bào màu lam, từ bên trong Phi Giáp Báo đi ra. Đầu mang kim quan, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, phong thái phiêu dật xuất trần, khí thế hiên ngang lãnh đạm làm cho người nhìn không thể rời đi ánh mắt.

Hắc y nam nhân nhìn thấy Nam Cung Mạc đi ra, không như suy đoán của hắn, sắc mặt hiện giờ của Nam Cung Mạc không hề có dấu hiệu là người bị trọng thương. Ngược lại khí tức lại rất bình ổn, làm cho hắn có cảm giác bị khí thế đó của Nam Cung Mạc áp chế. Tâm tư khẽ kinh hoàng nghĩ:

"Không lẽ Nam Cung Mạc không hề trọng thương, tin tức "bọn họ" đưa cho mình là giả sao? Không...không đúng...Lúc nãy khi mình thăm dò, rõ ràng hắn là tự mình rút lui nguyên lực trước. Nếu không mình căn bản không thể chống đỡ được. Nhưng bây giờ hắn không giống như người đang bị thương. Là...đóng kịch sao?"

Ánh mắt hắc y nhân khẽ đảo, nở một nụ cười quỷ dị:

- Đã nghe danh tiếng Nam Cung thiếu chủ đã lâu, nay được diện kiến quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy. Hân hạnh. Hân hạnh!