Chương 44: Trại chủ của Hắc Hổ Trại

Phía bên này chỉ còn ba huynh đệ Đại Ưng, Tam Hổ và Ngũ Thạch đứng đó. Ngũ Thạch cất giọng phá tan sự yên tĩnh lúc này:

- Lão Đại! Bọn chúng thật quá đáng, dám đưa ra điều kiện như vậy. Mỗi một người 10 vạn kim tệ, không những vậy còn lấy phí cả Thiết Giáp Cơ 100 vạn. Đây là ép người quá đáng.

Đại Ưng nghiến răng, tay nắm chặt tạo thành nắm đấm. Gân xanh đều hiện lên hết cả khuôn mặt hắn, cho thấy lúc này hắn thật sự rất tức giận.

- Chết tiệt!

Sau đó hắn tháo ra giới chỉ trên tay của mình ném cho Tam Hổ nói:

- Tam Hổ! Kim tệ ở trong giới chỉ này cứ lấy hết đi. Ngũ Thạch ngươi cũng đưa hết kim tệ cho Tam Hổ, chút nữa lấy của Lục Thạch và trong kho Thiết Giáp Cơ ra. Chúng ta chỉ có hai canh giờ, phải nhanh chóng gom đủ số kim tệ đưa cho bọn chúng. Hai người các ngươi đi đến chổ khách hàng kêu họ phụ giúp một ít. Bây giờ chúng ta không thể không đưa kim tệ, Nhị Mã cùng Tứ Báo nhất định phải cứu ra.

Ngũ Thạch nghe vậy liền nói:

- Lão đại! Chúng ta lấy đâu ra 100 vạn tiền phí của Thiết Giáp Cơ cho bọn chúng?

Đại Ưng xoa xoa huyệt thái dương, thở dài nói:

- Kim tệ trước giờ của chúng ta làm nhiệm vụ, ta nghĩ dồn lại chắc cũng đủ số.

Ngũ Thạch khổ sở nói:

- Lão Đại! Kim tệ đó là dùng để cứu chữa đôi mắt cho cửu muội. Nếu chúng ta dùng số kim tệ này đưa cho bọn chúng, việc cứu cửu muội sẽ...

Đại Ưng vẻ mặt khó xữ cùng bất đắc dĩ nói:

- Điều này ta biết. Nhưng ta thật sự không còn cách nào khác, tính mạng của Nhị Mã cùng Tứ Báo hay việc chữa mắt của cửu muội cái nào quan trọng ngươi phải biết được chứ. Kim tệ chúng ta có thể kiếm lại được, chứ mạng của hai đệ ấy không thể có lại. Hai người các ngươi đi đi. Ta cần suy nghĩ một chút.

Ngũ Thạch định há mồm nói gì đó thì Tam Hổ vỗ vai, kéo tay hắn đi. Đi một khoảng cách khá xa, lúc này Tam Hổ mới thở dài nói:

- Ngũ Thạch! Cất cái bộ mặt đó của ngươi đi. Ta biết tình thương của ngươi đối với cửu muội như thế nào. Không chỉ có ngươi, chúng ta đều rất yêu thương cửu muội. Lão Đại cũng không kém, ngươi đừng nghĩ rằng lão Đại bình tĩnh đưa ra quyết định như vậy mà không cảm thấy gì. Kỳ thực trong lòng hắn rất khổ tâm. Chuyện đã đến nước này chúng ta phải cứu được lão Nhị cùng lão Tứ ra trước rồi mới tính tiếp được.

Ngũ Thạch yểu xìu nói:

- Đệ biết rồi!

Sau đó hai huynh đệ cùng nhau đi gom kim tệ, gom hết kim tệ của chính mình. Rồi lại đến phòng của các khách hàng kêu gọi họ góp một chút ít, nếu không huynh đệ bọn họ quả thực sẽ không đủ kim tệ mà giao cho bọn người của Hắc Hổ Trại.

Lúc này Vũ Thiên sau khi nghe Thanh Đồng và A Châu kể lại mọi chuyện được thám thính từ miệng của Lục Mộc. Nàng vẻ mặt âm trầm nói:

- Bọn hắn có vẻ không đơn giản chỉ kêu chúng ta nộp kim tệ. Theo ta nghĩ còn có vấn đề khác.

A Châu vẻ mặt lo lắng nói:

- Tiểu thư! Vậy chúng ta nên làm thế nào đây? Chẳng may bọn chúng xông vào đây thì phải làm sao?

Vũ Thiên suy tư một chút, rồi mới chậm rãi trả lời:

- Chuyện này ta cũng không có năng lực giải quyết.

Sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra tất cả kim tệ đưa cho A Châu nói:

- Hiện giờ ta nghĩ Ưng đại ca sẽ rất cần kim tệ để nộp phí cho bọn chúng. A Châu ngươi mang số kim tệ này đến đưa cho huynh ấy. Nói rằng ta chỉ có nhiêu đây, hi vọng có thể giúp ích được cho bọn họ .

A Châu cầm lấy số kim tệ trên tay, sau đó gật đầu nói:

- Được, tiểu thư! Ta sẽ đi ngay.

Vũ Thiên khẽ gật đầu, đợi cho A Châu đi ra khỏi phòng nàng mới nói:

- Thanh Đồng! Ngươi ở đây bảo hộ A Châu ta sẽ ra bên ngoài tìm hiểu sự tình. Nếu A Châu có hỏi, ngươi hãy nói ta vào không gian giới.

Thanh Đồng cung kính trả lời:

- Vâng, chủ nhân!

Vũ Thiên sở dĩ không muốn cho A Châu biết được nàng sẽ đột nhập vào Hắc Hổ Trại, một là sợ A Châu lo lắng cho nàng, hai là sợ bọn Đại Ưng biết được, sự việc sẽ càng trở nên rắc rối, mà khiến nàng bị bại lộ hành tung, như vậy khi nàng vào trong địa phận của bọn chúng sẽ trở nên nguy hiểm.

Hơn nữa nàng không thể mang A Châu và Thanh Đồng vào không gian giới được, làm như vậy sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ. Nên đành phải để Thanh Đồng cùng A Châu ở ngoài, ngoài ra ở bên ngoài kia còn có tiểu Hắc. Nàng tùy thời có thể liên lạc với tiểu Hắc, muốn biết được địa điểm của đám người Hắc Hổ trại ở đâu cần phải nhờ đến tiểu Hắc rồi.

Ở cách Thiết Giáp Cơ năm dặm về hướng Tây có một sơn trại nằm phía trên sườn núi, xung quanh nơi đây được rừng cây rậm rạp bao phủ, bởi vậy khi từ bên ngoài nhìn vào sẽ rất khó phát hiện được ở trên sườn núi lại có một sơn trại như vậy. Ngoài cổng sơn trại hiện đang có hai người canh gác, bên trong lại có một ít người đi qua, đi lại tuần tra. Bề ngoài nhìn thấy hệ thống canh phòng khá ít người, nhưng những người này toàn bộ đều là tu luyện giả giai cấp lại không thấp. Muốn xâm nhập vào đây trừ phi là cường giả cấp bậc cao, còn không thì nhất định sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Ở bên trong đại sảnh sơn trại, vừa đập vào mắt là một gã nam nhân mặc y phục hắc bào, đang ngồi ở phía trên cao của đại sảnh, khuôn mặt của hắn có một vết sẹo khá dài kéo từ mí mắt xuống dưới cằm, đôi mắt sắc lạnh, môi mỏng, mũi chim ưng. Chân vắt chéo, dựa người trên chiếc ghế dài trải tấm lót da hổ, hắn nheo mắt nhìn thuộc hạ của mình đang đứng ở phía dưới bẩm báo tình hình vừa qua.

- Trại chủ! Thuộc hạ đã tìm thấy được một đám người điều khiển một chiếc Linh Khí Cơ giống như một cổ xe, bên ngoài bọc thiết giáp. Tuy không giống như chiếc Linh Khí Cơ hình dạng một con báo mà trại chủ đã tả trước đó, nhưng đã bắt được hai người trong số chúng. Chúng ta có thể tra khảo bọn chúng, để biết được tin tức kia. Hiện tại bọn thuộc hạ đã cầm chân tất cả bọn chúng ở trong chiếc Linh Khí Cơ đó, chờ xin chỉ thị của Trại chủ!

Nam nhân kia ánh mắt lạnh lùng nhìn tên thuộc hạ đang đứng phía dưới, giọng nói khàn đặc của hắn khiến cho người nghe phải rợn gai ốc:

- Phùng Viễn! Ngươi dám tự ý hành động khi chưa có ta cho phép?

Phùng Viễn đang đứng nghe thấy giọng nói pha lẫn sự tức giận của nam nhân hắc y, hắn chắp tay cung kính, vẻ mặt hốt hoảng, liền nói:

- Thuộc hạ không dám!

Hắc y nam nhân cười khẽ, giọng nói có phần đề cao âm lượng, nhưng ánh mắt của hắn lại chứa sự tức giận:

- Ngươi không dám? Ta thấy ngươi càng ngày càng tự tung tự tác. Ta có nói qua tránh bứt dây động rừng, phải quan sát trước khi hành động. Linh khí cơ mà ngươi nói lại không phải là chiếc Linh khí cơ mà ta đã căn dặn, chẳng những thế ngươi lại bắt hai tên không liên quan gì đến việc ta giao cho ngươi, ngươi không hề theo ý ta tự mình quyết định. Thật không coi lời nói của ta ra gì sao?

Phùng Viễn nhanh chóng quỳ bệt xuống đất, khuôn mặt hoảng sợ vội vàng nói:

- Trại chủ! Xin người thứ tội, thuộc hạ nhất thời ham muốn tranh công nên...

Nói đến đây hắn ngậm miệng, không dám nói tiếp sợ nam nhân hắc y nổi giận.

- A...Ra là ngươi muốn lập công.

Nam nhân hắc y ánh mắt lóe lên một tia sát khí, hắn đứng dậy vung tay tung ra một chưởng hướng ngay vai Phùng Viễn. Chỉ thấy cả thân thể Phùng Viễn bay ra hai mét, sau đó hắn nằm bệt dưới đất miệng hộc ra một ngụm máu tươi. Nhưng hắn vẫn cố gắng lết thân thể trọng thương của mình hướng tới chổ nam nhân hắc y kia đang đứng. Miệng gian nan nói:

- Thuộc hạ làm việc lỗ mãng, xin trại chủ cho thuộc hạ lấy công chuộc tội.

- Hừ...Ngươi lấy công chuộc tội? Hiện tại mọi chuyện vì ngươi mà trở nên hổn loạn, ngươi nghĩ chỉ cần bắt được hai kẻ bên bọn chúng là bọn chúng sẽ để yên và nghe theo ngươi sắp xếp? Tự cho rằng mình thông minh! Ngươi không nghĩ bên trong chiếc Linh khí cơ đó là dạng người nào? Nếu mọi chuyện trở nên phức tạp hơn sẽ khiến cho đám người mà ta cần tìm bị kinh động, đến lúc đó bọn họ sẽ đề phòng chúng ta. Ngươi định lấy công chuộc tội như thế nào?

Giọng nói của hắc y nam tử có phần trầm xuống lại ẩn ẩn sát khí. Khiến cho Phùng Viễn lập tức run rẩy, hắn cũng không biết mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Vì sự sơ xuất của hắn khiến toàn bộ mưu tính của Trại chủ có khả năng bị bại lộ. Như vậy...mạng của hắn có lẽ không thể giữ được.

Nghĩ đến đây Phùng Viễn càng trở nên sợ hãi, hắn dập đầu như giã tỏi trên nền đất, đến chảy cả máu tươi vẫn không hề cảm thấy đau đớn. Nổi đau này sao sánh bằng nổi sợ hãi trong lòng hắn. Phùng Viễn lập tức nói:

- Trại chủ! Xin người cho thuộc hạ cơ hội. Thuộc hạ sẽ không để việc của người thất bại.

Hắc y nam nhân xoay xoay ngón tay đeo nhẫn, ánh mắt hắn không hề nhìn Phùng Viễn chỉ nhàn nhạt nói:

- Phùng Viễn! Ngươi đi theo ta cũng năm, sáu năm đi?

Phùng Viễn đôi mắt mờ mịt, hắn không biết Trại chủ hỏi đây là có ý gì? Nhưng vẫn cung kính đáp:

- Thưa Trại chủ! Đã sáu năm lẽ ba tháng.

Hắc y nam nhân lại nói tiếp:

- Phùng Viễn! Chuyện lần này ta sẽ tha cho ngươi, niệm tình ngươi đã đi theo ta sáu năm, không có công lao, cũng có khổ lao. Ta sẽ không trách phạt ngươi, nhưng nếu ngươi làm việc thất bại, ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra...

Phùng Viễn nghe vậy như ở trên biển gặp được phao cứu mạng, khuôn mặt hắn kinh hỉ liên tục dập đầu nói:

- Tạ ơn Trại chủ! Thuộc hạ nhất định sẽ không làm người thất vọng.

Hắc y nam nhân gật đầu, sau đó nói:

- Phùng Viễn! Ngươi đem một ít người tới do thám xem bọn người ở Linh khí cơ kia là ai? Nếu chỉ là những kẻ tầm thường thì giết đi, tránh làm kế hoạch của chúng ta bị bại lộ. Đem người mai phục ở hướng khác xem chiếc Linh khí cơ "Phi Giáp Báo" đã xuất hiện chưa? Nếu nó xuất hiện hãy triển khai kế hoạch hành động. Giết tất cả những người trong "Phi Giáp Báo", phải tìm được người có tên là Nam Cung Mạc. Nhất định phải bắt sống được hắn. Lần này xuất thủ tuyệt đối không được xảy ra sơ xuất gì.

Phùng Viễn dáng vẻ đang chật vật, nghe được lời nói của hắc y nam nhân, hắn lập tức đứng dậy ôm quyền đáp:

- Tuân lệnh Trại chủ! Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay.

Phùng Viễn chuẩn bị rời đi thì hắc y nam nhân mở miệng nói:

- Khoan đã!

Phùng Viễn nghi hoặc đứng lại, chưa kịp kinh ngạc thì nhìn thấy hắc y nam nhân từ trong trữ vật giới chỉ, lấy ra một bình dược quăng đến chổ hắn. Phùng Viễn ánh mắt khó hiểu nhìn hắc y nam nhân dò hỏi:

- Trại chủ! Đây là...

Hắc y nam nhân nhàn nhạt nói:

- Đan dược chữa thương, ngươi bị thương như vậy làm việc sao có hiệu quả. Mau phục dục đan dược, ta không muốn thuộc hạ của mình bị thương trong lúc thi hành nhiệm vụ.

Phùng Viễn cầm lấy bình đan dược nắm chặt trong tay, ánh mắt cảm động nhìn về phía hắc y nam nhân nói:

- Trại chủ! Đa tạ người. Thuộc hạ xin phép cao lui.

Hắc y nam nhân gật đầu nói:

- Đi đi.

Sau khi Phùng Viễn rời đi, hắc y nam nhân quay lại chiếc ghế bọc da hổ ngồi xuống. Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, miệng khẽ nhếch giọng khàn khàn thì thào:

- Tin tức đó của bọn họ mang đến chắc chắn sẽ không sai. Sự việc lần này phải thành công thì mới có thể lật đổ được dòng họ Nam Cung. Ta cũng vì vậy mà được bọn họ trợ giúp. Hắc Hổ trại cũng nên thành lập thành một bang phái giống như đại ca rồi. Hừ...Đại ca, ta sẽ không để thua ngươi.

Ánh mắt của hắn trở nên tối sẫm lại, cả người toát lên một vẻ ngoan lệ, sát khí tràn ngập tỏa ra.

…………………………

Nói đến Vũ Thiên lúc này, sau khi nàng truyền âm cho Tiểu Hắc kêu nó làm loạn ở các khu vực lân cận đang có người giám sát xung quanh Thiết Giáp Cơ, đồng thời dụ dỗ các ma thú khác đến Thiết Giáp Cơ quấy nhiễu, bọn Đại Ưng cũng vì thế mà ra ngoài đuổi giết ma thú, nàng mới có cơ hội thuận lợi chuồn ra bên ngoài mà không ai hay biết.

Hiện nay thân pháp của nàng tuy chưa đến mức vô thanh vô thức, đạp tuyết vô ngân, nhưng vẫn có thể di chuyển nhẹ nhàng mà không hề gây ra một tiếng động nào. Sau khi gặp lại Tiểu Hắc, nàng cùng nó đi điều tra về nơi gọi là "Hắc Hổ" trại. Mà muốn biết được nơi đó ở đâu, điều này quả thực gian nan. Bốn hướng xung quanh đều là rừng rậm, biết đi đâu để tìm căn cứ của bọn chúng?