Chương 41: Tiểu Hắc đối chiến Độc Giác Trư Vương

Linh Khí Cơ khi có chứa người sống thì không thể thu hồi lại được.

Nhìn Đại Ưng giờ đây khuôn mặt đầy máu, cả thân hình của hắn cũng nhuộm một màu đỏ tươi của máu. Vũ Thiên thầm than, việc này chứng tỏ hắn đã giết rất nhiều ma thú. Nàng cũng không nhiều lời gật đầu sau câu nói của hắn, rồi nhanh chóng trở lại phần đuôi của Thiết Giáp Cơ. Ngay sau đó thì Thanh Đồng truyền âm đến cho nàng.

"Chủ nhân! Mau vào bên trong khoang có hai ma thú xâm nhập."

Nghe vậy Vũ Thiên không chậm trể lập tức di chuyển vào trong khoang, thấy tất cả mọi người hoảng sợ bị ma thú dồn vào một góc.

Thanh Đồng đang cố gắng cầm chân hai con ma thú chờ Vũ Thiên đến, trên người nàng lại có nhiều vết thương đang chảy máu, nhưng nàng vẫn đứng cầm cây trượng ma pháp đối chiến với hai ma thú không để cho chúng lại gần mọi người. Thấy một màn này Vũ Thiên nhanh chóng tạo ra hai mũi tên băng nhọn phóng về phía hai con ma thú, lập tức hai con ma thú bị hai mũi tên băng của Vũ Thiên đâm xuyên cổ họng trào ra máu tươi. Sau đó hai thân hình to lớn của chúng nó đổ ập xuống sàn.

Thấy Vũ Thiên đến kịp còn rất nhanh đã gϊếŧ được hai ma thú, Thanh Đồng khụy chân ngồi bệt xuống sàn thở phào nhẹ nhỏm. Nàng thật sợ, nếu chẳng may chủ nhân không đến kịp, nàng không biết mình có bảo hộ được mọi người không?

Vũ Thiên đến gần Thanh Đồng cầm lấy một bình sứ đưa cho nàng nói:

- Thanh Đồng! Mau uống. Ma thú vẫn còn rất nhiều. Không thể nghĩ ngơi được. Ngươi vẫn phải bảo hộ mọi người ở đây, ta hiện thời không thể ở lại đây, phần đuôi đang trống rất có thể ma thú sẽ lọt vào đây.

Thanh Đồng tiếp nhận bình sứ bên trong là dịch thủy sóng sánh, nàng cũng biết được đây là linh tuyền, nhẹ nhàng nói:

- Vâng chủ nhân!

Sau đó đưa bình sứ lên miệng uống. Thanh Đồng cảm thấy được vết thương trên người cũng dần dần khép lại.

Vũ Thiên cũng không ở lâu, chờ Thanh Đồng hồi phục nàng lập tức trở lại phần đuôi của Thiết Giáp Cơ. Lúc này có đến năm con ma thú đang chuẩn bị xông đến.

Nhanh chóng phóng đến chắn ngang năm con ma thú, Vũ Thiên lần lượt tạo ra mũi tên băng phóng đến từng con, máu tươi của ma thú văng đầy người nàng, khiến cho bộ y phục bạch y của Vũ Thiên nhiễm đầy huyết.

Vũ Thiên thở hồng hộc, thật sự là mệt chết nàng. Ngày hôm nay nàng không biết mình đã giết qua bao nhiêu ma thú, còn phải chạy tới chạy lui. Quả thật là quá mệt. Vũ Thiên lấy một bình sứ từ trong nhẫn trữ vật ra uống, cần phải hồi phục năng lượng. Nàng ngẫm nghĩ:

" Tiểu Hắc đã đi hơn một canh giờ rồi sao vẫn chưa có dấu hiệu đàn thú suy giảm? Xảy ra vấn đề gì chăng?"

Trong lúc Vũ Thiên đang nghĩ đến Tiểu Hắc, thì phía bên này Tiểu Hắc đang lâm vào một trận chiến kịch liệt. Đứng trước mặt Tiểu Hắc là một con Độc Giác Trư Vương hình thể to lớn, lớp da đen sần sùi. So với Tiểu Hắc quả thật lớn gấp mấy lần lúc nó biến hình. Tiểu Hắc gầm gừ rống một hơi dài giọng nói đe dọa:

- Mang đàn của ngươi đi hướng khác ngay. Không ta sẽ giết con cháu ngươi và ngươi.

Lúc này Tiểu Hắc đã biến hình thành một con sói với một ngọn lửa bao quanh, một viên hồng ngọc đỏ rực được đính trên trán, phần lưng nó là một bộ lông đầy băng nhọn. Nhìn thật mỹ lệ và oai hùng.

Độc Giác Trư kêu vài tiếng: "Ụt..ịt Ụt..ịt" lỗ mũi nó thở ra một tiếng thật mạnh, giống như thách thức Tiểu Hắc. Cặp mắt Độc Giác Trư Vương đỏ ngầu nhìn Tiểu Hắc, chân liên tục cào cào dưới đất như muốn chuẩn bị tư thế để giao chiến với Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc gào lên một tiếng nói:

- Con heo mập! Ngươi không nghe! Được coi ta cho ngươi làm heo thui.

Sau đó Tiểu Hắc lao vào Độc Giác Trư Vương, với hình thể nhỏ bé nhưng Tiểu Hắc liên tục né tránh được những đòn tấn công của Độc Giác Trư Vương, còn Độc Giác Trư Vương Trư Vương tuy không tấn công được Tiểu Hắc nhưng nó là ma thú hệ thổ nguyên tố, việc nó chạm vào đất năng lượng của nó sẽ không bị suy giảm.

Hơn nữa mỗi lần Tiểu Hắc dùng lửa tấn công nó, nó sẽ dùng một lớp đất dày bao phủ người lại tạo thành một bộ giáp cực kì rắn chắn. Sau vài lần tấn công nó không được Tiểu Hắc tức tối, cứ mỗi lần nó dùng đến lửa tấn công thì con heo mập kia lại bao phủ đất dày cộm, khiến cho ngọn lửa của nó không thể đốt hết được nguyên thân hình của Độc Giác Trư Vương.

Tiểu Hắc nhe răng gầm gừ nói:

- Con heo mập! Ngươi ngon đừng trốn ở trong đất. Hừ...chỉ biết lẫn như chuột. Tưởng ta không làm gì được ngươi?

Dứt lời Tiểu Hắc tru lên một tiếng hú dài, thân thể của nó lại biến đổi. Lớp lông băng mọc ra càng nhiều, phía sau đuôi lớp lông của nó rắn kết hình thành một tầng gai băng nhọn hoắc. Cả người Tiểu Hắc cái đầu, lổ tai, bốn cái chân được bao phủ toàn bộ là lớp gai băng, đôi mắt cũng biến đổi thành một cặp mắt màu lam nhạt nhìn như một ma thú băng hệ. Đây là hình thái tiến hóa hoàn toàn hệ băng của nó, vì hệ lửa không làm gì được con heo kia nên nó phải vận dụng đến hình thái này.

Tuy không sử dụng được nguyên tố hệ băng, nhưng bộ lông băng trên người nó cũng là một vũ khí rất tốt dùng để tấn công. Sau khi biến đổi xong Tiểu Hắc rung nhẹ người, cảm thấy thân thể có chút khó chịu, cặp mắt lam nhạt của nó nhìn Độc Giác Trư Vương nói:

- Ngạc nhiên không? Hừ...Chỉ là ma thú ngũ tinh đỉnh phong cũng dám ở trước mặt ta ra oai. Xem ta thịt ngươi.

Tiểu Hắc lắc mạnh người, những gai nhọn trên thân thể nó lập tức bay đến cắm sâu vào lớp đất trên thân thể Độc Giác Trư Vương. Chỉ nghe thấy một tiếng heo kêu thảm thiết, ngay sau đó lớp đất bị tách ra. Thân hình của Độc Giác Trư Vương hoàn toàn bại lộ, những chổ bị gai băng cắm vào thân thể tạo lên những vết thương đang rỉ máu.

Tiểu Hắc vung cái đuôi băng dài của nó đâm mạnh đến chổ Độc Giác Trư Vương.

Tuy hiện tại Độc Giác Trư Vương đang bị thương, nhưng nó vẫn liên tục né tránh được cái đuôi nhọn đầy băng của Tiểu Hắc.

Trận đấu kịch liệt của Tiểu Hắc và Độc Giác Trư Vương diễn ra khiến cho đàn ma thú Độc Giác Trư hoảng sợ, trước đây luôn di chuyển theo một hướng nhất định. Nay lại chạy toán loạn, không phân biệt được phương hướng.

Lúc này ở phía Vũ Thiên đàn ma thú đã không còn nhiều như trước, thậm chí những con ma thú này có vẻ hoảng sợ chạy khắp nơi. Nàng và sáu huynh đệ Đại Ưng nhanh chóng diệt trừ những ma thú còn lại.

Đại Ưng nhìn xác ma thú chất đầy đất âm thầm kinh hãi, sau đó tiến lên phân phó huynh đệ di chuyển Thiết Giáp Cơ ra khỏi khu vực này. Hiện tại ở đây không an toàn, sợ sẽ có một đợt ma thú tiếp theo. Hắn cùng mấy vị huynh đệ dọn đường cho Thiết Giáp Cơ, xác ma thú chất thành đống khiến cho Thiết Giáp Cơ không có đường đi.

Sau đó tất cả mọi người đều lên khoang, Đại Ưng thấy được tất cả mọi người đều không có việc gì, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vũ Thiên đi đến chổ Đại Ưng nói:

- Ưng đại ca! Hiện tại đàn ma thú đã tan rã, chúng ta cũng không cần đi vội vàng làm gì, mọi người ai nấy cũng mệt mỏi. Nếu lập tức di chuyển chẳng may lại gặp một đàn ma thú khác, như vậy chúng ta sẽ không thể chống đỡ được. Bây giờ chúng ta kiếm chổ nghĩ ngơi, sau đó làm cho các huynh đệ của huynh thu thập ma hạch của ma thú. Còn thịt ma thú có thể chế biến thức ăn, để mọi người ăn uống, nghĩ ngơi rồi lấy lại sức. Sau đó lên đường cũng không muộn. Huynh thấy thế nào?

Đại Ưng nghe Vũ Thiên nói vậy, hắn nhìn lại các huynh đệ của mình thấy ai nấy đều toàn thân chật vật bê bết máu me, thần sắc mệt mỏi. Hơn nữa các khách hàng trên mặt đầy vẻ lo sợ, Đại Ưng thở dài nói:

- Cũng được. Lão nhị, lão tam, lão tứ các ngươi mau đi lấy ma hạch. Lão ngũ, lão lục hai ngươi đi kiếm củi, sau đó nướng thịt ăn. Chúng ta hôm nay nghĩ ngơi ở đây lấy lại sức. Sáng mai lên đường.

Năm người kia đồng thanh đáp:

- Vâng! Đại ca.

Sau đó mọi người ai nấy làm việc đó, Vũ Thiên và Thanh Đồng cùng A Châu cũng phụ giúp một tay. Chốc chốc nàng lại nhìn về phía xa xa trong khu rừng lo lắng không thôi. Không biết Tiểu Hắc lúc này thế nào rồi?

Vũ Thiên truyền âm cho Tiểu Hắc, không thấy nó trả lời, khiến lòng nàng cảm thấy bất an, lập tức đi đến chổ Đại Ưng nói:

- Ưng đại ca! Ta đi thị sát quanh đây xem còn có ma thú nào còn sót lại không?

Đại Ưng nghe vậy nói:

- Để ta kêu lão tứ đi với ngươi.

Vũ Thiên lắc đầu nói:

- Ta đi một mình là được. Xác ma thú rất nhiều huynh cử người đi theo lỡ bên này có chuyện sẽ không đủ người ứng cứu.

Đại Ưng nhíu mày trầm giọng nói:

- Ngươi đi một mình ta mới không an tâm. Bất quá ngươi nên dẫn Thanh Đồng đi, có gì hai ngươi tiện hổ trợ lẫn nhau.

Vũ Thiên gật đầu nói:

- Như vậy cũng được.

Ngay sau đó Thanh Đồng và Vũ Thiên cùng nhau rời khỏi khu vực hiện tại, đi sâu vào trong rừng.

Ngay lúc này Tiểu Hắc đang quyết chiến kịch liệt với Độc Giác Trư Vương, nên nó không thể trả lời truyền âm của Vũ Thiên.

Độc Giác Trư Vương bao lần né tránh được cái đuôi băng nhọn của Tiểu Hắc, nhưng lại không thể né tránh được vô số gai băng từ người Tiểu Hắc phóng ra.

Hai mắt Độc Giác Trư Vương đỏ ngầu nhìn Tiểu Hắc, nó dặm mạnh chân xuống đất, khiến cho mặt đất xung quanh bay lên, tạo thành một quả cầu đất hình tròn bao bọc lấy thân hình khổng lồ của nó ở bên ngoài.

Tiểu Hắc kinh ngạc trợn mắt thầm nghĩ:

"Còn có chiêu này?"

Đang lúc Tiểu Hắc suy nghĩ, thì quả cầu đất khổng lồ lăn thật nhanh đến, hòng đè bẹp nó.

Tiểu Hắc nhanh chóng né tránh quả cầu đất khổng lồ, nhưng nó chưa kịp đánh trả thì quả cầu lại một lần nữa hướng đến chổ nó đang đứng.

Né tránh vài lần như vậy khiến Tiểu Hắc tức giận, chỉ là một con heo mập làm nó mất thời gian lâu đến như vậy.

Thật đáng chết, khiến nó không thể trả lời truyền âm cho chủ nhân.

Tiểu Hắc rung mạnh người lập tức những gai nhọn trên người nó bay đến cắm vào quả cầu đất, nhưng lần này quả cầu đất rất khổng lồ không thể khiến gai nhọn đâm xuyên qua.

Sự tấn công lần này của Tiểu Hắc không gây ra được sát thương gì, khiến cho Độc Giác Trư Vương vô cùng khoái chí, nó cười ồ ồ mấy tiếng thật lớn.

Sau đó lại di chuyển quả cầu khổng lồ tiến đến thật nhanh tới chổ Tiểu Hắc.

Vội vàng né tránh, đồng thời bật người nhảy lên không trung sau đó cái đuôi băng nhọn của Tiểu Hắc dài ra, nhanh chóng cắm mạnh vào quả cầu đất, đâm xuyên thủng lớp phòng vệ bằng đất của Độc Giác Trư Vương.

Chỉ nghe thấy âm thanh heo kêu thảm thiết (giống như heo bị thọc tiết), lớp đất bên ngoài từ từ rớt xuống thấy được thân hình to lớn của Độc Giác Trư Vương lúc này.

Đuôi của Tiểu Hắc đâm trúng vào một con mắt của nó, hiện tại máu chảy lênh láng khắp mặt đất, đủ để thấy nó bị thương nặng cở nào.

Tiểu Hắc khịt mũi, hừ lạnh một cái, mùi máu heo này thật hôi khiến nó cảm thấy rất khó chịu. Nhìn Độc Giác Trư Vương hiện giờ toàn thân đều là vết thương đang rỉ máu, nó vì mất máu khá nhiều nên mệt mỏi khụy chân xuống đất, lỗ mũi thở phì phò, hai mắt tức giận nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc bước đi từ từ đến chổ Độc Giác Trư Vương, vì nhanh muốn kết thúc để quay về bên cạnh Vũ Thiên, nó vung cái đuôi băng nhọn của mình đâm mạnh vào đầu của Độc Giác Trư Vương không chút lưu tình.

Liền nghe thấy một tiếng: "Éc..c" sau đó Độc Giác Trư Vương hoàn toàn ngã quỵ xuống đất tắt thở.

Cũng đúng vào lúc này Vũ Thiên do trước đó cảm nhận được sự giao động năng lượng mạnh mẽ trong khu rừng, nàng càng nhanh chóng phi thân đến. Nếu nàng đoán không lầm, nơi đó chính là nơi Tiểu Hắc đang chiến đấu.

Tiểu Hắc cảm giác được khí tức của Vũ Thiên đang tiến về phía nó, nó liền truyền âm nói:

" Chủ nhân!"

Vũ Thiên cùng Thanh Đồng lập tức tiến đến thì thấy xác của Độc Giác Trư Vương đang nằm dưới đất, Tiểu Hắc đi đến chổ nàng tức giận nói:

- Chủ nhân! Xin lỗi ta không trả lời truyền âm cho ngươi được, con heo mập này cứ quấn lấy ta.