Chương 22: Băng Hoả Đỉnh (1)

Sau đó Vũ Thiên đưa cho Thanh Đồng cây thảo dược Thanh Linh Huyễn Hồn dặn nàng chăm sóc cẩn thận. Còn ba quả trái cây kì lạ kia Vũ Thiên cũng đưa Thanh Đồn giữ chúng đề phòng nó xảy ra vấn đề gì, Thanh Đồng còn có thể giúp nó tươi tốt.

Vũ Thiên kêu Thanh Đồng trông chừng hai ma thú vì nàng sẽ để chúng ở đây. Căn dặn Thanh Đồng xong, Vũ Thiên liền đặt tiểu Bạch xuống đất, sau đó nhìn về phía cây dược thảo đang tỏa ra lấp lánh ánh quang, nghiêm nghị nói:

- Tiểu Bạch! Ngươi tuyệt đối không được ăn cái cây kia. Biết không? Dám đụng đến cái cây đó ta sẽ trả ngươi trở lại khu rừng kia và không để ý đến ngươi nữa!

Tiểu Bạch nhìn theo hướng Vũ Thiên nói, ánh mắt nó rực sáng nghĩ thầm:

"Nhìn thật là ngon a~"

Nước miếng chảy ra càng lợi hại. Nhưng nghe Vũ Thiên nói nàng sẽ đưa nó lại ốc đảo và sẽ không để ý nó.

Tiểu Bạch tuyệt không muốn như vậy đâu!

Ở trong đó lại càng chán chết, huống hồ nó cũng không muốn Vũ Thiên không để ý đến nó a!

Tiểu Bạch nghe vậy mặc dù rất kiềm chế sự thèm thuồng của mình nhưng nó cũng biết Vũ Thiên sẽ tức giận, liền buồn bã gật đầu.

Vũ Thiên thấy vậy, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, tay xoa đầu nó nhẹ giọng nói:

- Ngoài cây dược thảo kia ra ngươi ở trong này muốn làm gì cũng được a!

Nghe vậy Tiểu Bạch đôi mắt màu tím sẫm long lanh nhìn nàng, đầu nhỏ cọ cọ vào tay Vũ Thiên khiến nàng vui vẻ nói:

- Được rồi! Ngươi ở đây, ta sẽ ra ngoài xữ lý một số việc. Ta sẽ quay trở lại.

Tiểu Bạch nghe vậy gật gật đầu đáp ứng, sau đó nó tung tăng bò đi khắp nơi tâm trạng thật sự vui vẻ.

Ngoài quanh quẩn ở ốc đảo ra, đây là lần đầu tiên nó được ra bên ngoài.

Mọi thứ đều thật là mới mẻ.

Tiểu Bạch lập tức đi đến hồ nước tràn ngập linh khí, nó nhìn hồ nước tỏa ra nồng đậm linh khí thèm thuồng đến cực điểm. Sau đó há miệng hấp thu những luồng linh khí phát ra xung quanh hồ nước.

Lúc này Vũ Thiên lấy một ít nước linh tuyền trên thác nước đưa đến cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc thấy vậy nhìn nàng nghi hoặc, Vũ Thiên cười nhẹ nói:

- Tiểu Hắc! Ngoan uống đi. Cái này giúp ngươi hồi phục lại.

Nghe vậy Tiểu Hắc liền duỗi cái lưỡi hồng hào ra từ tốn uống. Cảm thấy thân thể suy yếu nay trở nên khỏe hơn, nó vui vẻ từ trong lòng Vũ Thiên nhảy xuống đất. Chạy vài vòng như xác nhận mình đã khỏe lại, Vũ Thiên mỉm cười xoa đầu nó rồi nói:

- Tiểu Hắc! Ngoan ngoãn ở đây. Chờ ta nhé. Nếu ngươi buồn có thể chơi với Tiểu Bạch.

Tiểu Hắc nghe vậy khinh thường liếc nhìn chổ khác. Nó mới không thèm chơi với con tiểu trùng ăn hoá kia.

Sau khi rời khỏi không gian giới, Vũ Thiên liền đi vào trong Nam Vu Thành, nơi đây vẫn có rất nhiều người qua lại, hai bên đường lại có nhiều cửa hàng buôn bán đủ loại vật phẩm, vũ khí, dược thảo...Vũ Thiên lập tức đi tới một cửa hàng bán dược thảo, hiện tại nàng cần phải cứu Bạch tỷ tỷ, nhưng đối với linh dược hay đan dược nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này điều nàng biết là nhận thức được các loại dược thảo mà thôi.

Ngoài ra đan dược có hình dạng viên cầu, khác với đan dược, linh dược được điều chế thành dạng chất lỏng. Mà linh dược thường được dùng trong việc chữa trị, còn đan dược dùng để hồi sức và tăng năng lực tùy theo loại đan phương và cách điều chế.

Đan dược cùng linh dược giống nhau được chia ra làm thập phẩm. Mỗi một phẩm đều được phân ra làm ba cấp sơ-trung-cao.

Quay trở lại Vũ Thiên ngay khi bước vào cửa hiệu bán dược thảo, trong tiệm liền có một lão bản đi ra, hắn nhìn Vũ Thiên với ánh mắt hơi hơi ngạc nhiên, sau đó từ tốn nói:

- Khách quan! Ngài muốn mua gì?

Vũ Thiên liền nói:

- Thương Lan Thảo, Bạch Phụ Tử, Ô Ty Huyết, Hồng Đậu Truất, U Cao Hoa. Năm loại dược thảo này ở cửa hiệu ngươi có không, nếu có giá thì như thế nào?

Lão bản nghe vậy liền đáp:

- Khách quan! Đây đều là dược thảo nhất phẩm tính đồng giá, 1 gốc 500 ngân tệ.

Vũ Thiên gật đầu, sau đó ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

- Lấy cho ta mỗi loại một trăm gốc.

Lão bản vừa nghe Vũ Thiên nói, hắn "A.." lên một tiếng sau đó nhìn Vũ Thiên với ánh mắt kì quái, nhưng rất nhanh sau đó liền cười cười nói:

- Khách quan xin ngài chờ một chút, ta đi lấy cho ngài!

Vũ Thiên không nói gì chỉ gật gật đầu đáp ứng, nàng mua những dược thảo nhất phẩm này để về tập điều chế đan dược nhất phẩm Hồi Hoàn Đan, công dụng của đan dược này là hồi phục nguyên lực và huyền lực cho tu luyện giả.

Đan phương này nàng đọc được ở trong quyển sách bìa màu vàng của Bạch tỷ tỷ đưa.

Tuy công hiệu của loại đan dược này không hồi phục hoàn toàn, nhưng trong lúc chiến đấu hồi phục nguyên lực hay huyền lực sẽ rất có ích cho tu luyện giả. Nên loại đan dược này rất thông dụng cho các tu luyện giả bình dân.

Vũ Thiên đã mất đi năm ngày để thoát khỏi khu rừng độc khí, như vậy nàng chỉ còn có mười ngày. Trong mười ngày tới nàng nhất định phải đạt được nhị phẩm luyện dược sư. Nếu không nàng sẽ không cứu được Bạch tỷ tỷ.

Vũ Thiên thở dài, muốn lên nhất phẩm đã khó khăn, nghĩ tới nhị phẩm nàng lại lắc đầu thầm than:

"Thật khó a!"

Vì nhị phẩm mới có thể chế được linh dược, cũng may phương thuốc chữa trị linh hồn của Bạch tỷ tỷ không quá khó, chỉ yêu cầu tìm được dược thảo có công năng chữa trị linh hồn, phần còn lại là rút tinh hoa trong dược thảo đó thành một dạng thể lỏng mà thôi.

Nói thì cảm thấy có vẻ dễ nhưng trong quá trình rút tinh hoa phạm sai lầm dược thảo sẽ trở thành phế phẩm. Huống hồ nàng còn phải luyện chế dược thảo lục phẩm a.

Đây đối với Vũ Thiên chính là một sự mạo hiểm.

Đứng đợi một lúc sau, lão bản đi ra với một đống lớn dược thảo. Hắn đặt tất cả năm loại dược thảo trên bàn, sau đó hướng Vũ Thiên cười nói:

- Khách quan! Đây tất cả là năm trăm gốc thảo dược của ngài. Tổng cộng là hai mươi lăm vạn ngân tệ.

Vũ Thiên gật đầu, sau đó từ trong nạp giới lấy ra hai trăm năm mươi kim tệ (vì 1 kim tệ bằng một ngàn ngân tệ, cứ như vậy tính) đưa cho lão bản, rồi thu tất cả dược thảo vào bên trong nạp giới. Vừa định rời khỏi thì nghe tiếng lão bản hỏi nàng:

- A...Khách quan! Xin ngài chờ một chút.

Vũ Thiên nhíu mày, lạnh giọng nói:

- Có chuyện gì?

Thấy thái độ Vũ Thiên không tốt, lão bản cười cười khách khí:

- Khách quan! Ta hỏi điều này có chút thất lễ, ngài là luyện dược sư sao?

Vũ Thiên lạnh nhạt hỏi:

- Liên quan đến ngươi sao?

Lão bản nghe vậy lập tức lắc đầu đáp:

- Không...không...Ngài đừng hiểu lầm. Ta thấy ngài mua rất nhiều dược liệu, mà những dược liệu này được điều chế thành đan dược Hồi Hoàn Đan. Thật ra ta còn có cửa hiệu đan dược và cũng có luyện dược sư, nhưng đối với loại đan dược này cửa hiệu ta lại không đủ cung cấp.

Sau đó hắn nhìn Vũ Thiên giọng nói ngập ngừng.

- Ngài là....luyện dược sư. Vậy đan dược của ngài...nếu được có thể bán cho cửa hiệu ta hay không?

Nghe vậy Vũ Thiên lập tức đáp ứng đồng ý nói:

- Được!

Lão bản nghe vậy có chút giật mình, thường thì luyện dược sư ít bán ra đan dược của mình. Hắn liền vui mừng nói:

- Thật tốt quá!

Sau lại từ trong lòng móc ra một khối thiết bài (kiểu như tấm kim loại hình khối) đưa cho Vũ Thiên rồi nói:

- Đây là thẻ đặc quyền của gia tộc ta, nếu sau này ngài cần mua dược liệu, cứ đến bất kì cửa tiệm nào của ta chỉ cần đưa thẻ này ra sẽ được giảm năm phần trăm.

Vũ Thiên nghe vậy gật đầu, đưa tay tiếp nhận khối thiết bài màu vàng, sau đó cho vào nạp giới xoay người liền rời khỏi.

Lão bản đứng nhìn Vũ Thiên đã đi xa, sắc mặt hắn trở nên nghi hoặc, thì thầm:

- Khi nào ở Linh Hà Trấn xuất hiện một luyện dược sư trẻ tuổi như vậy a? Hay hắn là thiếu gia của một trong ba đại gia tộc?

Sau hắn lại lắc đầu phủ nhận lời mình nói ra.

- Không đúng! Nếu là thiếu gia của gia tộc thì không cần phải đi mua dược liệu như vậy. Mặc kệ hắn là ai, người này nhất định phải kết giao. Tuy có hơi khác người một chút (ý nói Vũ Thiên trọc đầu), nhưng tướng mạo cũng anh tuấn dễ nhìn. Thân là luyện dược sư cũng không kiêu căng phách lối, tuổi nhỏ như vậy đã có tính cách trầm ổn, nhất định không phải là vật trong ao. Trước hết đầu tư cho hắn, sau này có lợi.

Nói xong câu đó lão bản xoay người vào trong cửa hiệu.

Trước giờ hắn nhìn người cực chuẩn, ai tướng mạo cao sang, ai tiền đồ rộng lớn. Hắn đều có thể nhìn ra. Hiện tại nhìn tướng mạo Vũ Thiên xuất chúng như thế liền lập tức kết giao.

…………………………………

Lúc này Vũ Thiên đang đi trên đường tìm kiếm nơi bán dược đỉnh. Đối với luyện dược sư mà nói dược đỉnh cũng giống như là vũ khí của họ, có dược đỉnh mới có thể chế tạo ra đan dược. Dược đỉnh tốt cũng là một phần có thể cho ra được đan dược tốt.

Vũ Thiên bây giờ không nhất thiết phải mua dược đỉnh tốt nhất, chỉ cần trong khả năng của mình là được, vì nàng biết một dược đỉnh tốt giá cũng không thấp. Mà dược đỉnh quá yếu kém chắc chắn sẽ không thể điều chế ra được linh dược cho Bạch tỷ tỷ, cân nhắc lợi hại trong đó lòng nàng nghĩ:

"Tạm thời cứ tìm chổ bán dược đỉnh, rồi tính toán tiếp."

Đi loanh quanh một hồi, Vũ Thiên cũng phát hiện ra một cửa hiệu bán dược đỉnh. Bước vào trong cửa hiệu nàng đảo mắt nhìn xung quanh các dược đỉnh được trưng bày. Phân vân không biết là loại dược đỉnh nào, thì một vị trung niên lão nhân đi lại gần Vũ Thiên hỏi:

- Khách quan! Ngài muốn mua dược đỉnh loại gì?

Vũ Thiên không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói:

- Ở tiệm ngươi loại dược đỉnh nào tốt?

Nghe vậy lão nhân lập tức nói:

- Ngài chờ một chút ta lấy ra cho ngài xem.

Lão nhân xoay người đi vào bên trong căn phòng, một lúc sau Vũ Thiên thấy hắn mang ra ba loại dược đỉnh.

Cái thứ nhất là dược đỉnh làm bằng đồng, bên ngoài dược đỉnh chạm khắc hoa văn tỉ mĩ.

Cái thứ hai là dược đỉnh toàn thân màu đen không có hoa văn gì xung quanh nhưng toàn thân nó tỏa ra một chút hàn khí.

Cái thứ ba là dược đỉnh màu đỏ xung quanh được khắc một đồ án tinh xảo. Lão nhân nhìn Vũ Thiên sau đó nói:

- Đây là ba dược đỉnh tốt nhất tiệm ta, khách quan ngài có thể chọn.

Vũ Thiên gật đầu:

- Ân...

Thấy Vũ Thiên vẫn chưa quyết định, lão nhân liền chỉ về phía dược đỉnh làm bằng đồng nói:

- Đây là Thanh Đồng Đỉnh, có thể luyện chế tối đa được đan dược tam phẩm. Giữ lửa tốt, thích hợp cho người mới bắt đầu học luyện dược.

Nghe vậy Vũ Thiên gật đầu, cũng không nói gì cả.

Thấy Vũ Thiên không phản ứng gì nhiều lão nhân sốt ruột, hắn lại tiếp tục chỉ dược đỉnh màu đen tuyền.

- Đây là Hàn Thiết Đỉnh, nó được làm từ hàn thiết nên có một chút hàn khí. Lúc đầu tuy luyện dược sẽ khó, nhưng nó có hiệu quả khiến đan thành cao hơn. Luyện chế tối đa là đan dược tam phẩm.

Thấy nàng không có biểu cảm gì khác, lão nhân lấy khăn từ trong người lau đi mồ hôi trên mặt chảy xuống nghĩ:

"Người này có muốn mua hay không a?"

Sau đó hắn lại nhẫn nại tiếp tục giải thích, hi vọng cái cuối cùng có thể làm Vũ Thiên động tâm.

- Đây là Tịch Hỏa Đỉnh được nung trong nhiệt độ cao nhất, nên khi luyện dược, dù luyện dược sư có nguyên lực yếu đi nữa nó vẫn có thể giúp lửa trong đỉnh không bị tắt. Luyện chế tối đa là tứ phẩm đan dược.

Nghe vậy Vũ Thiên liền suy nghĩ một hồi:

"Có vẽ dược đỉnh cuối cùng thích hợp cho ta, nhưng...nhìn dược đỉnh này ta lại vẫn thấy không ổn. Nguyên lực của ta không yếu đến mức phải nhờ dược đỉnh phụ trợ. Ngược lại khi luyện đan sẽ gặp bất lợi. Này...khó chọn a."

Thấy Vũ Thiên nhìn về phía Tịch Hỏa Đỉnh lão nhân mỉm cười nói:

- Khách quan! Theo ta nghĩ ngài nên chọn Tịch Hỏa Đỉnh, vì tiệm của ta cái này là cái cuối cùng rồi. Ngài không mua sẽ bỏ lỡ cơ hội, mặt hàng này rất nhiều người đặt mua.