Chương 23: Băng Hoả Đỉnh (2)

Trong lúc Vũ Thiên đang phân vân muốn mua hay không thì ở góc phòng, có một tia khí tức phát ra khiến nàng bất giác phải quay đầu nhìn.

Ngay lập tức Vũ Thiên không tự chủ đi về phía dược đỉnh kì lạ phát ra khí tức đó.

- Ân...

Nàng thấy một cái dược đỉnh màu đen tuyền, trên dược đỉnh còn có khảm hai viên ma hạch cấp năm là hỏa hệ ma thú và băng hệ ma thú, ngoài ra trên bề mặt còn có chạm khắc đồ án hình thù kì dị. Không biết nó đã ở đó bao lâu mà tro bụi bám đầy, có vẻ như không ai muốn.

Lão nhân tò mò nhìn theo hướng Vũ Thiên đi. Sắc mặt biến sắc sau đó nhanh chóng đi theo Vũ Thiên, gấp giọng nói:

- Khách quan a! Ta khuyên người tuyệt đối đừng mua nó.

Vũ Thiên khó hiểu nhìn lão nhân trước mặt sau đó hỏi:

- Vì sao?

Lão nhân khó xử nửa muốn nói, nửa lại không.

Vũ Thiên nhìn hắn bộ dạng có phần lưỡng lự, nàng càng tò mò hơn lên tiếng hỏi:

- Này đỉnh là gì? Có khảm hai ma hạch khác hệ chắc không tầm thường. Sao nó lại đặt ở đây, có vẻ như không người nào muốn mua?

Lão nhân thở dài sau đó nói:

- Không giấu gì ngài, dược đỉnh này là Băng Hỏa Đỉnh do Hoàng Phủ Kỳ tôn sư** tạo ra. Nói đến Hoàng tôn sư người này chế tạo khí cụ không gì không tốt. Đồ của Hoàng tôn sư được bán với giá không thể nào tưởng tượng.

Vũ Thiên nghe vậy không khỏi nghi hoặc nói:

- Vậy thì tại sao nó lại được đặt ở đây, không ai hỏi mua sao?

(**)Tôn sư: ý nói những người luyện chế khí đã ở cấp bậc cao. Luyện khí sư cũng giống như Luyện dược sư, được chia ra làm thập phẩm. Căn cứ dựa theo phẩm chất cũng chia làm ba loại sơ-trung-cao.

Lão nhân nghe Vũ Thiên hỏi vậy thật không biết nên trả lời nàng thế nào, hắn ấp úng nói:

- Khách...khách quan! Hay là ta bớt giá Tịch Hỏa Đỉnh cho ngài một chút, còn đỉnh này...ngài đừng nghĩ tới nữa. Không phải ta không muốn bán, mà thật sự không dám bán a.

Vũ Thiên nghe vậy lòng hiếu kì tràn ngập, nàng sao có thể bỏ qua. Ánh mắt chăm chú nhìn Băng Hỏa Đỉnh trước mặt, càng nhìn càng thích. Nàng nói trong ánh mắt có sự quyết tâm:

- Lão bản! Ông cứ nói giá, đỉnh này ta muốn rồi.

Lão nhân nghe Vũ Thiên nhất quyết muốn lấy, hắn thở dài sau đó nói:

- Khách quan! Đừng vội quyết định, hãy nghe ta nói một chút về cái đỉnh này. Nếu ngài nghe xong mà vẫn quyết định mua, thì tùy ý ngài. Ngài có thắc mắc tại sao Băng Hỏa Đỉnh tốt như vậy lại không có người hỏi mua.

Vũ Thiên nghe vậy gật đầu, lão nhân tiếp tục nói:

- Thật ra không dám giấu gì ngài, đầu tiên nói một chút về Băng Hỏa Đỉnh, đối với đồ được tạo ra từ Hoàng tôn sư, ai ai cũng muốn. Nhưng khi người đầu tiên đấu giá có được nó lại chết bất đắc kì tử. Đến người thứ hai bị té đập đầu mà chết, tiếp đến người thứ ba bị ma thú cắn chết, lại đến người thứ tư chết vì do dùng sai dược liệu dẫn đến bị ngộ độc mà chết, sau lại có rất nhiều người chết thứ năm, thứ sáu, thứ bảy...đến người thứ mười hai là phụ thân của ta, vì ham thích đồ vật của Hoàng tôn sư, nên hắn bỏ qua lời đồn quyết tâm mua cái đỉnh này về. Qua một tuần sau do hắn tu luyện không đúng cách, tẩu hỏa nhập ma rồi thăng thiên. Trước lúc phụ thân ta sở hữu cái đỉnh này cũng có người đã chết, con của họ vì sợ lời nguyền nên đem đỉnh đi vứt bỏ, lại không ngờ ngày hôm sau cả nhà đều tử. Đó là lý do ta chỉ có thể để nó ở một bên trưng bày tại cửa hàng mà không dám xài, cũng không dám vứt bỏ.

Sau đó lão nhân quan sát sắc mặt của Vũ Thiên hắn lại nói tiếp:

- Ta đã nói đến như vậy rồi, ngài còn muốn có nó sao?

Vũ Thiên nghe vậy cảm thấy không thực tế, nàng cũng chẳng tin ba cái chuyện lời nguyền gì đó. Chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi, nàng nhìn cái đỉnh này là đã thích.

Một khi thích là sẽ mua, ai quan tâm những chuyện khác.

Vũ Thiên mỉm cười quay sang nhìn lão nhân nói:

- Ngươi ra giá đi ta mua.

Lão nhân quan sát Vũ Thiên từ trên xuống, ngoại trừ cái đầu trọc ra, hắn vẫn thấy được khuôn mặt nàng ngũ quan tuấn tú, liền nở nụ cười thật tươi nói:

- Nhìn ngài khuôn mặt sáng sủa, toàn thân tỏa ra quý khí, liếc mắt một cái là biết nhân trung chi long (rồng trong biển người), phúc mệnh trường thọ. Vật này vừa bán vừa cho nhiêu đây là đủ.

Vũ Thiên kiềm nén buồn nôn gì mà quý khí, gì mà nhân trung chi long, gì mà phúc mệnh trường thọ cái này mà là nàng à. Nói dối không biết ngượng. Nhìn lão nhân đưa ra một ngón tay, nàng khẽ hỏi:

- Một ngàn kim tệ?

Lão nhân vội vàng đáp:

- Một vạn kim tệ.

Nàng giật mình trợn mắt nghĩ:

"Cái này mà vừa bán vừa cho?"

Sau đó đưa tay tính toán, nàng bây giờ cái gì cũng thiếu, mà...thiếu nhất...lại là tiền a~.

Ngay lập tức quyết liệt giơ bốn ngón tay nói:

- Bốn ngàn!

Lão bản do dự một chút, mở miệng nói:

- Tám ngàn!

Vũ Thiên tiếp tục nói:

- Ba ngàn!

Lão nhân đau đớn hét lên:

- Năm ngàn không bớt một xu!

Nghe vậy Vũ Thiên liền dứt khoát nói:

- Cáo từ!

Không đợi lão nhân nói gì nàng liền xoay người bước ra khỏi cửa hiệu. Lão nhân kia thấy vậy hoảng sợ chạy theo, vội vội vàng vàng nắm lấy tay áo Vũ Thiên gấp giọng nói:

- Bốn ngàn! Bốn ngàn! Đừng đi a~

Nói xong lão nhân cảm thấy xót xa tiếc nuối, toàn thân đều thịt đau như cắt. Hắn đau đớn ở trong lòng khóc ròng gào thét:

"Cướp! Cướp! Cái này rõ ràng là cướp ngày a~"

Nghe vậy Vũ Thiên xoay người lại mỉm cười, mua được dược đỉnh ngũ phẩm trung cấp với cái giá như vậy, nàng cảm thấy mình cũng không chịu thiệt.

- Thành giao!

Lão nhân nghe vậy khóc không ra nước mắt, giá thị trường của dược đỉnh ngũ phẩm trung cấp cao gấp bảy lần giá hắn bán a. Ai kêu cái đỉnh này dính lời nguyền đáng sợ đâu. Nếu Vũ Thiên không mua hắn thật là sợ hãi khi để lại trong cửa hiệu, vì không biết lúc nào mình bị chết bất đắc kì tử a.

Sau khi mua được dược đỉnh Vũ Thiên đi trên đường, nàng phiền muộn tính toán:

- Mua dược đỉnh xong, ta bây giờ trong người không còn lại bao nhiêu tiền.

Nàng thở ra một hơi rồi nói:

- Cũng may còn có một số ma hạch ba tháng qua liệp sát cũng không ít ma thú. Bán đi chắc cũng có một ít tiền. Nếu không thật sự đau đầu vì thiếu...tiền a!

Tiếp đó Vũ Thiên đi đến cửa hiệu y phục, mua cho mình và Thanh Đồng vài bộ y phục, sau lại mua thêm một ít nhu yếu phẩm mang vào bên trong không gian giới. Vì lần này nàng học luyện đan dược, nên cần phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ y phục cho đến thức ăn.

Khi Vũ Thiên chuẩn bị đầy đủ xong hết, nàng mướn một gian phòng ở khách điếm, trả tiền trước một tháng. Căn dặn chủ quán tuyệt đối không được quấy rầy nàng. Ổn thỏa mọi thứ nàng bắt đầu vào không gian giới.

Vừa thấy Vũ Thiên xuất hiện, hai ma thú và Thanh Đồng liền đi tới. Nhất là Tiểu Bạch khi nhìn thấy Vũ Thiên, nó nhanh như chớp liền dịch chuyển đến trên vai nàng, nói liên mồm khiến Vũ Thiên nhức đầu không thôi.

- Da dá...da da dà dá da da dà dá...

Nó thật sự là nhớ nàng a~.

Còn cảm thấy chưa đủ Tiểu Bạch còn thân thiết cọ cọ lên mặt nàng, vui vẻ vô cùng. Khiến da đầu Vũ Thiên trở nên tê dại, nàng kinh ngạc nghĩ:

"Con sâu nhỏ này, năng lực cũng lợi hại quá đi, không lẽ là "dịch chuyển tức thời" giống như trong phim thường hay nói?"

Vũ Thiên lấy tay xoa đầu nó, sau đó nàng thấy Tiểu Hắc đứng nhìn nàng lại không đi đến. Vũ Thiên mỉm cười đưa hai tay ôm lấy Tiểu Hắc vào lòng, Tiểu Hắc thấy vậy cũng không tránh né, nhưng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng.

Ngụ ý "nó cũng không phải sủng vật như con tiểu trùng kia."

Thấy ánh mắt Tiểu Hắc như vậy Vũ Thiên liền bật cười, đưa tay vuốt những đám lông mềm mại của nó nói:

- Tiểu Hắc thật là dễ thương nha!

Tiểu Bạch nghe vậy lớn tiếng phản bác, nhưng Vũ Thiên nghe cũng không hiểu.

"Nó mới dễ thương nha, con tiểu lang kiêu ngạo kia sao dễ thương bằng nó. Khen bậy rồi, khen bậy rồi."

Vũ Thiên buông ra Tiểu Hắc, ôm Tiểu Bạch để xuống đất, nàng đi đến chổ Thanh Đồng nói:

- Thanh Đồng! Hiện tại ta sẽ bế quan. Thời gian bế quan chắc sẽ lâu, ngươi thay ta chăm sóc hai ma thú. Đừng để chúng nó quấy rầy đến ta. Còn nữa không gian giới nay đã nâng cấp, cần trồng mấy loại dược thảo.

Nói xong Vũ Thiên liền xuất ra năm loại dược thảo mà nàng đã mua trước đó đưa cho Thanh Đồng.

Ngay sau đó Thanh Đồng nhận lấy, cung kính nói:

- Chủ nhân! Yên tâm nô tỳ nhất định sẽ làm theo lời người nói.

Vũ Thiên gật đầu, nàng nhìn người trước mắt, một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trắng nõn, khuôn mặt cũng coi là thanh tú. Hiện giờ nhìn Thanh Đồng nàng thấy Thanh Đồng không xác biệt lắm so với lúc mới vào. Vũ Thiên liền hỏi:

- Thanh Đồng! Cấp bậc hiện nay của ngươi là huyền sư cấp năm?

Thanh Đồng gật đầu nói:

- Vâng thưa chủ nhân! Hiện tại giống như là đã mãn cấp, rất khó tu luyện lên.

Vũ Thiên khẽ nhíu mày, giới hạn tu luyện trong không gian giới cũng có quy tắc, một người tu luyện trong thời gian dài sẽ đạt tới mức độ nhất định của không gian. Nàng nhìn Thanh Đồng nhẹ nhàng cười nói:

- Tạm thời trong thời gian này ngươi giúp ta chăm sóc thảo dược, ta bế quan tu luyện. Khi nào kết thúc bế quan ta mang ngươi ra ngoài lịch lãm.

Thanh Đồng nghe Vũ Thiên nói vậy liền vui vẻ nói:

- Chủ nhân! Cám ơn người!

Sau đó Vũ Thiên cũng không lãng phí thời gian nữa, nàng phải tranh thủ đi luyện chế dược. Hiện giờ thời gian đã rất cấp bách, muốn lên được nhị phẩm luyện dược sư nói khó không khó, mà nói dễ lại càng không dễ. Tìm kiếm một chổ an tĩnh trên núi. Vũ Thiên phiền muộn nghĩ:

"Sau này nên dựng mấy căn nhà trong này. Ta cũng không thể không có chổ để ở được."

Nghĩ ngợi một chút, nàng kiếm một chổ ngồi xuống, lấy ra Băng Hỏa Đỉnh, quyển sách màu vàng cùng các dược liệu.

Sau khi bày biện đầy đủ, Vũ Thiên ngồi xếp bằng khẽ nhắm mắt. Nguyên lực từ tâm mạch nhẹ nhàng trào ra, đi theo các kinh mạch dần dần đến đan điền, sau lại từ đan điền đi đến huyệt trung cực*, đi dọc theo các đốt xương sống chạy lên huyệt bách hội**. Sau đó từ huyệt bách hội lại truyền lên huyệt thần đình*** tản ra một dạng khí vô hình.

(*) Vị trí huyệt trung cực: Dưới rốn 10cm.

(**) Vị trí của huyệt bách hội: Tại giao điểm của tuyến chính giữa đỉnh đầu và đường nối liền phần đầu dọc trên của 2 tai.

(***) Vị trí của huyệt thần đình: Từ mép tóc trước trán lên 5 cm.

Nguyên lực hình cầu dạng khí trong trái tim xoay tròn, vận chuyển nguyên lực đi khắp nơi, khiến cho linh hồn lực Vũ Thiên trở nên đạt tới mức độ cao nhất.

Vũ Thiên mở bừng mắt, nguyên lực của nàng hiện giờ đang ở trạng thái rất tốt, có thể bắt đầu được rồi.

Tay lật vài trang trên sách xem, nhiều hình ảnh trên sách được truyền đến trong đầu nàng, cách thức, điều phối, khống chế lửa, giữ vững tinh thần lực. Nàng lẩm bẩm:

- Được rồi! Đã nắm sơ qua về cách thức giờ thực hành thôi.

Vũ Thiên thôi động nguyên lực sử dụng nguyên lực hình thành một ngọn hoả diễm. Loại hoả diễm này không phải là lửa tạo thành, mà nàng dùng linh hồn lực của mình thiêu đốt ra.

Do sử dụng linh hồn lực tạo ra hoả diễm nên rất nhiều tu luyện giả rất khó để thành một Luyện Dược Sư. Bởi vì Luyện Dược Sư yêu cầu linh hồn lực cường đại, người có linh hồn lực cường đại mới có thể luyện ra được những đan dược quý giá phẩm cấp cao.

Ngay sau đó một ngọn lửa trên tay Vũ Thiên liền bao quanh lấy Băng Hỏa Đỉnh.

Chậm rãi lần lượt cho Thương Lan Thảo, Bạch Phụ Tử, Ô Ty Huyết, Hồng Đậu Truất, U Cao Hoa năm loại dược liệu vào trong Băng Hỏa Đỉnh. Vũ Thiên cảm nhận được năm loại dược thảo đang cuộn vào nhau, mùi thảo dược từ đỉnh bay ra ngào ngạt, Vũ Thiên kinh hỉ nghĩ:

"Không lẽ lần đầu đã thành công."

Nhưng....ngay sau đó một mùi khét truyền ra.

Thất bại!

Vũ Thiên không nản lòng, cũng phải, không phải ai làm lần đầu mà đã thành công. Dù cho có là thiên tài cũng phải học, thực hành vài lần mới có thể thành công. Huống chi nàng không phải thiên tài, nhưng cũng không phải kẻ ngốc a.