Chương 20: Hoả trận pháp và tiểu ma thú

Thật vất vả để thoát ra, bây giờ lại vướng vào một trận pháp quỷ quái.

Vũ Thiên vừa vất vả né tránh những ngọn lửa bay đến nàng, lại vừa quan sát xung quanh tìm cách thoát khỏi nơi đây.

Theo hướng năm ngọn lửa bay về phía nàng ở đó xuất hiện năm màu sắc khác nhau. Màu đỏ, màu vàng, màu lục, màu nâu, màu xanh nhạt.

A...Này không phải tượng trưng cho năm màu nguyên tố trong ngũ hành sao?

Trong lòng Vũ Thiên cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, ít ra nàng cũng có manh mối để phá trận.

Hiện giờ Vũ Thiên đang phân vân, nàng thật sự nên chạy về hướng nào đây?

Được rồi, trận pháp là tử trận cũng như lúc đầu vậy, chọn phương án tương sinh....Mà khoan....hỏa sinh gì nhỉ?

Vũ Thiên cẩn thận nhớ lại lời tỷ tỷ nàng nói.

Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim.

Khéo léo né tránh các ngọn lửa hướng về mình, sau đó Vũ Thiên nhanh chóng chạy về phương hướng xuất hiện màu nâu. Sau khi chạm vào luồng khí màu nâu sắc, ngọn lửa đuổi theo phía sau nàng đột nhiên ngừng lại lập tức tan biến.

Vũ Thiên thấy vậy nhẹ nhõm thở ra một hơi, thật sự là quá làm khó nàng rồi.

Tưởng chừng như đã kết thúc thì xung quanh đột nhiên tối đen như mực, sau đó trước mặt Vũ Thiên bừng sáng một ngọn lửa.

Lửa này còn mạnh bạo hơn cả ngọn lửa lúc nãy.

Không những chứa năng lượng kinh người còn phát ra luồng khí tức rất âm u quỷ dị. Ngọn lửa này đi đến đâu liền càn quét mọi thứ xung quanh nó, đây có phải là lửa tam muội chân hỏa trong truyền thuyết không?

Lúc này Vũ Thiên cảm thấy da đầu mình tê rần, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến nàng thật sự cảm thấy sợ hãi.

Nàng....phá giải sai cách thức ư?

Nuốt một ngụm nước miếng nhìn ngọn lửa đáng sợ ở phía trước đang dần tiến về phía mình. Vũ Thiên có chút hốt hoảng, nhìn khắp mọi nơi xung quanh cố gắng tìm kiếm một thứ gì, hay một cái gì đó có thể ngăn chặn ngọn lửa trước mặt mình.

Trong lúc Vũ Thiên rối rắm vì không tìm được cách giải quyết, tưởng chừng như sắp đối mặt với cái chết. Đột nhiên ở phía sau lưng nàng liền có một bóng đen nhỏ xíu lao ra, bay về hướng ngọn lửa.

Vũ Thiên nhất thời giật mình, nàng còn chưa kịp nhìn rõ được hình dáng nó, thì nó đã bay vào ngọn lửa đang bùng cháy ngập trời.

Trong ngọn lửa nóng rực ấy, bóng đen bé nhỏ từ một màu đen toàn thân biếm đổi thành một màu đỏ rực như ngọn lửa. Vũ Thiên kinh ngạc nói:

- Là ma thú sao? Nó muốn làm gì? Sao lại lao vô ngọn lửa đó? Không bị đốt thành tro chứ?

Vô số câu hỏi được đặt ra, nhưng ánh mắt của Vũ Thiên vẫn không rời mắt khỏi ma thú nhỏ xíu đó.

Thật kì diệu, có thể nàng nhìn lầm không?

Trước mắt nàng con ma thú có bộ lông đỏ rực ấy đang há miệng, mà ngọn lửa xung quanh lại đang bay vào miệng nó.

Nó đây là hấp thu những ngọn lửa sao? Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Ma thú kia là gì?

Nhìn chằm chằm ma thú đỏ rực trước mắt, Vũ Thiên sững sờ kinh ngạc đến nỗi không thể thốt thành lời.

Qua nửa canh giờ ngọn lửa to lớn bị ma thú hấp thu cũng từ từ biến mất. Con ma thú liền thở ra một làn khói, cái lưỡi hồng hào liếm mép, tỏ vẻ như nó "ăn" rất ngon lành.

Sau đó bộ lông ma thú ngay lập tức biến đổi trở lại thành một màu đen huyền. Đặc biệt là trên đỉnh đầu nó còn có một viên hồng ngọc đỏ rực, bốn cái chân lại có đốm lông đỏ khá bắt mắt, hình thái nhỏ nhắn tựa như một tiểu lang.

Vũ Thiên mê mẫn nhìn ma thú trước mặt, nàng không có định lực trước những thú vật nhỏ nhắn có lông a!

Nó thật sự rất đẹp, rất dễ thương, chỉ nhìn thôi đã có cảm giác muốn ôm vào lòng.

Đôi mắt màu lam nhạt của ma thú nhìn Vũ Thiên không rời mắt.

Vũ Thiên cũng không biết tại sao lại xuất hiện một con ma thú không rỏ lai lịch.

Trông hình dáng của nó không phải là ma thú trưởng thành, là loại ấu thú sao?

Tuy là nó vô tình cứu nàng, nhưng dù sao nó cũng là ma thú a.

Ma thú với nhân loại lại là tử thù của nhau.

Vũ Thiên không xác định được nó là loại ma thú gì, nhìn cách nó ăn ngọn lửa đủ biết nó không phải là dạng ma thú tầm thường. Không dám chắc mình có thể đánh bại được nó hay không, nàng chỉ có thể cảnh giác đề phòng. Mặc dù là ấu thú đi nữa vẫn có sự hoang dã khát máu của ma thú.

Con ma thú nhỏ xíu mở to đôi mắt nhìn Vũ Thiên, nó từ từ tiến về phía nàng.

Lúc này Vũ Thiên liền trào ra huyền lực phòng vệ, chờ đợi con ma thú tấn công hồi lâu. Nàng vẫn không thấy nó có bất kỳ hành động gì khác, chỉ một mực đứng cách nàng năm bước chân mở to đôi mắt nhìn.

Thấy vậy Vũ Thiên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cảm thấy hiếu kì. Nàng thử tiến lên một bước thì ma thú lập tức né ra xa hơn. Thấy vậy nàng thử tiến lên hai bước nữa, lần này con ma thú lại nhảy ra càng xa hơn.

Vũ Thiên cũng xác định được một chuyện, con ma thú này không tấn công nàng, nhưng nàng cũng không thể không đề phòng.

Thu hồi huyền lực, Vũ Thiên cũng không quản đến nó, nếu nó không tấn công nàng...vậy thì cũng nên rời khỏi nơi đây.

Quang cảnh xung quanh đã được hồi phục lại, Vũ Thiên có cảm giác trận pháp hình như đã được phá giải. Cũng may là nhờ con ma thú kì lạ kia nuốt ngọn lửa, nên vô tình phá giải được trận pháp.

Nếu không thì...thật khó mà nói a.

........................

Hiện tại Vũ Thiên đã ra khỏi trận pháp, mà nàng vẫn còn đang ở trong khu rừng độc khí. Nếu không phải nhờ khí tức của Tiểu Bạch bao quanh bảo vệ cơ thể nàng, thì hẳn là nàng chắc chắn đã chết rồi.

Vũ Thiên ánh mắt sủng ái nhìn tiểu Bạch đang ngủ trong lòng mình, thật sự nàng cũng không muốn ôm nó đi như vậy a.

Làm như thế này thật không đúng, nhưng nàng cũng không còn cách khác hi vọng tiểu gia hỏa này không trách nàng. Nếu không khi ra đến ngoài đợi nó thức dậy Vũ Thiên đem thả nó về lại, dù sao nó cư ngụ ở trong rừng này chắc hẳn là nó biết đường về.

Thở dài một hơi, Vũ Thiên tiếp tục tiến về phía trước, đi được một quãng nàng cảm nhận được con tiểu lang kia vẫn đi theo mình, nhưng vẫn giữ khoảng cách xa chứ không lại gần nàng.

Vũ Thiên chợt dừng bước, nàng quay lại nhìn thấy nó đang ở hình thái rực lửa.

Cảm thấy tò mò sao nó lại theo mình?

Nàng nhìn nó, nó cũng đang nhìn nàng.

Nhìn thật giống như một con tiểu cẩu, thấy vậy Vũ Thiên liền ngồi xuống giơ tay vẩy rồi nhẹ nhàng nói:

- Lại đây!

Tiểu ma thú nghiêng đầu nhìn Vũ Thiên với ánh mắt khó hiểu, nhưng nó cũng không có tiến đến chỉ nhìn nàng chằm chằm.

Thấy tiểu ma thú không có chút ý tứ nào muốn đi đến chổ mình. Vũ Thiên đành rút tay về một cách cứng ngắc.

Cũng phải nó làm sao có thể tin tưởng mà thân cận nàng. Cũng không tiếp tục nấn ná thêm nữa, Vũ Thiên lập tức xoay người rời đi.

Hiện giờ Vũ Thiên đang nhanh chóng phi thân lướt đi, nàng cảm thấy khu rừng này thật rộng lớn. Đi hai canh giờ rồi vẫn chưa thấy đường ra, mặc dù nàng không quay đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được con tiểu lang kia vẫn đi theo mình.

Trong lòng Vũ Thiên vẫn không hiểu nó cứ đi theo nàng lâu như vậy làm gì?

"Thôi không cần phải quan tâm đến nó tập trung ra khỏi khu rừng này vậy."

Nghĩ như vậy Vũ Thiên càng tăng tốc nhanh hơn, nàng cũng không muốn ở lâu trong khu rừng này.

Đi khoảng ba canh giờ nữa Vũ Thiên cảm thấy hình như tiểu ma thú đi theo nàng có tốc độ chậm dần. Cũng không phải chuyện của nành, đành mặc kệ vậy, dù sao nó cũng không muốn lại gần nàng.

Phía trước mặt cách đây năm trăm mét liền có ánh sáng, nhìn thấy vậy Vũ Thiên lập tức vui vẻ, nàng cố gắng tăng tốc nhanh hơn.

Bên ngoài khu rừng lúc này đây Vũ Thiên đã gần ra đến, tuy nhiên với linh hồn lực cực mạnh của mình, nàng cảm giác được phía ngoài khu rừng đang có hai ma thú ngũ tinh.

Đúng là hai con ma thú lúc trước truy đuổi Vũ Thiên, khiến nàng bất đắc dĩ phải chạy vào trong rừng.

Vũ Thiên đứng lại kiếm một góc khuất nàng cẩn thận ẩn tàng khí tức của mình, rồi tản ra linh hồn lực dò xét.

Thật sự có tới hai con ma thú ngũ tinh, ba con tứ tinh, sắc mặt Vũ Thiên trắng bệch.

Có thêm ma thú tới đây?

"Này là chuyện gì? Sao những ma thú kia lại bao vây xung quanh khu rừng? A...không lẽ chúng nó là muốn tìm tiểu ma thú kia. Không đúng...khí tức của chúng nó tỏa ra rất hung bạo, không phải tìm mà là đối với tiểu ma thú kia có hại đi."

Sau một lúc lâu, tiểu ma thú kia cuối cùng cũng đuổi tới. Nhìn nó có vẻ mệt mỏi, ngọn lửa bao quanh cơ thể của nó cũng không còn được mạnh mẽ như lúc đầu.

Vũ Thiên đứng ở góc khuất nghi hoặc nhìn nó, nàng cũng không muốn ra nha. Tiểu ma thú nhìn ngó xung quanh, chắc là đang tìm kiếm thân ảnh của Vũ Thiên.

Sau khi nhìn không thấy nàng, nó nhìn thấy ánh sáng trước mặt. Lập tức đi tới, Vũ Thiên nhìn một màn này nàng cũng ngây người, nàng lắc đầu lẩm bẩm nói:

- Không cần quan tâm đến nó, nó chẳng qua là lạc đường đi theo ta là để ta dắt nó ra khỏi đây. Nó mạnh như vậy chắc...chống lại được đám ma thú ngoài kia thôi. Mình có thể lợi dụng nó thu hút sự chú ý của đám ma thú rồi thoát thân.

Vũ Thiên gật gù cảm thấy ý kiến mình đưa ra không sai, nhưng sau đó một giọng nói ở trong lòng vang lên.

"Thật vô lương tâm, con ma thú kia dù sao cũng cứu ngươi một mạng a. Ngươi không những không cứu nó, còn lợi dụng nó? Ngươi cũng thật tốt nghĩ, bên ngoài hai con ma thú ngũ tinh, không những vậy còn có ba con tứ tinh. Nó chống đỡ được sao? Không bị chúng nó ăn là may mắn lắm rồi."

Vũ Thiên lại lắc lắc đầu nghĩ:

"Không được. Không được. Ma thú kia không chống lại được ta chống lại được ư? Lần trước hai con ngũ tinh cũng khiến ta muốn mất mạng, nay thêm ba con tứ tinh. Vậy không phải quá nguy hiểm sao?"

"Mình là sát thủ, có nguy hiểm nào chưa trải qua? Sợ thì sao có thể là sát thủ được? Có phải vì ta có lại được mạng sống nên mất đi bản tính của sát thủ hay không?"

Đấu tranh tư tưởng một hồi Vũ Thiên cũng quyết định bỏ đi, nàng cẩn thận đi cách xa hướng đám ma thú kia. Đi được khoảng một trăm mét Vũ Thiên cảm nhận được luồng năng lượng giao động mạnh mẽ, nàng biết là trận chiến đã bắt đầu.

Lửa cháy khắp nơi, một tiếng sói tru lên non nớt.

Vũ Thiên nghe vậy thân thể chợt khựng lại, nàng biết tiểu ma thú kia nhất định là xong rồi. Mày khẽ nhăn lại, tay nắm chặt, đôi chân không tự chủ quay lại.

Vũ Thiên càu nhàu tức giận nói:

- Mình chắc điên rồi. Thật sự điên rồi. Mình thể nào cũng sẽ hối hận về chuyện này.

Nhanh chóng phi thân đến chổ đám ma thú kia. Vũ Thiên liền nhìn thấy một màn hai con ma thú ngũ tinh đang đứng trước thân thể nằm úp xuống của tiểu ma thú.

Ba con ma thú tứ tinh đứng sau lưng, nhìn tiểu ma thú kia nàng cũng biết rằng nó bị thương không nhẹ.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Vũ Thiên biết hiện tại có xông ra chắc chắn sẽ chạy không thoát, tính mạng thậm chí cũng bị đe dọa. Nàng phải suy tính thật kỹ càng, trong lòng nàng hiện tại vẫn còn có Tiểu Bạch như vậy nếu cứu không được tiểu ma thú lại liên lụy đến Tiểu Bạch. Nàng cũng thật không nỡ, cẩn thận để tiểu Bạch xuống, Vũ Thiên nhìn nó lẩm bẩm.

- Tiểu Bạch a! Thật xin lỗi ngươi! Ta mang ngươi ra đây lại không mang ngươi về lại được. Chỉ có thể ủy khuất ngươi nằm ở đây. Chờ ta quay lại.

Vũ Thiên nhìn Tiểu Bạch đang ngủ ngon lành, nàng thở dài xoa xoa đầu nó sau đó dứt khoát xoay người bước đi. Trong lúc Vũ Thiên vừa đi thân thể Tiểu Bạch nhẹ giật giật.