Chương 146: Tu vi bị trừ

Lúc này đây đôi mắt Vũ Thiên nhắm nghiền, hai hàng lông mày liên tục nhíu lại tựa hồ như đang gặp ác mộng. Trên thực tế ở bên trong cơ thể nàng có hai luồng năng lượng không rõ tên đang xung đột với nhau, khiến cho linh hồn Vũ Thiên như bị xé rách, không cách nào áp chế được sự hỗn loạn này.

Một luồng khí vụ màu trắng, cùng với một luồng khí vụ màu đỏ, nhìn qua tưởng như hai luồng khí bình thường. Nhưng bên trong nó lại ẩn chứa nguồn năng lượng kinh người, hai luồng khí này như muốn cắn nuốt tiêu diệt lẫn nhau.

Vũ Thiên bất giác hét thảm lên một tiếng, toàn thân bộc phát ra một cỗ kình lực khiến cho mọi thứ xung quanh trấn động mạnh mẽ. Mặc cho bên ngoài có xảy ra thế nào, nhưng tâm trí nàng lúc này vẫn đang trong tình trạng vô thức. Không hề biết rằng việc mình vừa làm đã khiến cho một cái hang động to lớn sụp đổ. Nếu không phải Phong Dực kịp thời đưa Vũ Thiên ra khỏi nơi đó, thì hiện tại nàng đã nằm trong đống đất đá sụp lở kia.

........................

Cứ như vậy Vũ Thiên vật lộn với cả hai luồng khí vụ này trong một khoảng thời gian khá dài, đại khái nàng cũng không biết trải qua bao lâu. Cho đến khi linh hồn nàng có dấu hiệu bị rạn nứt, phân chia làm hai... thì đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng khá mạnh hòng muốn phân tách ra hai luồng khí vụ, khiến chúng không cách nào tiến lại gần nhau. Sau đó tạo ra hai l*иg giam hình cầu, giam chúng lại khiến chúng hoàn toàn trở nên tách biệt.

Mà cỗ lực lượng này xuất phát từ ngôi sao tám cánh, hay nói cách khác là do sức mạnh của Bát Bảo Linh Lung Ấn mà ra.

Cũng cùng lúc này một giọng nói lạnh lẽo có vài phần xa lạ, lại khiến cho Vũ Thiên có một chút quen thuộc vang lên:

"Lại là phong ấn của Bát Bảo Linh Lung Ấn, 'hắn' vẫn luôn chọn ngươi, bảo vệ ngươi. Mà ta... trong mắt 'hắn' chỉ là dư thừa, là nguyền rủa. Ta thật hận. Hận ngươi sao lại không biến mất? Đã biến mất rồi, tại sao lại trở về?

Ngươi và ta, chỉ có thể một phương tồn tại. Hoặc là ta, hoặc là ngươi.

Hiện tại là ngươi làm chủ thân thể, nhưng rồi cũng tới lúc ta và ngươi quyết đấu xem ai sẽ là kẻ biến mất. Ta nhất định sẽ không thua ngươi, ta nhất định sẽ khiến 'hắn' hối hận, hối hận vì đã chọn ngươi bỏ rơi ta.... "

Vũ Thiên nghe được mơ mơ hồ hồ, nàng không biết là ai đang nói, cũng không hiểu nội dung là gì. Ý thức nàng dần dần chìm đắm vào mê ảo từ Bát Bảo Linh Lung Ấn tạo ra.

............................

Khi Vũ Thiên giật mình tỉnh lại, nàng bất giác nhận thấy bản thân mình có chút kì quái, nhưng nguyên nhân kì quái thế nào, nàng lại không cách nào hiểu được. Vũ Thiên lắc nhẹ đầu, xua tan đi cảm giác kì lạ này, sau đó đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nhận ra cảnh vật trước mắt đều hoàn toàn xa lạ.

Nàng đang nằm trên một tảng đá bằng phẳng khá to, mà ở phía trước mặt lại là một thác nước rất hùng vĩ.

Nơi đây là đâu?

Nàng đã xác nhận qua, tuyệt đối không phải ở bên trong không gian của nàng.

Vũ Thiên ánh mắt có chút đanh lại, thận trọng từng chút một thả ra linh hồn lực dò xét phạm vi xung quanh mình. Nhận thấy không có bóng dáng một ai, trong lòng nghi hoặc càng nồng đậm.

Nơi này ruốt cuộc là đâu?

Tại sao nàng lại ở đây?

Tiểu Hắc đâu?

Phong Dực đâu?

A Châu và Thanh Đồng đâu?

Còn có cả Tiểu Quân Quân đâu?

Lần cuối cùng trong trí nhớ, nàng nhớ mình còn đang ở Nam Cương Thành chống lại thú triều đêm Huyết Nguyệt.

Chuyện sau đó....

Vũ Thiên căng da đầu cố gắng nhớ lại, nhưng càng cố gắng suy nghĩ, đầu nàng càng nhức, càng đau buốt.

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

Tại sao nàng lại không nhớ gì cả?

.......................

Khi Vũ Thiên muốn cảm nhận đến Tiểu Hắc và Phong Dực, xuất hiện một việc khiến nàng ngây ngẩn cả người.

Khế ước Phong Dực biến mất?

Như thế nào được?

Đây vốn là huyết khế, Phong Dực làm sao có khả năng tự động phá bỏ khế ước của nàng?

Không những vậy tu vi của bản thân còn bị giáng xuống thảm hại.

Huyễn sư Cửu cấp.

Điều này sao có khả năng?

Vũ Thiên thất thần ngồi một hồi lâu, nàng không thể tin được việc mình bị rớt cấp, càng không tin được việc Phong Dực rời bỏ mình.

Do Vũ Thiên quá đắm chìm vào suy nghĩ hỗn loạn của chính mình, nàng đã không chú ý đến một 'cục bột' nhão màu trắng đang từ từ bò lên tay mình.

Cho đến khi 'cục bột' này phát ra tiếng kêu, Vũ Thiên mới bất giác hoàn hồn trở lại.

- Dà dá da....

- Ah... Tiểu.. Tiểu Bạch! Ngươi.. Sao ngươi... lại ở đây?

Giọng nói của Vũ Thiên có vài phần lộn xộn thốt lên.

Tiểu Bạch cực kì vui mừng khi thấy Vũ Thiên tỉnh lại, nó ngoe nguẩy bò bò lên vai nàng, đưa cái đầu mềm mềm của mình ra sức cọ cọ vào má nàng, như muốn biểu đạt lòng nhớ nhung da diết của nó.

Bị cọ đến toàn thân nổi da gà, đương nhiên Vũ Thiên cũng không thể chịu được mà nhanh chóng ôm lên Tiểu Bạch đưa đến trước mặt mình, hiếu kì hỏi:

- Nơi này là ốc đảo chổ ngươi ở sao?

Tiểu Bạch nghe vậy lắc lắc đầu, sau đó kêu lên:

- Da da dà dà dá da da....

Vũ Thiên nghe như vịt nghe sấm bên tai, khiến cho nàng đứng hình vài giây. Sau đó liền ão não thở dài, tha thứ nàng, ngôn ngữ này nàng không cách nào hiểu được.

Coi như hỏi cũng như không hỏi. Vũ Thiên đành phải đích thân đi vài vòng xem xét.

Nơi này đại khái là một khu rừng rậm rạp, xung quanh ngoại trừ thác nước thì nơi nơi đều là cây cối um tùm. Cũng không cảm nhận được khí tức của ma thú nào quanh đây, Vũ Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.

Vừa mới nghĩ đến ở một nơi như thế này lí nào lại không có bóng dáng của một con ma thú, thì đột nhiên từ đằng xa Vũ Thiên đã nhìn thấy một ma thú với hình thể to lớn giống như Lang Tộc đang rất nhanh phóng tới chổ nàng.

Cảm nhận được lực lượng khủng bố từ ma thú kia đem đến, Vũ Thiên nhíu mày, tu vi của nàng lúc này không thể chống lại ngũ tinh ma thú, huống hồ ma thú trước mắt rõ ràng cấp bậc hơn cả ngũ tinh.

Lúc nãy còn đinh ninh làm sao không xuất hiện ma thú, hiện giờ thì hay rồi, ma thú xuất hiện, nàng một chút chống đỡ cũng không nổi huống hồ là chạy trốn. Khoan.... Chờ đã. Loại cảm giác này.....

Nhận thấy ma thú trước mắt có một tia linh hồn liên kết với mình, Vũ Thiên như trong cơn hoang mang bừng tỉnh. Này... Không phải là Tiểu Hắc nhà nàng sao?

Rất nhanh Tiểu Hắc liền phóng đến trước mặt Vũ Thiên, thấy chủ nhân đã tỉnh lại, nó rất đỗi vui mừng. Liên tục dùng lưỡi liếʍ lên mặt nàng, cái đuôi phía sau thì không ngừng ve vẩy, giống như một con đại khuyển to lớn đang làm nũng với chủ mình.

Vũ Thiên không những không ghét bỏ nước miếng của Tiểu Hắc, mà khá vui vẻ đưa tay vuốt ve đầu nó mỉm cười trêu ghẹo:

- Tiểu Hắc a! Xém tí là ta đã không nhận ra ngươi. Còn cho rằng ngươi là ma thú hoang dã, đang định chạy trốn đâu.

Thấy Vũ Thiên dồn hết sự quan tâm cho Tiểu Hắc, ánh mắt của Tiểu Bạch lập tức nổi lên ghen ghét. Rõ ràng lúc nãy còn yêu thương nó, con sói này vừa xuất hiện đã chiếm đi hết thảy sự chú ý của Vũ Thiên. Thật là tức chết sâu!

Nghe Vũ Thiên nói vậy, Tiểu Hắc nhe răng cười tự hào khoe khoang nói:

- Chủ nhân! Ta... Ta được tiến hóa, nghe Phong Dực nói huyết thống này của ta không kém hắn là bao. Bởi thế mà hình dáng của ta có sự thay đổi lớn. Hắc... hắc.... Chủ nhân, nhận không ra là phải.

Vũ Thiên có chút nghi hoặc hỏi lại:

- Ngươi tiến hóa? Tại sao đột nhiên lại tiến hóa?

Nói tới đây, Tiểu Hắc ánh mắt tròn xoe vẻ mặt ngốc manh nghiêng đầu tự hỏi:

- Ừ nhỉ... Sao đột nhiên lại tiến hóa? Điều này sao mình không nghĩ đến, tự nhiên tiến hóa khiến mình vui đến mức không nghĩ đến lý do. Ách...

Nhìn thấy thần sắc âm trầm đến đáng sợ của Vũ Thiên, Tiểu Hắc trong lòng tuôn trào mồ hôi. Nó quả thực không biết nguyên do a. Khi nó tỉnh lại nó đã phát hiện bản thân khác thường như vậy rồi.

Chủ nhân! Chủ nhân! Ánh mắt đáng sợ quá, đừng dọa sợ sói a!

Nhìn đến vẻ mặt đần đến không thể đần hơn của Tiểu Hắc, biết có hỏi thêm cũng hỏi không ra nguyên nhân. Vũ Thiên sắc mặt thập phần khó coi, giọng nói phát ra nồng đậm lửa giận:

- Tiểu Hắc! Hiện tại Phong Dực đang ở đâu?

Coi như việc nàng mất đi khế ước với Phong Dực đã rất vô lý, hiện tại Tiểu Hắc lại thay đổi như vậy thật sự là khiến nàng không cách nào lý giải được. Tất cả đều xảy ra quá mức kì quặc, nếu như nàng không tìm ra nguyên nhân dẫn đến những chuyện này, quả thực sẽ khiến nàng tức chết.

Biết là có người sẽ gánh vác lửa giận của chủ nhân thay mình, Tiểu Hắc lập tức vui vẻ khai xoành xoạch:

- Hắn và hai tinh linh mang theo 'tiểu chủ nhân'*** đi tìm thứ gì đó. Ta có hỏi, nhưng hắn chỉ bảo là nếu chủ nhân có tỉnh lại, chờ hắn về nói rõ.

***Vì Vũ Thiên đối với Quân Quân rất tốt, bản thân Tiểu Hắc lại khá thích Quân Quân, bởi thế mà nó xem Quân Quân giống như một nửa chủ nhân của mình. Việc xưng hô như thế cũng vì vậy mà ra.

Nghe vậy Vũ Thiên vẫn chưa thể nguôi ngoai được cơn giận, nàng nhíu mày nhìn Tiểu Hắc hỏi tiếp:

- Bọn họ đã đi bao lâu rồi?

- Năm ngày.

Năm ngày?

Chuyện gì mà phải đi đến năm ngày?

Nếu như hai tiểu tinh linh đi cùng Phong Dực, hẳn là có liên quan đến Quân Quân.

Quân Quân đã xảy ra chuyện gì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui lòng Vũ Thiên nóng như lửa đốt, nàng thật sự sợ Quân Quân xảy ra chuyện. Rốt cuộc thì lúc nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cái gì nàng cũng không nhớ?

Không có khế ước với Phong Dực nàng hoàn toàn không cách nào cảm ứng được vị trí của hắn. Vũ Thiên trở nên sốt ruột đứng ngồi không yên.

Cảm nhận được sự lo lắng của Vũ Thiên, Tiểu Bạch liền dùng đầu của nó cọ cọ trấn an nàng.