Chương 145: Giao trọng trách

Tiểu Bạch vừa nghe thấy Linh Tôn đồng ý, tức khắc liền nhảy cẩng lên, nó vui mừng phấn khích hò hét:

- Da dá da dá da da daaa...

Thấy vậy Linh Tôn vẻ mặt cực kì khó coi, tức giận quát:

- Đừng có vội mừng, ta còn chưa nói hết. Ngươi đó, ngươi đó... tốt nhất đừng gây chuyện, mà an phận ở hạ dị viện cho ta. Đợi xử lý xong việc, khi đó ta sẽ quay lại đón ngươi.

Tiểu Bạch nghe vậy tất nhiên là gật đầu lia lịa đáp ứng.

Có thể ra bên ngoài chơi, điều kiện này có xá là gì.

Nó vui đến nổi tung ta tung tăng bò vòng quanh người nam tử nhảy lên nhảy xuống, biểu lộ sự vui sướиɠ quá khích không thể kiềm chế được của mình.

Linh Tôn: "...."

Đứa cháu này thật khiến người giận sôi gan.

Tuy trong lòng đã quyết định để Tiểu Bạch ở lại, nhưng khi nhìn đến Tiểu Bạch vô tâm vô phế như vậy, lại khiến cho Linh Tôn tức giận không nhẹ. Hắn trở nên hối hận vì quyết định này của mình.

Lúc này nam tử cũng cảm nhận được sự tình không ổn, hắn vẻ mặt nhu hoà mỉm cười biện giải:

- Tiểu Điệp Nhi, còn nhỏ khó tránh khỏi ham chơi. Ngài không phải không biết.

Làm sao không biết, vì quá hiểu rõ nên mới thất vọng cùng phiền não.

Nào có đứa cháu nào gia gia chuẩn bị đi xa mà tâm trạng lại phấn khích vui vẻ đến độ như thế?

Thật đúng là vô lương tâm, uổng công hắn thương yêu nàng.

Linh Tôn thở dài một tiếng, lại không muốn so đo, vì thế liền lạnh lùng nói:

- Tiểu Điệp tạm thời giao cho tiểu nha đầu nhà ngươi trông giữ, nếu nó có mệnh hệ gì. Đừng trách ta vô tình. Còn có Thần Nữ của Tiên Linh Tộc, nàng ta hiện giờ bị mất đi Cửu Liên Hồn Châu nên hình dáng mới trở thành như vậy. Việc này tuy rằng không đến phiên ngươi và ta nhúng tay, nhưng tiểu nha đầu nhà ngươi nợ ân tình của người khác, hẳn là nên đi giúp nàng ta tìm về Cửu Liên Hồn Châu.

Nghe Linh Tôn nói vậy, nam tử gật đầu đáp:

- Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua việc này vẫn là để cho hai tiểu tinh linh của Thần Nữ truyền đạt lại cho nàng.

Lời của nam tử nói khiến Linh Tôn có chút ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi không dự định sẽ gặp tiểu nha đầu?

Vẻ mặt nam tử lập tức trở nên buồn rười rượi, ánh mắt của hắn ảm đạm nhìn về phía Vũ Thiên khẽ lắc đầu nói:

- Hiện tại ta không thể gặp nàng. Càng không thể lộ diện trước mặt nàng, biết được sự tồn tại của ta mà nói, chỉ đem lại sự nguy hiểm cho nàng mà thôi.

Nghe vậy Linh Tôn thở dài, đối với sự tình này hắn cũng không muốn quá xen vào, lại không nghĩ ở đây lâu thêm nữa liền nói:

- Thôi! Thôi, gia sự của ngươi ta không quản. Chuyện ở đây ngươi tự thu dọn đi... Tiểu Điệp! Gia gia phải đi rồi. Ngươi bảo trọng! Nhớ ăn uống đầy đủ, gặp nguy hiểm không cần cậy mạnh, chạy được cứ chạy. Phải lo cho bản thân ngươi trước tiên, còn người khác cứu được thì cứu, không cần nhúng tay vào chuyện của bọn họ, đặc biệt là khi đối thủ mạnh hơn ngươi. Rõ chưa?

Nam tử khoé môi run rẩy, vẻ mặt có chút hắc tuyến nghĩ:

"Này rốt cuộc là kiểu căn dặn gì a?"

Tiểu Bạch sau đó vẫn hồn nhiên gật gật đầu kêu lên:

- Da da dà dà....

..........................

Sau khi Linh Tôn rời đi, nam tử liền đi đến chổ Vũ Thiên, hắn cúi người xuống chậm rãi đưa tay chạm nhẹ lên đầu nàng. Ngay lập tức một đạo ánh sáng từ bàn tay hắn phát ra, bao trùm lấy phần đầu của Vũ Thiên, mất khoảng một lúc lâu sau ánh sáng trên bàn tay nam tử mới dần dần lịm tắt.

Hắn đứng thẳng người dậy, đi tới chổ Tiểu Hắc, lần lượt đối với Tiểu Hắc và Bạch Quân cũng tương tự làm như vậy. Lúc này nam tử đi tới chổ của Phong Dực, hắn vừa định đưa tay đến thì nghe thấy Phong Dực ngạc nhiên vui mừng thốt lên:

- Ngài... Quân Thượng. Đúng là ngài rồi. Ta rốt cuộc cũng gặp được ngài.

Nghe vậy bàn tay đang giang ra của nam tử bất giác dừng lại, hắn không khỏi đưa mắt quan sát thật kĩ Phong Dực. Dù rằng trước đó hắn thật sự không hề biết tiểu tử Thần Thú Tộc này là ai?

Nam tử nhíu mày có chút nghi hoặc hỏi:

- Ta hình như không biết ngươi.

Phong Dực bổng dưng kích động giải thích:

- Trước kia ngài đi ngang qua Thần Thú Tộc từng cứu một tiểu sư thứu, tiểu sư thứu đó là ta. Ngài còn nhớ không?

Nam tử nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy có chút ấn tượng, bất quá hắn cứu người quả thực khá nhiều. Càng không nhớ mình đã từng cứu tiểu tử này bao giờ.

Thấy nam tử trầm mặc không nói, Phong Dực càng gấp gáp nói:

- Quân thượng từng nói muốn ta làm khế ước thú cho hài nhi của ngài, ngài không nhớ sao? Sau khi ngài rời khỏi Thần Thú Tộc ta đã đi xuống hạ dị viện theo lời ngài nói. Nhưng mà....

Nói tới đây, Phong Dực có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, giọng nói trở nên lúng túng đạo:

- Khi ta lang thang ở hạ dị viện thì bị bắt đi, sau đó liền bị nhốt cả ngàn năm. Mãi cho đến nay mới được giải thoát, bất quá ta... vẫn chưa gặp được 'tiểu điện hạ' để thực hiện lời hứa, thật có chút thổ thẹn với ngài.

Nam tử vuốt cằm tựa hồ có điều suy nghĩ, lúc này hắn đã nhớ đến chuyện này.

Đúng vậy, tiểu Lục Dực Sư Thứu này là hắn cất công tính toán cho tiểu nha đầu làm khế ước thú. Đây cũng là hắn từng bước trải đường cho nàng. Chỉ là không nghĩ đến trước đó tiểu tử này đi tới hạ dị viện vậy mà bị người khác bắt đi, khiến cho hắn tìm người chiếu cố tiểu nha đầu liền không có. Trải qua thời gian khá lâu, lại xảy ra khá nhiều chuyện, hắn sau đó cũng liền quên mất việc này.

Nhưng hiện tại tiểu tử này sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Còn ở bên cạnh tiểu nha đầu?

Này là trùng hợp, vẫn là...

- Sao ngươi lại ở đây?

Mặc dù ngữ khí của nam tử vẫn ôn hoà như trước, nhưng Phong Dực lại ẩn ẩn cảm giác được một tia áp lực qua lời nói. Hơn nữa nam tử vẫn luôn dùng ánh mắt thâm thúy chằm chằm nhìn hắn.

Phong Dực cảm thấy chuyện này thật khó mở miệng để nói, nhất là xưa nay Thiên Tinh Tộc cùng Huyết Quỷ Tộc là thiên địch của nhau.

Hiện tại nếu hắn nói thật không biết 'quân thượng' có hay không sẽ xử lý Vũ Thiên?

Từ lúc nghe câu chuyện của hai vị quân thượng, Phong Dực dù rằng không hiểu rõ, nhưng hắn cũng cảm nhận được 'quân thượng' đối với Vũ Thiên không hề có ác ý. Thậm chí ánh mắt của ngài ấy còn rất ôn nhu dịu dàng, chờ đã...

Này! Có chút kì quái.

Khi nào thì Thiên Tinh Tộc cùng Huyết Quỷ Tộc trở nên hoà bình rồi?

Không đúng, chuyện này có khả năng hắn còn không biết đến nhiều việc.

Không lẽ... 'quân thượng' thích Vũ Thiên?

Càng nghĩ sắc mặt Phong Dực liền biến đổi không ngừng, hắn thực sự không dám tưởng tượng nữa.

Một người là ân nhân cứu mạng cũng là 'quân thượng' cao cao tại thượng, một người là chủ nhân cũ. Mặc dù nói hiện tại khế ước đã xoá bỏ, nhưng nói gì thì nói hắn đối với Vũ Thiên vẫn còn vài phần cảm tình, làm sao vì nàng là Quỷ Tộc liền như vậy ghét bỏ nàng?

Chẳng qua bản thân Phong Dực có nhiều ràng buộc cùng khó xử, nên khi nhìn thấy Vũ Thiên có dòng máu Quỷ Tộc, hắn trong nội tâm đấu tranh dữ dội, càng không thể suy nghĩ hay đưa ra được quyết định gì.

Mà Phong Dực lúc này thật sự có chút kinh sợ, hắn có nên nói rõ ràng ra hay là đem sự thật giấu đi?

Bất quá... vị quân thượng trước mắt cũng không phải hảo lừa gạt a!

- Quân thượng.... Ta... Ta... Ta vốn là khế ước thú của vị tiểu thư đang nằm hôn mê bên kia. Bất quá hiện tại khế ước đã được giải trừ, quân thượng... ta biết, ta không nên khế ước với người khác. Đặc biệt là người của Quỷ Tộc, có điều... có điều trong lúc nhất thời sơ xuất ta bị nàng ấy tính kế, nên mới...

Cảm nhận được khí tràng cường đại của nam tử, Phong Dực không một chút cốt khí liền không đánh mà khai.

Mà lúc này lông mày nam tử giãn ra, thần sắc có chút kinh ngạc nhìn Phong Dực nói:

- Ồ... Hoá ra ngươi là khế ước thú của tiểu nha đầu! Tốt lắm, quả nhiên là có duyên. Nếu vậy mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi.

Phong Dực còn đang chưa hiểu những lời này có ý nghĩa gì, thì đã nghe thấy nam tử lên tiếng hỏi:

- Ngươi tên gì?

- Phong... Phong Dực. Khiếu Thiên Phong Dực.

Nam tử gật đầu sắc mặt nghiêm túc hỏi:

- Phong Dực, ta có thể tin ngươi được chứ?

Nghe nam tử hỏi vậy Phong Dực ngay lập tức quỳ một gối xuống, tư thái thập phần cung kính:

- Ta sẽ nguyện dùng tính mạng của mình để thực hiện bất kỳ yêu cầu nào của ngài.

Nhìn thấy thái độ dứt khoát cùng sự trung tâm này của Phong Dực, nam tử cảm thấy rất hài lòng. Quả nhiên là không uổng công hắn từng cứu tiểu tử này.

- Ta muốn ngươi khế ước lại với tiểu nha đầu, đi theo 'nàng', bảo vệ 'nàng' từng bước trưởng thành. Ngươi làm được chứ?

Ah???

Hắn không có nghe lầm chứ?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Phong Dực vẻ mặt mộng bức nhìn nam tử, hắn có chút không thể tin được nam tử lại ra loại mệnh lệnh này cho hắn.

Sợ rằng mình nghe lầm, Phong Dực ấp a ấp úng hỏi lại:

- Quân thượng, nàng... nàng ấy có... có huyết thống Quỷ Tộc. Ngài.... ngài xác định vẫn muốn ta... khế ước với nàng?

Nghe vậy nam tử thần sắc thản nhiên đáp:

- Đúng vậy.

- Nhưng là.... Không phải ngài từng nói sẽ để ta khế ước với hài tử của ngài sao?

Nam tử khẽ cười đạm mạc nói:

- Mọi chuyện đều có nguyên do của nó, cho nên những lời ta sắp nói đây. Ngươi nhất định phải làm theo, từng bước từng bước giúp tiểu nha đầu có được sức mạnh chống lại "những người kia". Chuyện nàng có huyết thống Quỷ Tộc tuyệt đối không được để lộ ra, càng không thể để nàng sử dụng nó. Trừ phi... là vạn bất đắc dĩ, nếu không hậu quả rất khó mà lường được. Ngoài ngươi và Tiểu Điệp Nhi, ta đã xoá hết tất cả ký ức của bọn họ, về những việc đã xảy ra tại đây sẽ không ai nhớ gì cả.........

.................................

Sau khi cố gắng tiêu hoá hết những lời nói của nam tử, Phong Dực có chút mơ mơ hồ hồ tiếp nhận mệnh lệnh mà nam tử đưa ra.

Lượng thông tin mà nam tử đưa cho Phong Dực thật khiến cho trái tim bé nhỏ của hắn run rẩy không thôi.

Hắn có cảm giác những chuyện xảy ra sắp tới ắt sẽ làm trấn động cả Ngũ Giới a!