Chương 141

Anh Lạc cùng Quỳnh Dao đợi ở ngoài cửa chờ đợi, nghe được một tràng âm thanh như trời sụp đất nứt truyền từ bên trong ra, Quỳnh Dao cả kinh vội xoay người muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì, Anh Lạc cũng nhanh chóng giữ chặt tay nàng ta, đè lại cái miệng nhỏ, vội vàng lắc đầu.

Quỳnh Dao thấy vậy cũng ngậm miệng, Anh Lạc kéo nàng ra sau hai bước, miễn cho đυ.ng trúng phải cửa, xoay người làm như không nghe thấy động tĩnh gì bên trong.

Quỳnh Dao khó hiểu nhìn Anh Lạc, mà Anh Lạc là thị nữ bên người Hạ Lan Phức, nhất cử nhất động đều thông hiểu, nên Quỳnh Dao cũng hiểu mình không nên hỏi gì, chỉ mang một bụng nghi hoặc, tiếp tục canh giữ bên cạnh Anh Lạc.

Động tĩnh trong phòng qua hồi lâu mới dừng lại, Anh Lạc thở ra một hơi, có điều yên tĩnh chưa được bao lâu, từ trong phòng vọng ra tiếng cười lớn của Hạ Lan Phức.

Khiến Anh Lạc một mặt kinh hãi, trong hậu cung Nam Đường này ai lại không biết vị Lan tiệp dư này không có miệng cười, nàng ta ngay cả mở miệng nói chuyện cũng khó tới ba phần, đừng nói đến cười lớn tới như vậy. Trong phòng tiếng cười không ngừng, tâm của Anh Lạc cũng muốn bắn ra khỏi cơ thể, chỉ cảm thấy toàn thân như bị thổi qua một trận hàn khí.

Hai thị tỳ hai mặt nhìn nhau, Quỳnh Dao sợ có chuyện nên muốn đi vào lần nữa, lại bị Anh Lạc ngăn cản. Rồi dùng tay chỉ nàng đi xung quanh xem có ai ở gần không, còn mình thì áp sát tai trên cửa, cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng.

Anh Lạc là sau khi Hạ Lan Phức vào cung mới được đưa tới để hầu hạ, tuy không thân cận, nhưng cũng không hơn những thị nữ khác bao nhiêu. Đồ đạc trong phòng bị đập bể cũng không phải lần đầu, nhất là sau khi được bệ hạ thị tẩm, Hạ Lan Phức đều không cho người khác hầu hạ, hạ nhân bên ngoài hầu hạ gặp mấy lần như vậy cũng hiểu. Lần đầu Anh Lạc nghe thấy cũng sợ tới mặt cắt không còn giọt máu, may mà khi đó Hạ Lan Phức không tính toán, mà Anh Lạc cũng ngoan ngoãn ngậm chặt miệng không để lộ một chút nào. Sau đó Anh Lạc tập mãi thành quen, lại thêm Hạ Lan Phức cũng thu liễm dần không phát sinh sự tình như vậy, không nghĩ tới thói quen cũ nay lại tới, mà còn nghiêm trọng hơn trước.

Tiếng cười dần ngừng lại, Anh Lạc cũng dán chặt vào cửa, sợ bỏ qua động tĩnh nào khác. May mà trong phòng không truyền đến tiếng gì lạ nữa, Anh Lạc trong lòng niệm A Di Đà Phật, chỉ mong Hạ Lan Phức sớm mở cửa, để cái bụng của nàng có thể yên tâm môt chút.

Ước chừng Phật tổ nghe được lời cầu khẩn của Anh Lạc, cửa gỗ đột nhiên mửo ra, khiến Anh Lạc thiếu chút mất đà nhào vào trong, khó khăn lắm mới đứng vững, vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Lan Phức đứng bên cửa, lạnh lùng nhìn nàng.

Anh Lạc vội lui vài bước cùng Quỳnh Dao quỳ rạp xuống đất, hai người nơm nớp lo sợ, không dám phát ra tiếng động nào.

Sau một lúc, thanh âm lạnh lùng như băng lại vang lên: "Ta đi chăm bệnh nhiều ngày, Tịnh túy tần có từng tới không?"

Nghe được câu này, Quỳnh Dao liền nâng đầu lên, đáp: "Thưa nương nương, Tịnh quý tần chưa từng tới."

"Người trong cũng của nàng cũng không tới?"

"Tịnh quý tần mấy ngày này không có sai người tới."

Anh Lạc cũng Quỳnh Dao hốt hoảng nghe được một tiếng cười lạnh, sau nghe Hạ Lan Phức nói: "Chuẩn bị xe, đi Lăng Hoàn cung."

Anh Lạc nghe phân phó muốn đi Lăng Hoàn cũng, biết được Hạ Lan Phức không có ý trách phạt, lúc này mới dám đứng lên. Quỳnh Dao cũng đứng lên theo, khom người lui ra sau muốn đi chuẩn bị xe, mới đi được hai bước, đã nghe Hạ Lan Phức gọi lại.

Quỳnh Dao lại quỳ xuống, trong lòng bất an, không nghĩ đến Hạ Lan Phức bước đến bên người nàng, lạnh giọng nói: "Chút nữa thoa dược lên, đừng để lại sẹo."

Quỳnh Dao ngẩn người, ngón tay khẽ vuốt lên trán, vừa rồi sợ Hạ Lan Phức trách phạt, nên dập đầu cũng không nhẹ, trán chảy ra chút máu. Còn chưa kịp tạ ơn, Hạ lan Phức đã cũng Anh Lạc đi xa.

Hạ Lan Phức cũng mới trở về, xe ngựa vẫn chưa rời đi, lúc này đang đợi Hạ Lan Phức ngoài cửa. Hạ Lan Phức bước ngang qua Lý Tư Kì đã hôn mê nằm trên đất, để Anh Lạc giúp đỡ lên xe.

Lúc này Anh Lạc mới có cơ hội nhìn trộm, Hạ Lan Phức đã tắm rửa thay y phục, tranh vẽ trên mặt cũng được tẩy sạch, lộ ra khuôn mắt đẹp đẽ vốn có, thần sắc lãnh đạm hờ hững, không khác ngày thường bao nhiêu, không có nữa phần giận dữ cười lớn. Chỉ là không biết tại sao, Anh Lạc cảm thấy vẻ mặt Hạ Lan Phức lúc này lạnh hơn ngày thường vài phần, nói không được là ra sao, khiến người khác sợ hãi.

Một đường tới Lăng Hoàn cung không nói một lời, lại để những người khác đợi ngoài cửa, chỉ mang theo Anh Lạc.

Lăng Hoàn cung ngày nay không thể so với trước, thật có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa. Thủ vệ không có, cửa đồng nửa đóng nửa mở, một gốc cây hợp hoan tán lớn phủ cả ra ngoài tường, lá vào thu theo gió mà rơi, nói không nên lời có bao nhiêu cô tịch tiêu điều.

Hạ Lan Phức nhìn một trận lá rụng, mi tâm hơi nhíu, dẫn theo Anh Lạc vào thẳng môn đình. Đi được nửa đường đã nhìn thấy một thị vệ và hai thị nữ ở hành lang tán chuyện, ba người không biết Hạ Lan Phức đã đến, vẫn cười đùa không dứt, mặt mày lộ vẻ ngạo mạn lười nhác.

Hạ Lan Phức hù lạnh một tiếng, ba người nghe thấy quay đầu lại, vội quỳ xuống hành lễ, thần tình lo sợ không yên. Hạ Lan Phức cũng không phí lời với ba người, xuyên qua hiên của, quẹo trái rẽ phải tới được một tòa lầu tinh xảo, mới nhìn thấy Vãn Dung thị tì bên người của Hạ Nhược Khanh đang ngồi ngẩn người.

Hạ Lan Phức khóe môi khẽ nhếch, hàn ý trên mặt càng sâu, trầm giọng nói: "Ngươi không theo hầu chủ tử nhà ngươi, lại muốn học đám nô tài tranh thủ lười nhác sao?"

Vãn Dung sửng sốt, lấy lại tinh thần, vội vàng thi lễ, đáo: "Lan tiệp dư, là nương nương muốn nô tỳ ra ngoài, ngại nô tỳ nháo nàng, không cho nô tỳ hầu hạ bên người. Nô tỳ chỉ có thể đợi ngoài cửa."

"Nói hươu nói vượn, ngươi ở xa tiểu viên như vậy, Khanh Khanh nếu gọi ngươi, làm sao ngươi nghe được!"

"Thưa Lan tiệp dư, nô tỳ không dám nói bậy, nương nương thật sự phân phó nô tỳ đứng ở đây. Mấy ngày nay nương nương ngủ không an ổn, hơi có tiếng liền tỉnh, lúc này nương nương đang nghỉ ngơi không cho bất kỳ ai đến gần tẩm điện trong vòng mười trượng."

Hạ Lan Phức híp mắt nhìn Vãn Dung, mới phất tay cho Vãn Dung đứng lên, hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

"Ước chùng là hai tuần trước, ngự y viện nhìn không ra là bệnh gì, chỉ nói nương nương cần tiêu sầu tĩnh dưỡng."

"Ân" Hạ Lan Phức từ chối cho ý kiến, nhìn hàng hiên: "Khanh Khanh ngủ bao lâu rồi? Ta qua nhìn nàng một chút."

Hạ Lan Phức mới đi vài bước, Vãn Dung đã ngăn trước, khom người lo sợ không yên nói: "Lan tiệp dư, nương nương phân phó không để bất kỳ ai nháo lúc người nghỉ ngơi. Nương nương đêm không thể ngủ, cả người đã gầy đi rất nhiều, Tiệp dư ngài cùng nương nương giao tình tốt như vậy, cầu ngài để nương nương ngủ thêm một lúc. Chi bằng thỉnh Tiệp dư qua hiên ngồi chờ một chút, nô tỳ đợi nương nương ngủ thêm một chút, nếu tỉnh nô tỳ lại..."

Hạ Lan Phức không nói một lời, chỉ cười lạnh, Vãn Dung nói một hồi thanh âm càng lúc càng nhỏ, không dám nói thêm nữa.

Hạ Lan Phức hướng Anh Lạc, nói: "Ngươi cùng nàng đợi ở đây, không được gọi thì không cho phép tiến vào.

Nói xong cũng không chờ Vãn Dung phản ứng, thẳng hướng tiểu lâu mà vào.

Cửa gỗ không khóa, bàn tay trắng nõn đẩy nhẹ một cái liền mở, một cỗ dị hương nồng đậm xông vào mũi, Hạ Lan Phức nhịn không được lập tức dùng tay áo che mũi, mi tâm nhíu càng sâu.

Quen đường bước lên lầu hai, mùi vị kia càng nồng đậm hơn, Hạ Lan Phức nhịn xuống tư vị muốn ho khan.

Trước đây trong lâu tràn ngập ánh sáng, giờ phút này lại một màu tối mịt, cửa sổ đóng chặt không cho ánh sáng bên ngoài lọt vào.

Hạ Lan Phức híp mắt nhìn đến bóng người ngồi bên ánh nến, không phân biệt được là người hay chỉ là hư ảnh.

Cưỡng chế cỗ khí tức trong l*иg ngực, Hạ Lan Phức cắn chặt khớp hàm, không lên tiếng, đẩy ra mành che bước tới phía thân ảnh kia.

Lướt qua hai tầng mành che, lúc này ánh nến đã có chút rõ ràng, quả thực có người ngồi bên ngọn nến, trên thân chỉ mặc đồ lót, tóc đen dài chấm đất, không nhúc nhích, bên cạnh còn có ba lư hương, mùi trong lâu chính là từ đây mà ra.

Lúc này Hạ Lan Phức cũng nhịn không được nữa, trầm giọng quát: "Hạ Nhược Khanh! Nàng đang làm cái gì?!"

Thân thể mềm mại đột nhiên run lên, cái trán khẽ động, chậm rãi quay đầu, một lúc mới như tỉnh ra, lại ngây người, run giọng nói: "Hạ Lan... tỷ tỷ...?"

Hạ Lan Phức mắt thấy bên trái Hạ Nhược Khanh còn có một thnah chủy thủ, vừa rồi còn bị mái tóc dài che lấp, vào lúc Hạ Nhược Khanh quay đầu lại mới lộ ra, trên mũi dao còn mang theo một đường máu đỏ tươi.

Không nhiều lời, Hạ Lan Phức vươn tay đoạt lấy chủy thủ, mới phát hiện trên cổ tay Hạ Nhược Khanh cũng đang nhỏ máu, vết thương đầm đìa máu tươi.

Hạ Lan Phức cả kinh, vội rút dây lưng trên áo Hạ Nhược Khanh, nhanh chóng cột chặt lấy cổ tay để ngăn máu.

Đợi băng chặt xong, Hạ Lan Phức mới xem lại vết thương kia, may mắn không quá sâu, chỉ là vết thương ngoài da. Trong lòng vừa đau vừa giận, tựa như người bị thương chính là mình, toàn thân run rẩy, cắn răng hỏi: "Hạ Nhược Khanh! Nàng đến tột cùng là muốn làm gì!"

P/S: Chúc mọi người 8/3 vui vẻ ah~