Thân phận anh xưa đâu bằng nay, đã không còn lái chiếc xe màu cam dũng mãnh trước đây, bởi dễ khiến cho người ta chú ý, quá phô trương. Thường ngày, trong thương nghiệp xã giao khó tránh khỏi phải uống rượu, lại điều một người lái xe chuyên môn đưa đón. Cũng mua thêm mấy chiếc xe mới, tuy rằng đều là những chiếc xe hạng nhất, nhưng màu sắc cùng biển số xe đều khác nhau, như vậy có thể bớt đi không ít phiền toái cho anh.
Thật ra, nếu không thể lái chiếc xe mình thích nhất, lái xe gì cũng không còn quan trọng.
Giống như, nếu không thể cùng người phụ nữ mình yêu thương nhất ở cùng một chỗ, mặc kệ người đứng bên cạnh là ai, cũng đã không còn quan trọng.
Người lái xe khởi động xe, anh ngồi ở phía sau, trước mắt nhìn thấy cảnh vật quen thuộc trong vườn trường. Nghĩ đến thời gian cùng Hạ Tiểu Bạch từng ở đây dạo bước trong vườn trường, ngực bỗng có chút buồn phiền.
Khi xe chạy lại gần học viện nghệ thuật, anh dặn lái xe: “Chạy chậm một chút.”
Lái xe gật gật đầu, theo lời chạy chậm lại.
Nhìn kiến trúc quen thuộc ngoài cửa sổ, anh bỗng nhiên nghĩ đến sáu năm trước đây, cảnh tượng khi lần đầu ở chỗ này gặp lại cô.
Ngày ấy, là ngày đầu học viện nghệ thuật đại học S khoa mỹ thuật tạo hình tuyển sinh. Anh cùng người giáo viên hướng dẫn vừa từ trong viện thiết kế đi ra, liền trông thấy cô.
Khi đó, cô mặc một chiếc áo khoác lông ngắn, quần bò cùng giày trắng, lưng đeo chiếc túi đựng tranh màu đen, mang theo một hòm tranh lớn, vừa nhìn chương trình tóm tắt tuyển sinh trên tay, vừa chầm chậm đi về phía trước, một dáng vẻ không yên lòng. Dáng vẻ này của cô, ở trong
hàng nghìn thí sinh thật ra cũng không có gì hơn người, không biết vì sao, anh liếc mắt một cái liền trông thấy
cô —— từ đấy, mở ra một cái nhìn mới.
Một cái liếc mắt kia, là cảm giác gì?
Giật mình.
Đúng! Là giật mình.
Anh kinh ngạc đứng yên một chỗ, kinh ngạc nhìn cô bước một đến gần, cả người giật mình không thể suy nghĩ.
Mái tóc mềm mại.
Ánh mắt trong veo.
Cái mũi nho nhỏ xinh xắn.
Môi đỏ tươi.
Cùng với ——
Người cao lên rất nhiều nhưng lại không béo ra bao nhiêu.
Mười năm, anh đã bỏ đi dáng vẻ thiếu niên từ lâu, trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.
Mười năm, cô ngoài việc người cao lên nhiều ra thì cả người dường như không có chút biến đổi nào.
“Hạ Tiểu Bạch.”
Khi ba chữ này chầm chậm từ trong lòng hiện ra, ngực anh giống như bị người ta đánh mạnh một quyền, cảm giác khó chịu mà đau.
Không có chút nghi ngờ, chỉ là một cái liếc mắt, anh đã có thể hoàn toàn xác định: cô chính là cô bé Hạ Tiểu Bạch năm đó cùng mình ở trong vườn hoa hướng dương ——dưới mùa hè, Tiểu trong đại tiểu, Bạch trong hắc bạch.
Cô là mối tình đầu của anh.
Nụ hôn kia, là nụ hôn đầu tiên của họ.
Giọng nói và nụ cười của cô, phong ấn trong bức tranh của anh suốt mười năm.
Anh sao có thể không nhận ra cô?
Lúc sau, anh mượn thẻ kiểm tra của giáo viên dẫn đường, đi vào trong trường thi của cô.
Khi giúp thầy giám thị kiểm tra giấy chứng nhận thi, anh nhìn trong thông tin thí sinh ba chữ Hán “Hạ Tiểu Bạch” vuông vắn quy tắc, chỉ nhếch khóe miệng mà không ai trông thấy cười cười, sau đó lặng lẽ ghi nhớ giấy chứng nhận cùng giấy báo danh của cô. Ra khỏi trường thi, liền để cho tên em họ Chu Diệp Lâm không thể trái ý anh đi thăm dò tất cả các trường lần này cô tham gia báo danh.
Có một số việc, không cần anh nói rõ, Chu Diệp Lâm sẽ biết cần phải làm thế nào.
Cuối cùng, là dĩ nhiên, cô vào trường đại học S, đi tới bên cạnh anh.
Nói tới đây, không thể không nhắc tới chuyện lần đó cô không vượt qua được cuộc thi Nhã Tư. Chuyện đó mặc dù không phải do anh gây nên, nhưng anh cũng không thể thoát khỏi việc không liên quan.
Khi đó, sau khi Chu Diệp Lâm từ Hàn Sơ Kiến biết được Hạ Tiểu Bạch cũng tham gia cuộc thi Nhã Tư đó, gợi ý với anh, bản thân có thể đem thành tích của cô xử lý “tốt đẹp”. Mặc dù anh không có gật đầu, nhưng sự im lặng kia ở trong mắt Chu Diệp Lâm nhìn ra được, là ngầm đồng ý.
Cho nên, chén nước kia của Hạ Tiểu Bạch, anh nhận được một chút cũng không oan ức.
Sáu năm trước, từ khoảnh khắc kia anh gặp lại cô, anh sẽ không chút thay đổi sắc mặt vì cô bày ra một bàn cờ, từng bước một, dẫn cô vào tròng. Ai muốn thừa nhận rằng, cuối cùng chính bản thân mình chìm sâu vào bàn cờ, đi không được, cũng không nguyện rời đi.
Trận “Âm mưu Mộ Nghịch Hắc” săn tình yêu này,
đi đến bây giờ, chỉ có bốn chữ có thể hình dung ——lưỡng, bại, câu, thương.(1)
Chỉ là anh biết, đây sẽ không phải là kết thúc cuối cùng.
※※※
Buổi chiều, Mộ Nghịch Hắc ở chỗ phỏng vấn gặp được Tiếu Dao Dao và Lục An Thần. Lần này lấy tin tức hai người được an bài là biên tập cùng thợ chụp ảnh. Hai người đều ít nhiều biết một chút nguyên nhân thực sự khiến anh chia tay với Hạ Tiểu Bạch, lần này mặc dù cũng đều giống như các đồng nghiệp khác xưng hô giống nhau gọi anh “Mộ Dung tiên sinh”, nhưng thái độ ít nhiều có chút thân thiết.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, ba người đi vào văn phòng chính của anh.
Trong lúc nói chuyện, Tiếu Dao Dao nhắc tới Hạ Tiểu Bạch hai năm này có vẽ tranh minh họa cho công ty họ, còn nói bởi vì tranh của cô
đặc biệt, có rất nhiều người thích, cho nên công ty vì cô chuẩn bị cho in ra thành một tập riêng, dự tính mùa xuân năm sau sẽ đưa ra thị trường......
Lúc cô nói những chuyện đó, anh chỉ lặng lẽ nghe, không nói theo cũng như không có bình luận gì. Việc này, anh đều biết hết. Bởi vì, Hạ Tiểu Bạch đưa bản thảo cho tạp chí Phụ Nữ, anh đã đặt trước cả năm.
Khi tiễn hai người rời đi, Lục An Thần vỗ vỗ bờ vai anh, dùng cách nói chuyện giữa hai người đàn ông nói với anh: “Người anh em, mỗi người trong lòng đều có một cái 『Hotel california』, nơi đó đời này kiếp này đều giam cầm ước vọng của chúng ta. Nếu giam cầm không được, rõ ràng không cần giam cầm......” Cười cười, anh cúi đầu địa niệm ra một câu ca từ: “We are all just prisoners here, of our own device.”
Nhìn chiếc xe thu thập tin tức rời khỏi,
Mộ Nghịch Hắc chậm chạp nhếch lên khóe miệng, cười cười.
“We are all just prisoners here, of our own device.”
『Chúng ta ai cũng là tù nhân nơi đây, của những toan tính trong đầu mình. 』
Những lời này, quả nhiên là tiếng nói trong lòng anh——
Nhưng thật ra anh biết mình là kẻ tù tội bị giam trong『Hotel california』, cam tâm làm một phạm nhân hoạt động trong phạm vi nhỏ bé này.
Anh có thể lựa chọn tạm thời rời đi, nhưng lại không thể, cũng không nguyện ý thoát khỏi nơi này.
Khi xoay người quay về văn phòng, trong đại sảnh không biết là
di động của ai ngân lên: “Luôn luôn cảm giác hơi thở của em ở gần bên tai, lại chưa từng cảm giác hơi thở của em ở trong đây. Tưởng niệm là một loại bệnh, tưởng niệm là một loại bệnh, một loại bệnh......”
Vào thang máy chuyên dụng không một bóng người, anh lấy ví ra, mi mắt buông xuống, lấy ngón tay tinh tế vuốt nhẹ tấm ảnh Pola cùng vẻ mặt cô bên trong bức ảnh, động tác thong thả nhẹ nhàng. Ở chỗ này cô cùng anh, cách bức tường loang lổ màu sắc hướng về nhau cùng mỉm cười, trong mắt cô có anh, may mắn là ánh sáng hạnh phúc, cũng không có chút bất lực cùng khϊếp sợ.
Khi đó, từ chối đưa tấm ảnh này cho cô giữ, thật ra là
bởi vì ở tại đây hình ảnh này trong nháy mắt đẹp đến tuyệt vời—— một cái chớp mắt ngưng tụ thành vĩnh viễn, không thể có lại, quý giá vô cùng.
Mi mắt run run, nhìn ảnh chụp bỗng nhiên nở nụ cười.
Tưởng niệm là một loại bệnh, vậy đây thì sao?
Từ lâu anh sớm là bệnh nan y.
Chú thích
(1) Lưỡng bại câu thương: cả hai đều bị tổn thương.