Chương 44: Hắc bạch xứng の một lời đã định

【Tuy rằng, tôi yêu anh. Tuy rằng, anh yêu tôi. Chúng tôi vẫn từng bước đi đến kết cục ngày hôm nay. Bởi vì, ở trong thế giới cuồn cuộn này, không chỉ dựa vào tình yêu là hai người có thể đi đến con đường cuối cùng. Khoảng cách giữa tôi và anh, cách thiên sơn vạn thủy, cách sông sâu cách trở, không để cho chúng tôi đến với nhau. 】

※※※

Tháng mười hai, đối với tôi mà nói, là một tháng buồn vui lẫn lộn.

Vui là ——chương trình học ở trường tôi đã hoàn toàn chấm dứt, bắt đầu bắt tay vào làm làm luận văn tốt nghiệp.

Buồn là ——Giáo viên hướng dẫn tôi làm luận văn tốt nghiệp lại đúng là giáo sư ngành hình dáng mỹ quan Dương Tức Ý vốn là bà lão rất nghiêm khắc khuôn mẫu.

Nước mắt rơi, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời: Mẹ ông trời! Đều nói tình trường thất ý, cái khác thì sẽ được đắc ý. Vì sao tôi hết lần này lại đến lần khác “Nhà dột lại gặp mưa dầm, đi thuyền lại gặp gió bão*”—— Tình trường học nghiệp song thất ý?

*Ý chỉ họa vô đơn chí

Các loại bất mãn!

Các loại oán hận!

Các loại không có gì có thể hỏi ông trời!

Buổi chiều ngày hôm đó, tôi ôm luận văn tốt nghiệp đầy tranh và bản kí họa muốn lên tầng văn phòng giáo sư Dương, hai cánh cửa thang máy phía trước mười mét đang lấy tốc độ từ từ chầm chậm khép lại.

“Chờ, chờ một chút!” Tôi hô to một tiếng, động tác bước chân càng nhanh hơn, một đường chạy thẳng qua đó.

Khi làm cho hai cánh cửa tách ra một chút, tôi nhìn ngón tay của người đàn ông cao gầy còn đặt trên nút thang máy, đột nhiên giật mình.

Trong đầu một mảnh mơ hồ, trong một cái chớp mắt, chỉ cảm thấy thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang.

Đứng thẳng thân người, cắn cắn môi dưới, tôi đối với người đàn ông trung niên khí chất nhã nhặn bên cạnh anh hơi hơi cúi người, cung kính chào một tiếng: “Chào giáo sư Tôn!”

Sau khi nhận lại được một câu “Xin chào!” kèm ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt hướng sang bên cạnh, tôi ấm áp thản nhiên nói ra cấu nói đầu tiên từ ngày chúng tôi chia tay,“Chào Mộ…Dung học trưởng.”

Ánh mắt anh đen láy yên lặng nhìn tôi, không hề chớp mắt, trầm mặc không nói.

Cánh tay tôi ôm bản kí họa hơi hơi dùng sức, mặt sau giấy các –tông cứng dày khảm sâu vào mặt ngoài áo gi-lê, đem lớp nhung lông mềm mại bên trong áp chặt lấy tôi, cách tầng tầng quần áo, đè nặng trái tim của tôi—— ép chặt tôi, ngay cả thở cũng thật cẩn thận. Sợ rằng chỉ một chút không cẩn thận, trái tim sẽ bởi vì không chịu nổi áp lực nặng nề như vậy, im lặng vỡ tan.

Cất bước, xoay người.

Cửa thang máy ở trước mặt tôi chầm chậm đóng vào, mặt cửa thang máy ẩn ẩn hình bóng của anh.

Sau hôm đó, lần đầu tiên cách anh gần như vậy, gần như vậy.

Gần, có thể cảm nhận được hơi thở của anh thật rõ; Gần, có thể ngửi được mùi hương trên người anh thật rõ; Gần, tôi chỉ cần lui về phía sau một bước, liền tiến được đến trong lòng anh…… Cái này gọi là “Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt”, có lẽ chính là như thế này?

“Lần này về nước, chuẩn bị ở lại bao lâu?” Giáo sư Tôn hỏi anh.

“Chuyện bên này xử lý xong sẽ sang bên đó. Nếu còn xử lý không xong, cũng phải sang đó một chuyến.” Anh trả lời, giọng nói nhẹ nhàng mà trầm lặng.

“Tôi chuẩn bị một ít trà tốt, lần này trở lại nước Anh, nhân tiện giúp tôi mang sang cho lão sư.” Dừng một chút, “Đúng rồi, gần đây thân thể lão sư có tốt không?”

“Thân thể cha tốt lắm, giáo sư không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi……”

Khi nói chuyện, thang máy đứng ở tầng sáu, hai người một trước một sau bước ra ngoài.

Cửa thang máy ở trước mặt tôi chậm đóng lại, một chút đưa hình bóng anh rời xa tầm mắt của tôi. Ở thời điểm cuối cùng từ trong khe hở, hình ảnh tôi ngã xuống rơi vào trong mắt anh bỗng nhiên quay đầu lại, thoáng nhìn lướt qua như kinh hoàng, chưa kịp hiểu, “Leng keng” Một tiếng tiếng vọng đến, dịu dàng thấu xương như vậy ngay tức khắc bị ván cửa ngăn thành hai thế giới.

Thang máy từ từ đi lên, chỗ đứng của tôi cùng anh từ từ cách xa, hai thế giới ngày càng cách xa, càng lúc càng xa.

Dựa vào trên vách tường lạnh như băng, tôi ở trong thang máy không một bóng người im lặng rơi nước mắt.

Khi thang máy nặng nề mở ra, lau khô nước mắt, tiếp tục mỉm cười với thế giới này.

Bỏ đi một người thực sự yêu bạn, không đau đớn.

Bỏ đi một người bạn thực sự yêu, rất đau đớn.

Mà bỏ đi một người thực sự yêu bạn mà bạn cũng thực sự yêu người đó, đây mới thật sự là đau đớn vô cùng.

Ngoảnh đầu qua, thế giới kia gần tôi trong gang tấc, mà lại xa tận chân trời.

Thì ra, khoảng cách xa nhất trên thế giới, là ở chỗ này.

※※※

Lại bị mắng!

Lại bị bác bỏ!

Lại phải suy nghĩ thêm lần nữa!

Những cái này còn không phải tồi tệ nhất, tồi tệ nhất là người cùng được

Dương lão yêu bà xem luận văn là Triệu Thông Dĩnh ——

Lại được khen!

Lại được chấp nhận!

Lại trở thành tấm gương tôi nên học tập!

Đều nói ngực to thì ngốc nghếch, Triệu Thông Dĩnh này như thế nào vừa có ngực lại có não?

Rơi nước mắt, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời: Mẹ ông trời! Giống nhau tình trường thất ý, vì sao Thông Dĩnh trên học nghiệp lại đắc ý chứ hả hả?

Ngã!

Tôi ôm bản kí họa từ trong phòng Dương lão yêu bà đi ra, mới đi được vài bước, Triệu Thông Dĩnh

từ phía sau tôi liền đi ra. Lần đầu tiên, cô ta lại chủ động tìm tôi nói chuyện. Đương nhiên, nói cũng chẳng phải lời hay ho gì.

“Hạ Tiểu Bạch, sáng sớm hôm nay có đọc báo không?”

Tôi không để ý cô ta, tiếp tục đi về phía trước.

Cô ta kiên trì tiến lên, bám riết không tha lải nhải ở bên tai tôi, “Mộ Nghịch Hắc bạn trai trước của cô, à không, phải là Mộ Dung Tĩnh Huyền, vừa về nước ngày hôm qua, trên báo chí sáng nay đã đăng ảnh chụp anh ta dắt tay Trần Quyển Quyển tham dự một buổi dạ tiệc. Chậc chậc, hai người suất xắc đứng cùng một chỗ như vậy, đúng thật sự là trời đất tạo nên một đôi người ngọc, dù cho ai nhìn cũng thấy một đôi trời sinh……”

Tôi cười lạnh, hoàn toàn coi lời của cô ta là gió thoảng bên tai.

“Ai! Tôi nói nha Hạ Tiểu Bạch, lần này bị Trần Quyển Quyển đào góc tường, cô sao lại im lặng như vậy? Châm chọc khıêυ khí©h đối với tôi lúc đấy đi đâu hết rồi?” Cười cười, “Hay là bởi vì Trần Quyển Quyển gia thế

dung mạo quá mức xuất sắc, góc tường này là cô cam tình tình nguyện?”

Tôi đột nhiên dừng lại bước đi, quay đầu nhìn về phía cô ta, nhíu mày, cười: “Đúng. Trần Quyển Quyển xuất sắc hơn, tôi bị cô ấy đào góc tường là cam tâm tình nguyện……” Cao thấp liếc cô ta một cái, “Về phần cô, một người một thân trang phục nhái,

mang theo một cái túi hàng chợ đen, dựa vào cái gì so sánh với thiên kim tiểu thư như Trần Quyển Quyển? Một bộ quần áo nào đó của cô ấy, đều đủ mua toàn bộ trang phục của cô. Đem cô ấy mang ra so sánh với cô, cô cũng quá coi trọng bản thân?”

Cô ta bị tôi nói tức đến sắc mặt xanh mét, vừa há miệng thở dốc muốn phản bác, lại bị lời nói của tôi chặn lại: “Còn có, nếu cô thích xem báo như vậy, trở về đen báo này một tháng trước mang ra đọc lại đi. Trên báo viết rất rõ ràng, lúc trước tôi chia tay với Mộ Nghịch Hắc, là do tính cách không hợp nhau, không liên quan với Trần Quyển Quyển. Cô không cần đưa bản

thân thành cái máy chuyên đi đυ.c khoét, liền xem ai cũng như cô! ‘Giả da^ʍ gặp da^ʍ’ nói vậy cũng không phải tự nói chính cô?”

Nói xong, tôi bước nhanh qua cũng không thèm quay đầu lại tiến thẳng về phía trước, chỉ để lại một người tức đến giậm chân.

Từ lúc tôi quen biết Thông Dĩnh, cô ta theo tôi khua môi múa mép chưa bao giờ chiếm được lợi, lại còn mãi không sửa như vậy, quả nhiên là tự rước lấy nhục!

※※※

Ra khỏi tầng quản lý, tôi đem chiếc khăn len trên cổ chỉnh lại, che khuất hơn nửa bên mặt, ôm bản kí họa, cúi đầu chầm chậm bước đi.

Sau khi Mộ Dung Khanh Lam tuyên bố tin tức sau buổi họp báo, là bạn gái trước đây của Mộ Dung Tĩnh Huyền, không ít hình ảnh của tôi trên đầu đề các báo.

Tuy rằng, Mộ Dung gia gây áp lực với báo chí, ảnh đăng đều được che đi đôi mắt, cách gọi cũng chuyển sang ba chữ hàm hồ “Hạ tiểu thư”, cũng không thể tránh cho tôi vện mệnh “Thịt người” được mọi người chiêm ngưỡng.

Tuy rằng, ảnh chụp cùng tin tức cá nhân của tôi trên internet nhanh chóng bị quên lãng, chuyện của tôi vẫn truyền đến bên tai cha mẹ tôi.

Tuy rằng, cha tôi đã biết Mộ Dung Tĩnh Huyền chính là người thiếu niên William năm đó ông lừa gạt, ông cũng không có chút áy náy hối hận. Hơn nữa, ông cùng mẹ tôi thái độ đều cực kỳ kiên quyết phản đối tôi ở cùng một chỗ với Mộ Dung Tĩnh Huyền. Ở trong mắt của hai người, đây là tình yêu không môn đăng hộ đối, nhất định không lâu dài được.

Tuy rằng, tôi yêu anh.

Tuy rằng, anh yêu tôi.

Chúng tôi vẫn từng bước đi đến kết cục ngày hôm nay.

Bởi vì, ở trong thế giới cuồn cuộn này, không chỉ dựa vào tình yêu là hai người có thể đi đến con đường cuối cùng.

Khoảng cách giữa tôi và anh, cách thiên sơn vạn thủy, cách sông sâu cách trở, không để cho chúng tôi đến với nhau.

“Em trông thấy cảnh mặt trời lặn, cùng với bóng của anh, đem cô đơn lạnh lẽo hát thành bài ca. Nhiệt huyết em sôi trào như lửa, như đóa hoa hồng, nở rộ bất kể chuyện gì……”

Tiếng chuông 《Cùng lưu lạc giang hồ》 nhẹ nhàng vang lên. Tôi lấy di động không ngừng rung lên từ trong túi quần, nhìn đến dãy số thuộc đến nằm lòng, dừng lại bước đi, đứng ở ven đường ngơ ngác ngây người.

Đấu tranh một chút, ấn nút nhận điện, đưa điện thoại di động đặt tới bên tai.

Trong tai nghe truyền đến tiếng anh hít thở nặng nề, một chút lại một chút, cùng với tiếng tim đập của tôi, rõ ràng như vậy, dễ nghe như vậy.

Giờ khắc này, đột nhiên hiểu được cái gì gọi là “Đây không có tiếng động nhưng có thanh ”.

“…… Tiểu Bạch.”

Cuối cùng anh mở lời trước gọi tên của tôi.

Tôi cúi mặt, cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau, đáp lại: “Vâng?”

Anh im lặng.

Thật lâu sau, chậm rãi nói: “Em xoay người đi, để cho anh nhìn thấy em……”

Lưng của tôi cứng đờ, đứng yên tại chỗ không hề di chuyển.

Anh cười cười, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, anh ở rất cao, cách em rất xa, nhìn không thấy nước mắt…… của em.”

Tôi chần chờ một chút, nâng tay lau lau nước mắt trên mặt, xoay người, ngẩng đầu——

Đưa mắt đến tầng cao nhất, một bóng hình rắn rỏi cô đơn.

“Thấy anh không?”

“Thấy.”

“Thấy rõ anh không?”

“…… Thấy không rõ.”

“Anh cũng không thấy rõ em……” Anh cười, giọng nói trầm khàn, một chút một chút đánh vào tai tôi, cũng một chút đánh đến nơi mềm mại trong trái tim tôi: “Nơi này rất cao, cách em quá xa. Gió rất lớn, rất lạnh. Anh luyến tiếc em đi lên với anh, nhưng lại rất nhớ em…… Tiểu Bạch, em nói anh nên làm cái gì bây giờ?”

Tôi không nói.

Anh nói: “Anh xuống dưới, đứng ở bên cạnh em, được không?”

Nước mắt trong nháy mắt tích đầy hốc mắt. Tôi ngửa đầu, xuyên qua kính thủy tinh nhìn anh, sâu kín nói: “Không, được.”

Sao có thể nghe không hiểu một lời hai nghĩa của anh?

Sao có thể nghe không hiểu ý ở ngoài lời của anh?

Bởi nghe hiểu được, cho nên trả lời của tôi chỉ có thể là: “Không, được.”

Anh cười, âm rõ ràng chát đến vài phần: “Thật ra, anh vẫn biết đáp án của em. Thật ra, đứng ở trên vị trí này, anh đã không có cách đi xuống nữa……”

“……”

Trầm mặc một lúc lâu, anh hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, nếu có một ngày, anh ở nơi này có thể xây được một tòa thành che mưa chắn gió cho em. Khi đó, em có nguyện ý đi theo anh hay không?”

Tôi còn thực sự tự hỏi một lúc lâu, ngửa đầu nhìn thẳng anh, một chữ một chữ nói đến hùng hồn: “Nếu khi đó, em không nhát gan như bây giờ. Nếu khi đó, chúng ta còn yêu nhau như bây giờ……” Mỉm cười, gật đầu, “Em, nguyện, ý.”

“Chúng ta đây một lời đã định.”

“Vâng…… Một lời đã định.”

Cúp điện thoại, bên tai ẩn ẩn có giọng ca nồng nàn ngân nga: “Em không sợ thế gian nực cười, cười không bao giờ hết buồn tẻ, ai có thể trải qua thời gian mà không già đi. Nước mắt nhớ đến cho ai, ai có thể biết, nếu có thể đi cùng anh qua một giấc mộng……”

Cả đời này, có thể đi cùng anh qua một giấc mộng, em đã hài lòng.

※※※

Hết chương 44