Thiên Nga Đen Bị Phản Bội

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Man Man rất kiên cường, vẻ ngoài kiên cường của cô ấy dùng để che lấp bên trong mong manh dễ vỡ... Một cô gái yếu đuối biết bao nhiêu, đáng thương biết bao nhiêu. Còn Vấn Thiên la …
Xem Thêm

Oanh Man nhẹ nhàng thở ra, buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nhưng giọng điệu lạnh lùng của cô nghe vào tai người không biết chuyện tựa như giọng điệu mỉa mai, phảng phất châm chọc em gái vô dụng.

Kỳ thật lúc trước cô chủ động nhắc tới mình sẽ thay em gái kết hôn với Trạm Vấn Thiên, Đinh Thắng Phong cũng có ý này, hai người lén làm hiệp nghị, ý muốn thúc đầy hai công ty thuyền vận kết hợp. Chỉ là chuyện này không có người ngoài biết, ngay cả Trạm Vấn Thiên cũng không biết.

Ở ngoài cửa, Trạm Vấn Thiên nghe thấy hai người nói chuyện, cảm thấy khϊếp sợ, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, đi nhanh đi.

Nếu như hắn chịu dừng lại một lúc, sẽ nghe thấy khổ tâm của lão nhân gia, Đinh Thắng Phong an bài sau này cho cháu ngoại.

“Vậy cũng phải để nó không bài xích con mới được. Nếu như nó đối với con không chút hứng thú, ông đánh mấy cái trống cổ vũ cũng không được, yên tâm đi, sớm muộn nó cũng thấy được thứ nó muốn là gì.” Đinh Thắng Phong hiểu được, con gái nhỏ của Bạch gia không phải là lương duyên của cháu ngoại, nó cần một người bầu bạn ngang tài, chứ không cần một đóa hoa cẩn thận che chở. Phụ nữ được nuông chiều sẽ không chịu nổi nó, ngông cuồng.

Bạch Oanh Man cười khổ nói, “Ba năm, hi vọng ông sẽ không quên ước định của chúng ta, nếu như trong thời gian này, hắn không cách nào yêu con, xin ông tuân thủ hiệp nghị, để bọn con hòa bình chấm dứt cuộc hôn nhân không tình nguyện này.”

“Nhất định, Đinh Thắng Phong ta nói lời giữ lời.” Hắn nói thì nói thế, nhưng mà đến lúc đó cho dù cháu ngoại có yêu cô hay không, có ly hôn hay không cũng không phải do ông quyết định.

Bạch Oanh Man nhìn mình trong kính, không nhìn thấy tinh quang trong mắt ông lão sau lưng. Một bộ áo cưới xinh đẹp như cười nhạo cô ngu xuẩn, đem hạnh phúc cả đời đánh cuộc, dùng bản thân mình như một đồng xu để đánh cuộc một lần…..

Bọn họ dám liên thủ tính toán hắn?!

Trạm Vấn Thiên thật sự rất tức giận, một người là ông ngoại dù bất hòa nhưng cũng có ơn nuôi dưỡng hắn, một người là vợ sắp cưới, người sẽ cùng sống cả đời với hắn, hai người vốn là người thân nhất, hắn không thể nào ngời họ lại cấu kết với nhau làm việc xấu, đem hắn như một con rối để chơi đùa.

Tưởng rằng hắn sẽ không phát hiện sao? Rõ ràng âm thầm câu kết gạt hắn, nếu không phải chính tai nghe thấy, hắn thật không thể tin được tâm cơ Bạch Oanh Man lại âm trầm đến thế, vì leo lên địa vị quyền quý, không tiếc diễn màn kịch như vậy dụ hắn nhảy vào hố.

Hắn đã lâu không tức giận như vậy, nếu cô ta muốn chơi, hắn sẽ chơi đến cùng, xem ai là người cười sau cùng, hơn nữa, cô ta đừng mong chiếm được bất cứ tiện nghi gì từ hắn.

“Oa! Cậu đừng uống quá say! Coi chừng đêm tân hôn lại trở thành tửu quỷ, …” Chưa gượng dậy nổi.

Bạn bè nói mập mờ, cười vang, giễu cợt chú rể đang say rượu.

“Chút rượu ấy cũng không ảnh hưởng tới mình, nguyên đám các cậu đừng nghĩ loạn, nâng ly nào.” Trạm Vấn Thiên giơ ly rượu, hào khí uống một hơi cạn sạch.

“Dạ dạ dạ, cụng ly, không say không về. Khó có được việc vui, không uống cho đã sao được? Khui chai rượu đỏ đi, chúc mừng cậu có hôn nhân mỹ mãn, chìm đắm trong bể tình, răng long đầu bạc…”

“Chìm đắm trong bể tình, răng long đầu bạc…” Trạm Vấn Thiên cười nhưng ánh mắt lạnh như băng vô tình, chỉ có hắn biết rõ lửa giận trong lòng chưa tan.

Một hôn lễ long trọng, khách khứa tụ tập, tiệc mở trăm bàn, đã uống hết rượu, Trạm Vấn Thiên có chút men say đầy người, cố ý dựa vào cô dâu bên cạnh, để cô chịu phân nửa sức nặng.

Đương nhiên, trong bữa tiệc, cô dâu cũng bị chuốc vài ly rượu nhưng mà nhờ phụ dâu cản giúp nên uống không nhiều lắm.

Chỉ có điều vì người nào đó cố ý, cô bị trêu cợt vài tiếng, thứ hai, bộ áo cưới trắng thấp ngực lại nhuộm mấy vết rượu, càng nhìn càng khó coi, cô lại bị mọi người ồn ào bắt chơi trò chơi.

Rượu qua ba tuần, một đám khách càng chơi càng hăng, yêu cầu cô dâu chú rể hôn dài ba phút, thanh âm cổ vũ gõ chén gõ ly, chỉ muốn đôi tân nhân bày ra bộ dạng ân ái.

Cá tính lạnh lùng, cô không muốn phối hợp, nghĩ nhờ phụ dâu Chu Tiếu Mi giúp đỡ trốn nhưng một cánh tay cứng như thép lại luôn chế trụ eo cô, không để cô đào thoát, không báo động hôn lên môi cô một nụ hôn nóng rực.

Cô tin hắn không chỉ hôn ba phút, cô bị hắn hôn đến toàn thân hư nhuyễn, chân hầu như đứng không vững, hương rượu trong miệng hắn cũng truyền vào hơi thở của cô, làm cô trong nháy mắt cũng có ảo giác vui sướиɠ hạnh phúc….

“Tôi không say, tôi chưa say… uống chén nữa, nấc! Tôi không say… uống chén này rồi nói…”

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Bạch Oanh Man và phụ dâu vịn người đàn ông sắp đè chết cô, cố sức đưa ông chồng say nghiêng ngả này để lên giường, cũng giúp hắn cởi giày vớ.

“Trời! Hắn uống say thật, căn bản là ngâm trong thùng rượu mà, cưới một bà vợ thôi có cần vui đến thế không?” Chu Tiếu Mi cắn môi. Tên đàn ông này không muốn sống sao, một ly lại một ly, nhiều rượu hơn nữa cũng không đủ hắn uống.

Nghe thấy bạn tốt nói, Bạch Oanh Man thấp giọng, “Say cũng bớt việc, khách của hai nhà không ít, hắn có thể chống được tới bây giờ là tốt lắm rồi.” Huống chi hắn thay cô ngăn cản không ít rượu.

“Hừ! Cậu đừng nói là đã coi cuộc hôn nhân này là thật, thích tên đàn ông cuồng vọng tự đại này rồi chứ? Nhắc trước cho cậu, yêu hắn ta không phải chuyện tốt gì đâu.” Chu Tiếu Mi biết người không hiểu cảm tình như hắn không thể nào cho được thật tình, con cừu nhỏ như bạn tốt, chỉ biết ngụy trang hung ác để bảo vệ mình, vạn nhất giao trái tim, chỉ sợ sẽ tan nát cõi lòng.

Bạch Oanh Man bật cười lắc đầu, “Cậu suy nghĩ tới đâu vậy, đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, hắn sẽ không động tình, mình cũng không động tâm.” Huống hồ ba năm là kỳ hạn của cô, cô cũng tin hắn không thể chịu đựng quá lâu.

“Hy vọng cậu biết mình đang làm gì… Được rồi, hưởng thụ đêm tân hôn của cậu cho tốt, mình không quấy rầy.” Chu Tiếu Mi nhìn người đang nằm sấp trên giường, hừ nhẹ một tiếng, “Đương nhiên, nếu như hắn ta dậy nổi…”

Bạch Oanh Man nhìn chồng đang đầy mùi rượu, trong nội tâm cười khổ, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, xoay người vào phòng tắm thay bộ lễ phục cầu kỳ. Rửa mặt xong, cô thay đồ ở nhà, trả lại dung nhan xinh đẹp tự nhiên.

Khi cô ra khỏi phòng tắm thì trên tay cầm theo một cái khăn lông ướt, cho dù cùng chồng mới cưới không tình không yêu nhưng hai người vẫn là kết hôn, thân là vợ, cô có nghĩa vụ chiếu cố hắn.

Cô thật may mắn là hắn uống say, nếu không cô thật không hiểu được đối mặt với quan hệ vợ chồng thân mật như thế nào. Hắn đối với cô mà nói xem như người xa lạ, chỉ gặp mặt mấy lần không đủ để cô đem bản thân giao ra.

Ngay lúc Bạch Oanh Man bước vào phòng tắm, người đàn ông trên giường cử động, kỳ thật Trạm Vấn Thiên tỉnh hơn ai khác, hắn giả bộ say rượu để quan sát nhất cử nhất động của người vừa được vinh quang làm vợ hắn, muốn nhìn xem cô ta đối đãi với người chồng say rượu thế nào.

Hắn mơ hồ nghe thấy những tiếng thở dài rất nhỏ, cho rằng cô thở dài một hơi sẽ ném hắn sang một bên, tùy hắn say đến trời long đất lở cũng không để ý.

Hắn đang chuẩn bị mượn rượu giả điên để cô đầu hàng, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi làm cơ thể hắn căng cứng, không cách nào ức chế phản ứng nổi lên.

Một giây sau, khăn mặt ấm áp chụp lên mặt hắn, một bàn tay nhẹ nhàng lau sạch cho hắn, từ trán đến hai má, một đường ôn nhu xuống cổ.

Hắn rất muốn tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng khi tay của cô cởi từng nút áo sơ mi của hắn, cực kỳ thong thả dùng khăn lông ướt lau qua lau lại trên ngực hắn thì du͙© vọиɠ bị kéo căng không chịu được nữa.

“Em… Em đang làm gì? Muốn như vậy sao?” Hắn cố ý giả bộ say rượu, ngả ngớn nói.

Thấy hắn đột nhiên mở mắt ra, Bạch Oanh Man giật mình thu tay lại, “Không….. Anh uống say, em chỉ muốn giúp anh lau sạch, để anh dễ ngủ một chút.” Cô có chút hoảng hốt, cũng có ý nghĩ tông cửa xông ra, bỏ chạy.

Thêm Bình Luận