Truyện kể về Trịnh Như Xuân cho rằng mình đã có rất nhiều, mình là một người hạnh phúc. Cô có một cô bạn thân vô cùng, có một người cùng cô lớn lên và cô thầm thích cậu, cô còn có một người không khác …
Truyện kể về Trịnh Như Xuân cho rằng mình đã có rất nhiều, mình là một người hạnh phúc.
Cô có một cô bạn thân vô cùng, có một người cùng cô lớn lên và cô thầm thích cậu, cô còn có một người không khác gì anh trai, luôn dịu dàng với cô.
Bốn đứa trẻ đơn thuần, thanh xuân tràn trề, bỗng một ngày nào đó, tình cảm bắt đầu sâu sắc hơn, phát triển nhanh chóng, trở thành một tình cảm khó nói…
Xuân thích cậu bạn kia rất lâu. Cậu ấy cứ như ánh nắng mặt trời chiếu xuống nhân gian, là cơn mưa mùa xuân mà cô tình nguyện ướt đẫm.
Nhưng người cô thầm thích lại đơn phương người khác. Đau lòng nhỉ, người ấy lại là bạn thân của cô.
Khi biết chuyện đó, Xuân không khóc, nhưng mắt cô đã long lanh ánh nước.
Cô gục đầu xuống bàn, màn đêm đen thẫm điểm một ngôi sao băng.
"Đừng khóc..."
Bên tai cô dường như có tiếng của một chàng trai. Một câu nói, như rút cạn sinh mệnh của anh.