Thiên Nga Đen Bị Phản Bội

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Man Man rất kiên cường, vẻ ngoài kiên cường của cô ấy dùng để che lấp bên trong mong manh dễ vỡ... Một cô gái yếu đuối biết bao nhiêu, đáng thương biết bao nhiêu. Còn Vấn Thiên la …
Xem Thêm

“Anh cứ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Đinh lão tiên sinh, không phản kháng chút nào sao?” Thấy thần sắc ngông cuồng của hắn,, cô nhịn không được muốn đâm hắn.

Quả nhiên, hắn phút chốc nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Em thật muốn biết tôi đang suy nghĩ gì sao? Tôi sẽ nói cho em biết.” Hắn nói xong, vươn tay kéo cô vào trong ngực, một tay nâng nhẹ gáy cô, một tay giữ chặt eo nhỏ nhắn, hung hăng hôn lên môi thơm.

Đây là cảnh cáo, cũng công khai biểu thị chủ quyền, hắn dùng phương thức độc tài tuyên bố cô là người phụ nữ của mình.

Hắn đã quen phách đạo, những người phụ nữ xung quang đều nhu thuận phục tùng, nhưng khi hắn phát hiện cô chống cự, dùng răng cắn môi của hắn, chẳng biết tại sao, hắn không tức giận, còng cảm thấy cực kỳ hứng thú với cuộc hôn nhân này, hắn muốn nhìn thử xem cô có thể kháng cự hắn tới khi nào.

Cô không biết mình càng giãy dụa chỉ càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ chinh phục của đàn ông, Trạm Vấn Thiên mặc kệ bị cắn rách môi, mạnh mẽ cuồng dã cướp đoạt môi cô, nhấm nháp ngọt ngào của cô, cho đến khi cô không thể hô hấp mới buông ra.

“Tôi hỏi lần nữa, em xác định muốn cuộc hôn nhân này?” Nhìn cô ửng đỏ mặt, Trạm Vấn Thiên vui vẻ hỏi.

Bạch Oanh Man còn không kịp tức giận hay thẹn thùng, đối mặt với vấn đề này, cô chần chờ một chút, lẳng lặng nhìn hắn, tâm trạng nặng nề gật đầu, không cho mình cơ hội quay đầu.

Cái đám cưới này không thể không có, cô hoàn toàn không còn sự lựa chọn khác.

Vì giữ lại Xuân Dương thuyền vận của cha không bị những kẻ tậm thuật bất chính xơi tái, vì để cho em gái có thể đi về phía tình yêu, tìm kiếm hạnh phúc, cô chỉ có cách biến thành thiên nga đen, liều lĩnh giang đôi cánh bị thương, cố gắng bắt lấy hi vọng cuối cùng trước khi chết.

Nếu như sự hi sinh của cô có thể giúp cho người mình thương được bình yên, cô không hề có bất kỳ do dự nào, cam tâm làm thiêu thân lao đầu vào lửa, không biết ngày mai.

“Đúng vậy, tôi xác định.” Vì Xuân Dương và em gái, cô không thể lùi bước.

"Không hối hận?"

“Tuyệt không hối hận.” Cô lạnh giọng, thân thể run lên nhè nhẹ, dùng sức nắm chặt tay, ngăn cản sự nhu nhược của mình.

“Em nên hiểu được tôi muốn không phải là vợ chồng có danh không thực, ở trên giường, tôi sẽ yêu cầu quyền lợi làm chồng.” Cô có dung mạo tươi đẹp và thần thái tuyệt vời, là một người đàn ông bình thường, hắn không có khả năng cùng giường chung gối mà không đυ.ng cô.

“Tôi có nói không được sao? Nghĩa vụ nên làm tôi sẽ không trốn tránh, nhưng nếu anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác thì xin an phận một chút, xem như tôn trọng tôi, đừng để tôi khó làm người.” Cho dù đây không phải hôn nhân cô muốn, cô cũng muốn cười mà nói với người ta, cô rất hạnh phúc.

Trạm Vấn Thiên buồn cười nhưỡng mày, “Còn chưa kết hôn em đã muốn đem tôi giao cho những phụ nữ khác, người vợ như em thật độ lượng.”

Mím môi, Bạch Oanh Man đè xuống lửa giận, cố gắng tỉnh táo nói: “Anh là người đàn ông của tôi sao? Tôi và anh đều biết rất rõ, hôn nhân của thành lập trên lợi ích, trong đó cũng không có tình cảm, nếu tim của anh không ở nhà, tôi có dùng mười cái khóa sắt khóa cổ anh lại cũng vô dụng, huống chi từ trước tới nay, sư tử đực có bao nhiêu sư tử cái làm bạn.”

Nghe vậy, hắn cười nhẹ lên tiếng, “Em rất dụng tâm, biết được danh hào của tôi. Nhưng mà em có thể yên tâm, tôi càng sợ phiền toái hơn em, không tất yếu tôi sẽ không dính vào. Chỉ cần em thỏa mãn nhu cầu sinh lý của tôi, hoa dại bên ngoài tôi cũng sẽ không nhìn.”

Không thể phủ nhận, vợ tương lai của hắn là một mỹ nữ hiếm thấy, tuy tính tình có chút lạnh lùng, không thường nở nụ cười mê người, nhưng mà dung mạo xuất sắc và khí chất cao nhã vẫn là một giai nhân hiếm có, thực tế tư thái hấp dẫn đó, tin rằng chỉ cần là đàn ông đều sẽ muốn giữ lấy.

Trước, hắn cho rằng cô là một ngọn núi băng, lãnh mạc, không biết tức giận, nhưng mà sau nụ hôn kia, hắn mới phát hiện mình đã sai lầm.

Thì ra dưới mặt nạ lạnh như băng kia, là tính tình cương liệt, dũng cảm phản kháng, sự gạn dạ sáng suốt của của cô càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ chinh phục của hắn.

Có lẽ không chiếm được em gái của cô có chút tiếc nuối nhưng giờ phút này hắn càng muốn chinh phục cô gái toàn thân đầy gai nhọn này, loại đi phòng vệ của cô, để cho cả thể xác tinh thần của cô đều thần phục hắn.

“Anh đang chờ tôi “tạ chủ long ân” sao?” Cô cứng ngắc nói, không tự nhiên tránh đi ánh mắt nóng bỏng của hắn.

Cô không muốn cho cuộc hôn nhân này là thật, trong nội tâm vốn đã tính toán không can thiệp cuộc sống của nhau, nhưng mà cô hiển nhiên quá khờ dại, vua sư tử làm sao ngoan ngoãn mặc người bày bố. Hắn không chỉ muốn toàn bộ ưu thế còn muốn trở thành chúa tể duy nhất của cô.

Giờ khắc này, cô không khỏi sợ hãi, nghĩ thầm, mình thật sự muốn gả cho người đàn ông độc tài chuyên chế đáng sợ này sao?

“Thế thì không cần. Tôi chỉ muốn nhắc em một chuyện, chuyện trước kia coi như xong, sau này không cần thử chọc giận tôi.” Nếu không, dù là cô, hắn cũng không chút lưu tình.

***

Trên bầu trời lấp lánh vô số ngôi sao, tiếng côn trùng rả rích bên tai, hơi gió nhẹ thoang thoảng mùi lúa mới, có hơi ẩm ướt của bồn hoa, đêm tối thâm trầm, có vẻ yên tĩnh mà thần bí.

Lúc này, hai người ngồi ở một nhà hàng trên núi, căn nhà gỗ ở giữa sườn núi, ngọn đèn ấm áp có một loại yên tĩnh thoát khỏi thế tục.

Trước khi hai người có được nhận thức chung về cuộc hôn nhân này, Trạm Vấn Thiên liền cưỡng chế đem Bạch Oanh Man lên xe của hắn, đưa cô vào trong núi, thứ nhất hắn đối bụng, không muốn ở trong thành phố gặp người quen biết quấy rầy tâm tình, thứ hai có thể nói chuyện với cô về hôn sự của bọn họ.

Kỳ thật hắn không có bao nhiêu hứng thú với việc kết hôn, bởi vì chỉ cần ngoắc ngón tay, phụ nữ sẽ tự động đi tới, tranh thủ cùng hắn, hắn cần gì phải trói chặt vào danh phận. Hai vị công chúa của Bạch gia làm hắn vừa lòng, cùng đám cưới thương nghiệp với những người phụ nữ khác, hắn thà chọn chị em này. Nếu em gái đã chạy, đổi lại chị gái cũng không tệ.

“Sau khi kết hôn, tôi muốn một đứa con.” Kêu xong món ăn, Trạm Vấn Thiên đột nhiên nói.

"Cái gì?" Bạch oanh man kinh ngạc mở to mắt, biểu lộ có chút trở tay không kịp kinh ngạc.

“Ít nhất phải có một để thừa kế sự nghiệp của tôi, trai gái gì cũng được, tôi muốn nó phát triển trong bụng của em.” Chỉ cần là con hắn, hắn sẽ tận lực đào tạo.

Cô lập tức hoảng hốt không thôi, “Nhưng… tình huống trước mắt của chúng ta cũng không thích hợp… có lẽ chưa tới một năm anh đã mệt mỏi, muốn chấm dứt sớm cuộc hôn nhân buồn cười này.” Cô không muốn đứa con sẽ phải là món đồ sau hôn nhân. Một mình cô chịu khổ cũng đủ rồi, không cần phải liên lụy đứa nhỏ.

Chỉ là cùng người xa lạ như hắn phát sinh quan hệ, cô không biết mình có chịu đựng được không nữa, nếu còn mang thai con của hắn… Cô bỗng cảm thấy khủng hoảng, đến mức thở không nổi.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không li hôn.” Trạm Vấn Thiên đang cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta phát sợ.

Ý của hắn rất rõ ràng, dám gả cho hắn, nghĩa là phải tự biết rằng, chỉ cần thành đồ đạc của hắn cũng đừng mơ tưởng có ngày được thoát khỏi. Cho dù ngày nào đó hắn chán ghét rồi, cô cũng chỉ có thể ở trong l*иg giam của hắn, làm một vật trang sức không có cảm giác.

Tim Bạch Oanh Man run rẩy, cảm giác vừa bi ai vừa thống khổ, “Lời nói đừng quá chắc chắn, có lẽ ngày nào đó anh sẽ gặp được cô gái thật sự anh muốn, anh sẽ cảm thấy hôn nhân vướng víu, hận không thể sớm chấm dứt đoạn sai lầm này.”

“Không có ngày đó, không một người nào, không một cô gái nào đáng giá để tôi đem cô ta để ở trong lòng.” Giáo dục nghiêm khắc, hắn đã vô tình, không yêu.

“Kể cả tôi?” Cô ngửa mặt lên, ánh mắt bình thản nhìn hắn.

Nhìn cô một cái, con ngươi đen thâm trầm của hắn lóe lên, “Chẳng lẽ em cho rằng, em sẽ là ngoại lệ?” Hắn không thương ai, ai cũng đừng mơ tưởng buộc hắn giao lòng của mình ra, bởi vì chỉ cần không quan tâm, không ai có thể thương tổn hắn.

Thêm Bình Luận