“Già rồi nên về hưu, chẳng lẽ em không có đủ tiền trả lương hưu sao? Thiếu anh giúp em bù vào, dù sao tài sản là của vợ chồng, anh không ngại chia sẻ với em.” Hắn cố ý làm chỗ dựa của cô, trước mặt mọi người bày ra động tác chồng thương vợ.
“Gì? Em không muốn chuyện này.” Bạch Oanh Man nghiêm túc hỏi, để lòng lời nói của hắn.
Lúc trước cô đám cưới với hắn chỉ vì muốn bảo hộ công ty của cha và em gái duy nhất, cũng không muốn nhiều như vậy.
“Không cần quá vọng tưởng, anh đưa cho em mới là của em, anh chưa đưa, vẫn là của anh.” Nhìn thấy mắt cô có nét khác thường, hắn có chút buồn cười, nhỏ giỏng nhắc nhở.
Khuôn mặt xinh đẹp khẽ cứng, cô tự giễu, nửa thật nửa đùa, “Thì ra em gả cho một ông chồng keo kiệt, khó trách em liều chết làm việc nuôi sống bản thân, còn bị những lão công nhân của cha vây phủ như vậy.”
Nhắc tới người đã qua đời Bạch Cảnh Thiên, không ít người ở đây cảm thấy thẹn, cúi mặt xuống, tránh đi ánh mắt chỉ trích của cô.
Bọn họ không phải là cầm thú vô lương tâm, vong ân phụ nghĩa, chỉ là lợi ích trước mặt, ai cũng khó tránh khỏi tham lam, có tiền càng muốn có thêm, không cho phép có người ngăn cản tài lộ của mình, cho dù không muốn cũng chỉ lo cho bản thân.
“Ai có lá gan lớn như vậy, dám làm phiền em, mượn mấy năm tuổi thọ của Diêm Vương? Tôi cũng không ngại xem xương cốt của các người chắc tới mức nào.”
Ánh mắt Trạm Vấn Thiên sắc bén, mọi người ở đây hít một hơi lạnh, ai cũng không có can đảm lên tiếng, co rúm tại chỗ.
Những người này khi dễ cô gái yếu đuối tuyệt không nhân nhượng nhưng mà thiện sợ ác vốn là thường tình, một khi có đối thủ mạnh hơn đứng ra, bọn họ tự phải bo bo giữ mình.
Chẳng qua còn có một hai người không sợ chết, muốn khiêu chiến quyền uy của vua sư tử, chẳng hạn như Bạch Cảnh Địa tràn đầy dã tâm, hắn muốn tìm được quyền thế, không cam lòng làm một đứa con riêng không thành tựu.
“Tôi nói cháu rể à, cậu trừng mắt muốn dọa ai? Tốt xấu trong này đều là trưởng bối, cậu cũng nên thu bớt dáng vẻ, đừng để người ngoài chế giễu.” Hắn có chút không vui, oán giận tên Trình Giảo Kim này.
Nhíu chặt mày, Trạm Vấn Thiên liếc xéo hắn: “Ông là ai? Tôi hình như không nhớ đã gặp ông?”
Nghe vậy, trong mắt Bạch Cảnh Địa thoáng nét bị nhục nhã, “Ngay cả chủ ruột của vợ mà cậu cũng không nhận ra? Không khỏi bất kính quá rồi, người Bạch gia ở đây chỉ có tôi.” Ý của hắn là muốn làm gia chủ, dùng tư cách trưởng bối để ức hϊếp tiểu bối, không xem con mồ côi của anh trai vào mắt.
Chính xác mà nói, hắn căn bản không xem hai chị em Bạch Oanh Man ra gì, nếu không phải bọn họ còn nắm gần một nữa cổ phần của công ty, hắn đã sớm nắm được Xuân Dương thuyền vận, cô ta làm sao có thể phá hỏng nhiều chuyện tốt của hắn.
“Chú ruột?” Trạm Vấn Thiên lộ vẻ mặt không rõ, nhướng mắt nhìn phía vợ, “Cha vợ còn có anh em khác?”
Nếu không phải tình huống không cho phép, Bạch Oanh Man nhất định lớn tiếng phủ nhận, “Chưa giám định DNA, đại khái là vậy. Bạch tổng và cha em coi như anh em cùng cha khác mẹ, lúc còn trẻ ông nội hái hoa ngắt cỏ, nhiều loại hoa quá khó tránh tốt xấu lẫn lộn.”
Bạch Cảnh Thiên, Bạch Cảnh Địa tên của hai anh em, hai người chênh lệch bảy tuổi, bởi vì lúc cha sắp mất Bạch Cảnh Địa mới đến nhận thân nên thân tình vô cùng mỏng.
Đương nhiên, có người từng hoài nghi thân thế của Bạch Cảnh Địa, cho là lai lịch hắn không rõ, xuất thân bất lương, nhưng Bạch Cảnh Thiên rộng lượng vẫn y theo di chúc của cha, không cần bất cứ chứng minh gì liền nhận hắn là em, thiệt tình đối đãi, cho hắn một phần công tác, đảm nhiệm vị trí quan trọng trong công ty, không chút lo nghĩ, chỉ mong anh em đồng lòng.
Cho nên lúc Bạch Cảnh Thiên còn sống, Bạch Cảnh Địa ít nhiều vẫn có chút kính trọng, không dám không coi anh trai ra gì, cho đến khi Bạch Cảnh Thiên ngoài ý muốn qua đời.
“Thì ra không phải sinh ra từ chỗ chính thống, khó trách anh không có ấn tượng. Ông ta hẳn là cũng không tham dự hôn lễ của chúng ta, phải không?” Trạm Vấn Thiên nói. Nếu có, nhìn sắc mặt ti tiện đó, hắn không dễ quên.
Bạch Oanh Man lạnh lùng nhún vai: “Bạch tổng bận rộn chuyện nhà, không thể tham gia, huống chi ông ấy cũng không biết nên mang vị thím nào để đi tham dự.” Cô cố ý châm chọc, muốn Bạch Cảnh Địa khó xử trước mặt mọi người.
“Vất vả thật, trêu vào nhiều phụ nữ thật là chuyện phiền toái.” Cho nên hắn cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Anh không hâm mộ sao?” Cô nửa thật nửa đùa hỏi. Phàm là đàn ông đều muốn trái ôm phải ấp, cô không cho rằng hắn là ngoại lệ.
Trạm Vấn Thiên mắt thoáng ánh cười, dùng sức nhéo tay cô một chút: “Hâm mộ ông ta bị nghiền ép sao? Không được, anh có em đã đủ rồi. Nuôi bà xã phải cố hết sức, ngoài lo lắng cô ấy chịu lạnh chịu đói ra, còn phải quan tâm cô ấy, nếu không bị người khi dễ, ông xã như anh đây cũng không dám nhìn người.”
Bất luận hắn nói xuất phát từ thật tâm hay chỉ là diễn trò, lúc này hành động đứng trước làm lá chắn che mưa che gió cho vợ cũng làm sợ hãi trong đáy mắt Bạch Oanh Man chầm chậm rút đi, một tia tình cảm lặng lẽ bay lên trong lòng.
Một mình đối chọi rất tốn sức, cô cũng muốn nghỉ một lát, dự trữ năng lượng cho trận chiến tiếp theo.
“Vấn Thiên, đây là lần đầu tiên em phát hiện lập gia đình là một lựa chọn không sai, chọn đúng người đàn ông gia tài bạc vạn hơn em thật trọng yếu, anh làm cho em cảm thấy mình như một cô gái nhỏ được bảo vệ.” Cô nhịn không được nói lời thật lòng.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô thoáng nở một nụ cười như đóa phù dung, tim Trạm Vấn Thiên khẽ rung động, thiếu chút nữa cúi người hôn lên cánh môi của cô.
“Đừng khách khí, chúng ta là vợ chồng, để em an tâm không lo là trách nhiệm của anh.” Nói những lời này rồi, hắn có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện mỗi lời nói đều xuất phát từ đáy lòng, hắn thực sự coi cô là vợ, không hề để ý tới chuyện cô tính toán hắn.
“Vợ chồng nha…” Ánh mắt cô mềm mại, lần đầu có cảm nhận làm vợ người ta, cảm giác như hàng rào trong lòng sụp đổ, được rót vào một chút ấm áp.
“Các người đủ chưa? Nơi này là công ty, không phải nhà các người, chủ quản các cấp còn phải trở lại công tác, chúng tôi khổ cực chờ đợi, rốt cuộc hội nghị này là mở hay không?” Bạch Cảnh Địa nhịn không được lên tiếng. Quả thực quá xem thường bọn họ, đem phòng họp làm nơi yêu đương, không xem bọn họ vào mắt.
Tuy Trạm Vấn Thiên và Bạch Oanh Man biểu hiện chẳng qua thân thiết hơn ở nhà một chút nhưng trong mắt người ngoài, cử động của bọn họ lúc này chính là khoe ân ái. Hai người diễn viên không thấy thần sắc ôn nhu của mình nhưng người bên ngoài lại nhìn rất rõ ràng.
“Ông đang vội sao? Vừa rồi một đám người vây quanh vợ tôi hô to gọi nhỏ sao không thấy ông ra mặt ngăn lại?” Trạm Vấn Thiên khinh thường nhìn về Bạch Cảnh Địa, vừa rồi hắn ta dẫn đầu làm loạn, khuôn mặt hung ác muốn ăn tươi nuốt sống bà xã.
Bạch Oanh Man đang muốn mở miệng nhưng người đàn ông bên cạnh vừa trách móc, lại đem cô kéo vào ngực, trong nháy mắt, trống ngực cô đập liên hồi.
Bạch Cảnh Địa mở trừng hai mắt, trợn mắt nói dối, “Đây chẳng qua là thảo luận, giọng nói khó tránh khỏi hơi lớn, cậu không phải người của Xuân Dương, không có tư cách nhúng tay vào hội nghị của chúng tôi.”
Trạm Vấn Thiên cười lạnh, nhếch môi, “Được thôi, vậy cho tôi một cái ghế, để tôi im lặng ngồi một bên đợi.”
“Cậu……. Cậu quá làm càn! Đây là cơ mật của công ty, há có thể để lộ ra ngoài? Trên thị trường, cậu chính là đối thủ cạnh tranh của chúng tôi.” Bạch Cảnh Địa đỏ mặt, nghiến răng.
“Hừ! Nếu không phải nể mặt bà xã của tôi, Xuân Dương thuyền vận đã sớm nhập vào Nhật Nguyệt thuyền vận rồi, các người còn có thể ở đây kéo dài hơi tàn sao.” Trạm Vấn Thiên không hề khoa trương, nếu hắn muốn, Xuân Dương đã bị thu mua.
Phong hào “Lãnh Diện ma sư” của hắn cũng không phải hư danh, lúc vừa nhậm chức tổng giám đốc, dứt khoát khai trừ hơn trăm nhân viên không cần thiết, điều chỉnh toàn bộ cơ cấu.