Chương 71: Phiên ngoại 2

Chiêm Tiểu Mỹ mười hai tuổi, sòng bạc trên danh nghĩa Mỹ Nhược đã khai trương ở Monaco.

Chuyện này là do một lần đi du lịch.

Cận Chính Lôi đổi tên là Bao Tích Nhược [1], xin thị thực ở đó, sau đó dẫn toàn gia đình đi du lịch ở Reviera, bất quá bởi nơi này địa danh khó đọc, hắn không để ý tới từ ngữ đặc biệt, dẫn tới phải cùng Mỹ Nhược tới khách sạn ở Pháp.

[1] Lưu luyến Mỹ Nhược.

Bãi biển màu lam xinh đẹp, Cận Chính Lôi muốn tới sòng bạc ở Monaco chơi hai ngày, thuận tiện kiếm chút tiền cho A Như mua hoa.

Buổ chiều hôm đầu tiên hắn kéo Mỹ Nhược tới máy đánh bạc "3 hàng trùng nhau sẽ ăn", thuận tiện học thêm kiến thức, ngày thứ hai hắn ngứa tay không nhịn được liền đánh vài vàn. Nào biết vài giờ sau, một quản lý sòng bạc cấp cao tới khéo léo mời bọn họ lần sau đừng tới nữa.

Hơn mười bảo an xách theo mất cặp da hộ tống bọn họ rời đi. Từ văn phòng được trang trí sang trọng đi ra, trên đường đi, ánh sáng của đèn pha lê rọi lên khuôn mặt của Cận Chính Lôi. Mỹ Nhược lắc đầu bất đắc dĩ.

Trở lại khách sạn, Mỹ Nhược nằm vật xuống giường ôm bụng cười. Nàng rất chờ mong chú Tứ Cửu thúc nghe được tin này.

Khuôn mặt Cận Chính Lôi đen sì, nhìn nàng hằm hằm.

Gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật, Đại Khuyên Ca bị đuổi khỏi sòng bạc, Mỹ Nhược nhìn đống tiền trên bàn, lại bật cười khúc khích.

Nhìn nàng cười, Cận Chính Lôi hơi tức giận. Hắn nhìn chằm chắm ánh đèn phía xa. "Thật mất mặt."

"Nói theo cách khác, anh cũng làm cho người Hoa mặt mày rạng rỡ." Mỹ Nhược dùng gối che nụ cười. "Nghe nói tới đó toàn là người Nhật Bản."

Hắn nhướng mày, trong mắt hiện lên tia tự đắc. Vừa rồi bị người ta lễ phép ra oai, hắn vẫn còn chút phẫn hận, trầm giọng nói: "Nếu tại địa bàn của anh, anh sẽ đập nát hắn, xem hắn làm sao làm ăn!"

Hắn lại quên mất bây giờ không còn giống ngày xưa, Mỹ Nhược im lặng. "Anh còn tiếp tục ôm mộng Hòa Hưng, em sẽ không giúp anh nữa."

"A Như, anh chỉ thuận miệng nói, em cũng tức giận?" Hắn nóng nảy.

"Người nào có thể bình tĩnh cùng anh nói chuyện?" Mỹ Nhược lườm hắn. "Tiền anh kiếm được bằng đánh bạc đủ để em mua cả vườn hoa." Nàng mở cặp da, cầm một xấp tiền mới tinh vung vẩy.

"Nha đầu." Cận Chính Lôi nhào về phía nàng. "Xem anh mất mặt, em lại vui vẻ như thế."

Nàng sợ hãi kêu: "Ăn cướp a!"

Hắn làm bộ hung ác: "Cướp sắc đây! Cởϊ qυầи lót màu đen của em xuống!" Lại cười gian tà. "A Như, chúng ta chưa thử làʍ t̠ìиɦ trên tiền."

Bọn họ nằm trên giường trải đầy tiền triền miên, cho tới lúc sáng sớm, Mỹ Nhược đuổi hắn về phòng.

"A Như, em còn muốn che giấu bao lâu? Em cho rằng Tiểu Mỹ không biết chúng ta ngủ cùng một chỗ sao?"

"So với tận mắt nhìn thấy cũng đỡ hơn." Mỹ Nhược đạp bắp chân hắn. "Đi nhanh một chút đi."

Cận Chính Lôi bất đắc dĩ ngồi dậy, dụi mắt, khôi phục nằm xuống, cười đùa nói: "Anh nhớ tới một chuyện."

"Lát nói."

Hắn vẫn nói: "A Như, chúng ta ở sòng bạc tốt chứ? Hay mở ở đối diện nhà đi."

"Anh điên rồi sao? Biết ăn thịt heo chưa chắc biết mổ heo."

"Anh không biết kinh doanh, tiêu tiền mời người là được."

"Đây không phải việc nhỏ."

"Trực giác của anh chi biết cách kiếm tiền mua bán. Em biết là trực giác của anh luôn chuẩn xác, chúng ta vừa bắt đầu, trực giác liền cho anh biết, em thích anh."

Mỹ Nhược khinh thường nhìn hắn. "Tự luyến điên cuồng."

Hắn đắc ý nói: "Mỗi lần em bày bộ dạng này, chính là bị anh đoán trúng tâm tư."

"..." Mỹ Nhược không trả lời, chuyển chủ đề. "Tiểu Mỹ vấn đề, sòng bạc có vấn đề, còn anh cũng có vấn đề tự đại. Hiện tại, anh về phòng đi, em muốn ngủ rồi."

Hắn nhấc tay, làm tư thế cầu xin. "Được được được, A Như rất hung hãn, anh rất sợ hãi."

Hắn đứng dậy, duỗi lưng mỏi, cố ý khoe cơ bụng.

Ánh nắng sớm rọi vào người hắn, Mỹ Nhược không tự chủ liếʍ muôi dưới, duỗi chân từ trong chăn ra, chậm rãi dò xét giữa hai chân hắn.

Cận Chính Lôi nhìn nàng giống mèo thèm ăn, cười nhẹ nói: "Có người hối hận thì giờ cũng muộn." Hắn nhét nàng vào trong căn, tìm đồ lót trên đất mặc vào. Ghé sát tai nàng, nhỏ giọng hỏi: "Chiêm tiểu thư, đêm nay còn cần anh phục vụ?"

Mỹ Nhược hé miệng, đang muốn gật đầu, chỉ nghe thấy cửa phòng mở, Tiểu Mỹ xông vào. "Chị, hôm nay chúng ta về? Em còn chưa có cho A Mo..."

Thanh âm của bé im bặt.

Cận Chính Lôi nhanh chóng cầm quân áo che thân, sau đó phát hiện hắn cầm nhầm lễ phục của Mỹ Nhược, áσ ɭóŧ ôm lấy lễ phục của nàng treo trên không trung.

Hắn lúng túng nhìn Mỹ Nhược.

Mỹ Nhược hy vọng chăn màn có thể che giấu bản thân nàng.

"Cha..." Chiêm Tiểu Mỹ tận lực không nhìn hắn, ánh mắt di chuyển, sau đó giật mình nói. "Trên mặt đất sao lại nhiều tiền như vậy?"

Cận Chính Lôi ừ một tiếng, ho khan sau đó nói: "Chúng ta... cha và chị con đang thảo luận chuyện đứng đắn, chuyện lớn... Sòng bạc gì đó."

Tiểu Mỹ ngây ngốc gật đầu, chợt nhớ tới, nói: "Hai người tiếp tục... tiếp tục."

Bé rời đi, Mỹ Nhược ló ra, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, thất bại nói một tiếng: "Hôm qua anh không có khóa cửa?"

"Nó phải sớm biết thôi."

"Đừng nói là anh cố ý!"

"A Như, Tiểu Mỹ sớm phải biết anh không phải cha nó, giấu giếm chỉ khiến hỗn loạn..."

Nàng cầm gối ném hắn. "Vì cái gì anh luôn làm em khó chịu?"

"Bởi vì em rất vui vẻ diễn kịch!" Hắn quát khẽ, tránh gối bay tới.

Nàng im lặng, phẫn nộ trong mắt tan đi, cuối cùng nói: "Đợi em ấy lớn một chút, em sẽ nói cho em ấy biết."

Hắn nhìn Mỹ Nhược, phiền muộn nói: "Vài năm nữa, chúng ta có thể sinh con được không? Em muốn làm sản phụ lớn tuổi?"

"Anh câm miệng!"

"Anh..."

"Anh muốn mau có con nối dõi, tìm phụ nữ khác đi." Mỹ Nhược bực bội sờ tóc."

Hắn trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên ném quần áo trong tay xuống đất, nhào lên giường, ngăn chặn nàng, quát: "Làm sao anh phải lo lắng trong thời đại này?" Hắn chế trụ tay chân nàng, nhặt áσ ɭóŧ màu đen lên, trói cổ tay nàng lại.

"Tiểu Mỹ ở bên ngoài." Nàng đạp hắn.

Hắn cười xấu xa. "Dù sao Tiểu Mỹ cũng biết, đêm nay anh sẽ kể đầu đuôi ngọn ngành cho nó nghe." Hắn cúi đầu ngậm bộ ngực trắng nõn của nàng vào miệng, mυ"ŧ mát khiến cho nàng ngâm nga. Hắn vừa liếʍ mυ"ŧ vừa nói: "Trước tiên làm chuyện đứng đắn đã. A Như, hai quả đào sữa của em cứ ẩn hiện trước mắt anh, "hắn" ở dưới khó chịu lắm rồi."

Chiêm Tiểu Mỹ về phòng gọi điện.

Con út chú Tứ Cửu nhỏ hơn bé nửa tuổi, tâm trí con trai thành thục, lễ nghĩa hơn con gái.

Bé hỏi A Mo muốn phụ nữ như thế nào, A Mo nói: "Tóc vàng, eo nhỏ, bộ ngực lớn."

"Bạn đi chết đi!"

A Mo cười, hỏi nàng đang làm gì.

"Tôi đang nhìn chằm chằm vào điện thoại đây." Chiêm Tiểu Mỹ hạ giọng. "Cha tôi lúc nào cũng trong phòng chị tôi."

A Mo kích động, nam sinh thường nghĩ sâu sa. Chiêm Tiểu Mỹ hối hận vì hỏi hắn.

"Xuân... Cung... Đồ?" A Mo nuốt nước miếng.

"Câm miệng!"

"Khó trách mẹ tôi nói..."

"Mẹ bạn nói gì?"

"Không có gì... Liền những chuyện kia, Luân Đôn hôm nay thời tiết rất đẹp, bạn lúc nào về? Tới đón Sao Diêm Vương?"

"Lưu Ma Ha."

A Mo im lặng.

"Tôi nói cho bạn biết, chị tôi mười sáu tuổi sinh tôi, bởi vì sợ hãi lời ong tiếng ve, mới bảo ta gọi chị. Tôi có cha mẹ đấy."

"Nhưng mà cô Bảy nhà bạn nói, lúc chị bạn mười sáu tuổi, người sinh bạn mẹ bạn, sau đó bởi vì người sợ hãi, mới bảo bạn gọi chị là me. Tôi khó im lặng..."

"Bạn có hiểu không? Cô Bảy nói như vậy, chính là ám chỉ tôi. Bởi vì chị bỏ lại bọn tôi, cảm thấy áy náy, xấu hổ."

"Nhà bạn loạn quá, tôi không rõ."

"Về sau đừng nói thế, nếu không tôi sẽ không nói chuyện với bạn nữa!"

Tiểu Mỹ ném điện thoại đi, ủy khuất nghỉ, tôi có cha mẹ đấy.

Lúc về bé trầm mặc, Cận Chính Lôi hỏi: "Tiểu Mỹ thích ở đây? Lần sau chúng ta lại tới được không?"

Có một lần, cha uống say, nói với bé: "Nếu có cơ hội, tôi sẽ đem cô ấy đi du lịch, nấu cơm cho cô ấy."

Có một lần họ luyện bắn, cha hỏi chú Bình An: "Nếu như cho chú chọn, quay lại trước kia, chú nguyện ý ở Hòa Hưng hay sẽ làm một người tử tế?"

Chú Bình An dứt khoát đáp: "Làm người tử tế."

Cha bé nổ súng, sau đó nói: "Tôi khác chú, tôi chọn Hòa Hưng. Không có Hòa Hưng, tôi sẽ không gặp được A Như."

Khi chị trở về, cha tức giận mắng: "Đó là người phụ nữ của tôi! Chú muốn tôi nhìn mặc áo cưới lấy người khác?"

Cha muốn chị, nhưng lại tổn thương chị. Bởi thế nên chị hận cha, vì vậy chị không muốn thừa nhận.

Chính là như vậy, Chiêm Tiểu Mỹ lần nữa khuyên bản thân.

Buổi tối, Cận Chính Lôi gõ cửa, hỏi: "Tiểu Mỹ, ta có thể vào không?"

Chiêm Tiểu Mỹ mở cửa phòng.

"Ta có lời muốn nói với con." Hắn ngồi xuống, nói xong câu này lại không nói được lời nào nữa.

Tiểu Mỹ nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: "Cha?"

Cận Chính Lôi nhìn trần nhà, lần đầu tiên cảm thấy ý nghĩa khó chịu.

"Cha?"

"Ừ... Là như thế này..." Hắn muốn nói lại thôi.

"Bởi vì sáng hôm nay?" Tiểu Mỹ tưởng hắn lúng túng. "Cha mẹ A Mo đều ngủ một giường."

Cận Chính Lôi ngạc nhiên. "Nhưng đó là cha mẹ nó."

"Các người không phải sao?"

Trong nháy mắt hắn cảm thấy trì độn. "Tiểu Mỹ?"

"Mọi người đều nói các người phải. Tạp chí, phóng viên, bạn học của con, còn có người hầu trước kia..."

Cận Chính Lôi ngây ngốc quay lại phòng Mỹ Nhược.

Mỹ Nhược hỏi: "Nhanh như vậy?"

Hắn ảo não vò tóc: "Tiểu Mỹ tin báo chí."

Mỹ Nhược dùng gối nện đầu hắn. "Anh xem anh đã làm cái gì?"

Cận Chính Lôi không phản kháng. "A Như, anh xin lỗi." Hắn hôn môi nàng, vô cùng hối hận nói. "Xin lỗi."

"Làm sao bây giờ?" Mỹ Nhược ngồi cạnh hắn, che mặt rơi lệ. "Giải thích thế nào? Em đã giải thích qua vô số làn."

Hắn lại làm nàng khóc. Cận Chính Lôi ôm chặt nàng, giận dữ nói. "Theo như em nói, vài năm nữa? Đợi bé lớn một chút có thể tiếp nhận?"

Hơn một tháng sau, bởi vì đêm cuối ở Monaco đó, nòng nòng nhỏ Cận Chính Lôi đưa vào trong người Mỹ Nhược đã hóa thành phôi thai, nàng ốm nghén. Mỹ Nhược nhìn Cận Chính Lôi vui vẻ, nàng không tự chủ cong khóe môi.

Buổi tối Chiêm Tiểu Mỹ vụиɠ ŧяộʍ vào phòng nàng, nắm tay nàng hỏi: "Chị, chị còn yêu em không?"

"Đương nhiên." Tóc Tiểu Mỹ rất mềm, sờ rất thích.

"Còn cha thì sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, lòng Mỹ Nhược chua chat.

Khi đó nàng xin hắn cho Tiểu Mỹ một người cha, không phải nàng không hối hận. Nhưng bởi vì như thế, tuy rằng lúc nhỏ Tiểu Mỹ cô đơn lạnh lẽo, nhưng so với nàng hạnh phúc hơn nhiều.

"Cha cũng sẽ muốn em, so với quá khứ sẽ yêu em hon."

Tiểu Mỹ cười toe. "Em yên tâm rồi." Lại xoa bụng nàng. "Bé ngoan ngoãn nha."

Cận Chính Lôi chờ Tiểu Mỹ rời đi, mới chui từ toilet ra.

Hắn ngồi ở đầu giường, bọn họ nhìn nhau hồi lâu.

Hắn gọi một tiếng "A Như." Trong cổ họng nghẹn ngào.

"Đợi Tiểu Mỹ lớn một chút, lúc nó biết yêu, nói cho nó tất cả, anh nghĩ lúc đó nó sẽ dễ hiểu hơn."

Mỹ Nhược gật đầu, lại nói: "Cảm ơn anh, đã chăm sóc em ấy, đối xử tốt với em ấy."

Hắn nắm tay nàng, hôn lên ngón tay và nhẫn.

Mỹ Nhược nghĩ thầm, cố gắng hết lòng, đơn giản vì thoát khỏi quá khứ, làm cho mình vui vẻ. Hôm nay, nàng đã làm được rồi phải không?

Đáp án dĩ nhiên là tất nhiên rồi.

-TOÀN VĂN HOÀN-