Chương 70: Phiên ngoại 1

Sau khi Cận Chính Lôi ăn no liền nằm vật xuống dưới thảm cạnh giường Mỹ Nhược ngủ.

Chiêm Tiểu Mỹ mấy lần ngồi xổm ở chân giường nhìn lén, sau đó không thể tin mà chạy tới hỏi Mỹ Nhược: "Là cha con thật sao?" Lại nói. "Ông ấy hôi quá, không tắm rửa gì cả."

Nửa đêm hắn dậy, Mỹ Nhược đã chuẩn bị bữa ăn khuya cho hắn.

Nhìn hắn uống xong nước canh, nàng hỏi: "Túi ngủ này của ai? Phía trên có thêu chữ DH."

Hắn lau miệng, ý bảo thêm bát nữa. "Anh không biết, cướp đấy, ở Cape Town."

Mỹ Nhược kinh hãi lắp bắp: "Nam Phi?"

Cận Chính Lôi lúng túng. "Anh từ Việt Nam tới Ấn Độ, muốn tới Cairo, kết quả lên sai thuyền tới Mumbai."

"Bởi vì Cairo và Mumbai đều có chữ C ở đâu?" Nàng nín cười.

Hắn cũng biết xấu hổ, không đáp lời nàng. Hắn lật khắp túi, móc ra một đống tiền xu, tiền giấy, hỏi nàng: "Đây là toàn bộ tiền. A Như, em sẽ cho anh ở nhiều hơn một đêm?"

"Em và luật sư anh ủy thác gặp mặt, anh mang toàn bộ tiền bán mạng cho em? Không có giữ lại một chút nào?"

"Anh không biết sống chết ra sao, anh dành dụm hết cho em." Hắn không đếm xỉa tới nói.

Mỹ Nhược lẳng lặng nhìn khuôn mặt đầy gian nan, vất vả của hắn.

Sau một giấc ngủ ngon, tơ máu trong mắt hắn đã bớt đi. Trong mắt là khẩn cầu. "Em cho anh ở đây vài ngày nhé?"

Ánh mắt kia làm cho lòng người mềm mại, làm cho tim nàng không tự chủ run lên.

"Anh chỉ muốn ở vài ngày? Em nghĩ anh mặt dày mày dạn tới ở luôn cơ."

Hắn cười. "Trước kia anh nói chuyện, hiện tại là em nói chuyện."

Mỹ Nhược buồn cười. Suy nghĩ một chút, giọng run run nói: "Em nghĩ anh đã chết rồi."

Cận Chính Lôi nắm lấy tay nàng. Một lần này hắn cũng cho rằng hắn đánh bạc thua, sẽ không còn được gặp nàng nữa.

"Vì sao lại làm vậy?"

"Chống lại lệnh bắt giữ?" Hơn ba mươi năm ở đời, nghiêm túc mà tính, cùng nàng chung đυ.ng chỉ hơn một năm. Mỗi một phút giây đều quý giá. "Anh ngồi tù mười năm, không chết cũng vô dụng."

"Anh đang đánh cược."

"Nếu anh chết em có thể xóa bỏ hận thù, anh không chết sẽ có cơ hội gặp em. Như thế nào cũng tốt."

Nàng mười ba tuổi đã biết bên cạnh toàn người điên, nhưng không biết hắn điên cuồng tới vậy.

Ngủ một giấc, bọn họ nằm cùng một giường, chỉ nói chuyện phiếm.

Mỹ Nhược hỏi: "Thi thể đó là của ai?"

"Của hai người Đại Lục. HSBC [1] có một số tiền mặt muốn vận chuyển tới Anh, bọn họ có ý cướp xe chở tiền. Công ty bảo an có người của bọn họ." Cận Chính Lôi nhắm mắt. Lúc sau cùng, một bắn súng vào đầu Liêu Tí, Thọ Tỉ nhào về phía trước. Đã sắp chết nên Thọ Tỉ đánh cược một lần, so với hắn tưởng tượng càng thêm dũng mãnh, bàn tay thắt chặt cổ hắn, cảm giác hít thở không thông, cái chết gần trong gang tấc, hắn không thể nào quên.

[1] Ngân hàng ở Hồng Kông.

"Anh cũng cần sự giúp đỡ của bọn hắn." Vì quá trình quá đáng sợ nên hắn nói lướt qua. "Còn có một người là..."

"Lưu Bảo Hoa."

Hắn kinh ngạc.

Mỹ Nhược nhìn hắn, nói: "Lưu Bảo Hoa mất tích, bọn họ so sánh hàm răng, xác định là hắn."

Lông mày Cận Chính Lôi cau lại.

"Cảnh sát hoài nghi anh thừa dịp nhà gỗ bốc cháy, trong lúc hỗn loạn bỏ chạy, định dùng thi thể làm xét nghiệm DNA."

"D cái gì?"

Oan uổng nàng nói hắn thông minh, không ngờ được kỹ thuật khoa học thay đổi từng ngày. Mỹ Nhược cười xấu xa nói: "Đại Khuyên Ca, anh Lôi, anh có biết suýt nữa sẽ lên danh sách truy nã?"

Ngọn đèn vàng chiếu xuống, nàng cười tươi như hoa, tuy rằng gầy đi, nhưng đôi mắt rất áng, làm cho lòng hắn lại nổi sóng. Cận Chính không tự chủ thò tay bóp má nàng, hỏi: "A Như, có phải vì em nhớ anh nên gầy đi?"

Mỹ Nhược nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng mắng: "Sắc đẹp làm người ta hồ đồ, chính là nói anh."

Hắn cười nhẹ, l*иg ngực phập phồng.

Nàng chống cằm nhẹ than. Nếu như là kết quả khác, chỉ sợ hiện tại hắn lại phải tiếp tục chạy trốn. Mỹ Nhược lo sợ nghĩ.

"Tiểu Mỹ không phải anh sinh ra, cảnh sát không cách nào chứng minh.

Nàng nào biết vẻ mặt người trước mặt mờ mịt, tâm tư toàn bộ không đặt trên người nàng, hắn ngơ ngác hỏi: "A Như, em vừa nói..."

Nàng vừa muốn cười vừa muốn khóc, sau đó thấp giọng lặp lại: "Tiểu Mỹ không phải là anh sinh ra, anh cũng không phải là cha em ấy."

Hắn giật mình, hỏi: "Như vậy, nó có thể gọi anh là anh rể?"

Một cái gối bay tới, đập trúng đầu hắn.

Mỹ Nhược xem thường nói: "Đi ngủ đi, ngủ mới có thể phá tan mộng đẹp của anh."

Hắn nằm xuống cười ngây ngô.

"Ông chủ Cận có tính toán gì không?" Cô Bảy hỏi.

Mỹ Nhược đau đầu. "Trước mắt nghĩ biện pháp xin thị thực, sau đó đi tìm việc làm.

Cận Chính Lôi tràn ngập tự tin. Hắn nói với Mỹ Nhược biện pháp: "A Như, em chịu giúp anh mà nói, chúng ta kết hôn giả. Sau đó anh đi làm nuôi gia đình."

Mày dày vừa thôi. Mỹ Nhược trợn mắt: "Giả kết hôn? Anh làm sao có thể nói thế?"

"Cái kia..." Hắn bất an hỏi. "Hay chúng ta kết hôn thật?"

Nàng muốn cầm cái gì đó ném nát khuôn mặt kia.

Mỹ Nhược cảm giác không phải tiếp tục chủ đề này. "Em tìm cậu giúp đỡ."

"Chiêm Tuấn Thần?" Hắn nhướng mày. "Nghĩ cũng đừng nghĩ. Anh là đàn ông, Anh không ở được, cùng lắm anh tới Nam Cực câu cá."

"Đúng, hơn nữa ở đó còn có nhiều mẹ chim cánh cụt ở cùng anh." Mỹ Nhược tức giận. "Em tìm chú Tứ Cửu nghĩ cách."

"Ông ấy chưa chắc chịu giúp đỡ."

Mỹ Nhược lườm hắn. "Anh cũng hiểu rõ?"

Hắn đυ.ng phải phụ nữ của Hoa Lão Hổ, có thể nghĩ được cái nhìn của người khác với hắn. "Anh làm sai, anh xin chịu. Em hỏi ông ấy, anh có thể châm trà xin lỗi không, bày tiệc rượu nhận lỗi cũng được."

Nàng cười khúc khích. "Ai dám uống rượu cùng anh? Ngại sống quá lâu?"

Cận Chính Lôi nhếch môi, nói: "A Như, cười một cái nữa, lúc em cười so với lúc tức giận đẹp hơn nhiều."

Nàng lập tức nghiêm mặt: "Không có việc gì thì đừng ra ngoài, nếu không có người báo với cục di dân đấy."

Cận Chính Lôi ngoan ngoãn nghe lời. Hắn ru rú trong nhà, làm cô Bảy có chút phiền muộn.

Cô Bảy nói: "Cô nhỏ, con rảnh có thể bảo ông chủ Cận, bảo hắn đừng tranh công việc của tôi. Nấu nồi cơm, giặt quần áo, tay hắn nhanh chân hắn nhanh, hai ba cái là xong, sau đó không có chuyện làm, hai người chúng tôi rất khó xử."

Tiểu Mỹ do dự, cuối cùng lựa chọn đứng bên cô Bảy, ấp a ấp úng: "Cha rất cần cù, chúng ta có lẽ nên khen. Bất quá, chị, ông ấy làm cơm... Thật khó ăn, có thể đừng cho ông ấy vào bếp không?"

Cận Chính Lôi đành phải tránh phòng bếp.

Một lần hắn đưa cô Bảy tới Tứ Phúc Cửu Hỉ uống trà chiều, mượn lần này quen Khang và những người khác. Phòng bếp Tứ Phúc Cửu Hỉ thành gian đánh bạc, cuối cùng cả đám anh Uy, mấy người cũng nhịn không được mà ngứa tay.

Mỹ Nhược thấy hắn có rất nhiều tiền.

"Chi phí trong nhà." Hắn nói.

Mỹ Nhược vụиɠ ŧяộʍ hỏi cô Bảy, thế mới biết chuyện này.

"Anh đi đánh bạc?" Nàng chỉ trích.

"Anh là đàn ông, phải nuôi gia đình." Hắn hót như chim.

"Thua thì làm sao? Em giúp anh trả tiền đánh bạc?"

"Anh sẽ thua sao?" Hắn trố mắt hỏi lại. "Cho dù thua, cũng là cố ý nhường, để bọn họ không thua tới nỗi không có quần để mặc, còn có lần nữa."

Mỹ Nhược nỗ lực kìm chế.

"A Như, anh biết em khôn thích, bất quá trước kia mỗi khi khó khăn, anh đều dựa vào đánh bạc ăn cơm, chưa bao giờ quá tay."

"Anh gian lận?"

Hắn chớp chớp mắt.

Mỹ Nhược im lặng. "Tay chân chú Tứ Cứu kiếm tiền rất vất vả. Anh lại không thiếu một bữa cơm."

"Có người Trung Quốc thì có sòng bạc, có sòng bạc thì có người Trung Quốc." Thấy nàng không đồng ý, Cận Chính Lôi cuốn quýt đổi giọng. "Anh nghe lời em, lần sau chơi hai ván thôi, thắng thua đều về được không?"

Nàng hừ một tiếng, chế diễu: "Thắng thua là anh nói? Em còn không biết bên người có một thiên tài đánh bạc đấy!"

Cận Chính Lôi sờ cằm, thầm nghĩ. "Cuối cùng bị em phát hiện."

Hắn ngoài nóng trong lạnh, tiếp tục chinh phạt chiếu bạc bốn phương. Cho tới một ngày đám anh Uy thua nóng mắt, muốn đánh hắn lại không dám, đành phải tố cáo với chú Tứ Cửu.

"Phàm là xúc xúc, tú lơ khơ, bài poker, không gì hắn không giỏi. Hôm trước tôi trộm một cái xúc xắc, đập ra phát hiện không có đổ thủy ngân." Hai mắt anh Uy mê man, không nghĩa ra mấu chốt gì.

Mấy người bên cạnh gật đầu phụ hoa.

"Gian lận có thể bị phát hiện, vậy cũng không gọi là gian lận, gọi là điếc không sợ súng." Lưu Thế Cửu nhảy dựng lên, cho mỗi người một cái tát. "Ngu xuẩn như heo. Hắn mà đổ thủy ngân mà cho các người dễ dàng trộm như vậy?"

Anh Uy nói. "Chú Tứ Cửu, xin người giúp chúng tôi một lần, khiến hắn không còn kiêu căng."

"Tôi lăn lộn trong giới cờ bạc bao nhiêu năm rồi." Lưu Thế Cửu lạnh nhạt nói.

"Chú Tứ Cửu, Nâm Lão trước kia mở sòng bạc, nghe nói uy phong vô cùng, không ai tại sòng bạc Nâm Lão gian lận."

"Đó là đương nhiên." Lưu Thế Cửu mặt lạnh.

"Vậy mà hắn ngông nghênh, tại Nâm Lão không coi ai ra gì gian lận, mỗi ngày thắng trúng tôi hơn trăm bảng?"

Lưu Thế Cửu tức giận. Chần chừ một lúc, hắn nhìn mọi người, sau đó nói nhỏ: "Đừng nói cho A thẩm các người."

Cận Chính Lôi đang chời bài poker, Lưu Thế Cửu mừng thầm, bài poker là thế mạnh của hắn.

Cận Chính Lôi vô cùng vui mừng, tâm tình dậy sóng.

Lưu Thế Cửu ngồi xuống, Cận Chính Lôi đưa thuốc lá, hắn cầm. Nói: "A Lôi, cho tôi vài thẻ."

Cận Chính Lôi cung kính nói: "Đa tạ chú Tứ Cửu."

Tên thối tha! Không biết tôn trọng người lớn! Lưu Thế Cửu cầm bài giận tái mặt!

Ván đầu tiên Cận Chính Lôi lấy đôi rìu chiến thắng.

Lưu Thế Cửu đã không chạm với bài bạc nhiều năm, rõ ràng xuống tay.

Ván thứ hai, Cận Chính Lôi có bảy lá xấu.

Lưu Thế Cửu đắc ý, lại than dùng dao gϊếŧ gà mổ trâu.

Ván thứ ba, vận khí đảo ngược, Cận Chính Lôi híp mắt cười, mở bài ra.

Lưu Thế Cửu tức giận nện bài: "Mẹ nhà ngươi! Lại tới."

Tứ Phúc Cửu Hỉ đã sớm đóng cửa, chỉ đèn ở phòng bếp sáng trưng. Trong văn phòng điện thoại reo, anh Uy ra vào mấy lần, Lưu Thế Cửu không kiên nhẫn nói: "Bảo với A thẩm chú, tôi không có ở đây."

Anh Uy nói: "Lần này là Chiêm tiểu thư."

Cận Chính Lôi nhìn bên ngoài, xem này toi rồi, bất tri bất giác, đã hai giờ sáng. Hắn cứng họng nói: "Chú Tứ Cửu, chú phải làm chứng cho tôi, chúng ta chỉ uống rượu và nói chuyện phiếm."

Lưu Thế Cửu chưa kịp nói chuyện, cửa thủy tinh mở ra, một người phụ nữ quát lớn: "Lưu Tứ Cửu, ông ra đây cho tôi!"

Hắn lập tức hoạn nạn sinh tình. "Cậu cũng phải giúp tôi làm chứng."

Mấy người vội vàng thu xếp hiện trường, Lưu Thế Cửu chợt nhớ tới một chuyện, mở bài Cận Chính Lôi ra, sau đó giơ chân mắng: "Tên khốn kiếp!"

Ngày thứ hai, Lưu Thế Cửu tự mình gọi tới nhà trọ Khẳng Tân Đốn, hỏi: "A Lôi, sao hôm nay không thấy cậu?"

"Chú Tứ Cửu, hôm qua đổi gió, tôi cảm mạo phát sốt."

Lưu Thế Cửu xem thường: "Nhìn cậu thô kệch to lớn, thân thể còn không bằng tôi. Nghỉ ngơi tốt đi."

Từ ngày đó, Cận Chính Lôi không xuất hiện nữa. Lưu Thế Cửu xấu hổ thúc giục, đành phải gọi cho Mỹ Nhược tâm sự, thuận tiện hỏi: "A Lôi đâu?"

Trước kia hắn toàn gọi "Người đàn ông kia" làm cho Mỹ Nhược cực kỳ lúng túng. Đột nhiên đổi xưng hô, hơn nữa nghe vô cùng thân mật, Mỹ Nhược thầm kinh ngạc. "Có lẽ hắn ở nhà."

"Hắn khỏi bệnh chưa?"

Mỹ Nhược thấy kỳ quái, hắn bệnh khi nào? Vẫn nói: "Đỡ nhiều rồi. Chú Tứ Cửu, cảm ơn chú quan tâm."

Lưu Thế Cửu chần chờ, nói: "Bảo hắn qua đây gặp chú. Chú Tứ Cửu giúp hắn đại ân, chén trà cũng không uống qua."

Mỹ Nhược hỏi Cận Chính Lôi: "Anh đã làm cái gì?" Nàng lặp lại lời của chú Tứ Cửu.

Cận Chính Lôi nín cười, nghiêm trọng nói: "Chén trà này nên kính, ngày mai anh liền qua."

"Chú Tứ Cửu dường như đã thay đổi thái độ, ôn hóa lắm." Mỹ Nhược lại lẩm bẩm, hỏi: "Gần đây anh có đi đánh bạc không?"

Cận Chính Lôi tìm ra manh mối. Lưu Thế Cửu là người Mỹ Nhược tôn kính, đối với mình có thành kiến, chỉ biết làm A Như đau khổ. Hôm nay như vậy rất tốt, tuy rằng phí hết một phen khó khăn. Hắn thẳng thắn nói: "Không có." Lại bổ sung. "Ngồi ở phố Tước Lộc một ngày không có thấy một người đẹp."

Mỹ Nhược lườm hắn, mắng: "Bản tính khó sửa."

"A Như, em đem khẩu vị của anh thành kén ăn rồi." Hắn lừa gạt hôn nàng, trơ mặt nói: "Ngủ trên sàn anh đau xương sống và thắt lưng, đêm nay cho anh lên giường nhé?"

"Tránh ra."