Vệ Tử Quân xoay người, gặp một cô gái áo hồng trong tay cầm một đàn tỳ bà đứng đó, bên cạnh lão nhân cầm đàn nhị. Cô gái đó ước chừng mười lăm mười sau tuổi, mặt tròn ( nguyên văn nga đản mặt), mày lá liễu, mắt to mũi thanh, dung mạo thanh tú, nhưng gương mặt lại xanh xao chắc là thường xuyên phơi nắng phơi sương lại có vẻ suy yếu. Lão nhân kia người cũng ốm yếu, gầy gò nhìn có vẻ khắc khổ.
“Được rồi, tùy tiện xướng một khúc.” Nam tử áo trắng tao nhã nâng tay ra hiệu.
Cô gái cất giọng, xướng nói:
Cười đông phong, phá tàn mộng,
Nến đỏ ấm trướng thanh phong đưa.
Say rượu y bạc chọc khinh hàn,
Tương tư thiên nhai ký cô hồng.
Cười đông phong, long tàn dung,
Thung hồng buồn thúy lãnh bình phong.
Ngọc thiềm xao cửa sổ tiêu dạ vũ,
Tranh huyền lả lướt cùng ai nghe.
Cười đông phong, bạn cuối đời,
Mưa gió thương xuân đừng vô tình.
Đầy trời bay tán loạn hoa rơi đi,
Vân ngoại lão sí không được minh.
…
Khúc vẫn đang được xướng thì có bốn vị khách đi lên. Tất cả đều là võ sĩ, trong tay ai cũng cầm binh khí.
Người dẫn đầu tướng mạo đường đường, nhìn kỹ mới thấy mắt hắn bị lé mất một con .
Vệ Tử Quân chạy tới tiếp đón.
“A? Tiểu tử bộ dạng thật tốt, da dẻ nõn nà còn trơn bóng hơn đàn bà, dứt khoát theo gia về đi. Ha ~~~ ha ~~~~” tên dẫn đầu đó vừa nói tay vừa niết qua niết lại mặt của Vệ Tử Quân.
Bên kia Nam tử áo trắng thấy vật, tuấn mặt trầm xuống, ngón tay bất an vừa động. Lại bị Nam tử áo đen bên cạnh nhanh tay đè lại.
Vệ Tử Quân xấu hổ và giận dữ không thôi, trong lòng suy nghĩ, khổ nỗi không thể đem phiền toái đến cho chưởng quầy, đành phải áp chế tức giận.”Khách quan, tục ngữ có câu: “quân tử động khẩu không động thủ” nơi này là quán ăn, người đã đến đây chắc hẳn là để ăn uống , ngài vẫn nên gọi vài món thức ăn đi.”
“Hi ~~~ hắn kêu ta động khẩu.” Mắt lé hán tử nhìn mấy tên đi cùng, mấy tên đó đều cười rất dâʍ ɭσạи. Sau đó lại chuyển hướng Vệ Tử Quân, cười dâʍ đãиɠ nói: “Ngươi bảo ta động khẩu, để cho ta liền động khẩu cho ngươi xem! Hi ~~~~ hi ~~~~~ ”
“Lục Lang ——” Vệ Tử Quân không vui kêu lên.”Còn không mau đến hầu hạ khách nhân.”
“Đến đây.” Phía dưới đáp lại, bắt đầu leo lên cầu thang.
“Khách muốn gọi vài món ăn, ngươi phục vụ đi, ta bên này còn vài vị khách.” Nàng không muốn lại đối mặt những người đó, không biết thêm một chút nữa bản thân mình có nhẫn nhịn được mà không làm gì họ hay không.
“Ta không cần hắn! Ta muốn ngươi hầu hạ!” Người nọ đùa giỡn giở trò vô lại.
“Tiểu nhị! Còn không qua bên này phục vụ,mới đó mà đã không thấy đâu!” Nam tử áo trắng bên kia trầm giọng mở miệng nói.
Vệ Tử Quân quay lại nhìn hắn cảm kích.
“Ngươi gọi hắn làm gì! Để xem hắn ứng phó thế nào, chúng ta có trò hay để xem.” Nam tử áo đen bất mãn lẩm bẩm.
Nam tử áo trắng nghe vậy, cũng không để ý đến hắn, tao nhã thổi nhẹ lá trà, thẳng cúi đầu uống một ngụm trà.
Kia mắt lé hán tử nhìn qua bên này, thấy vài người bộ dạng bất phàm, không muốn gây chuyện, đành phải thôi.
Cô gái nhỏ xương khúc lúc này đã xướng xong một khúc, Nam tử áo trắng cho tiền thưởng, liền cho bọn họ lui.
Cô gái đi tới cửa lại bị mắt lé hán tử gọi lại: “Tiểu nương tử —— lại đây xướng một khúc đi.”
Kia lão nhân do dự một chút, cô gái tiến đến trả lời.
“Khách quan muốn nghe khúc gì?” Cô gái hỏi.
“Đương nhiên là muốn nghe khúc nhạc ân ân ái ái.”
“Khách quan, vậy ta sẽ xướng khúc 《Tử Dạ Ca 》 đi.”
Gặp hán tử kia cho phép , liền xướng lên:
Lạc nhật xuất tiền môn, chiêm chúc kiến tử độ. Dã dung đa tư tấn, phương hương dĩ doanh lộ.
Phương thị hương sở vi, dã dung bất cảm đường. Thiên bất đoạt nhân nguyện, cố sử nông kiến lang.
Túc tích bất sơ đầu, ti phát bị lưỡng kiên. Uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên….
“Ha ha~~~~~ hát thật hay, không thể tưởng được người đẹp, giọng ca cũng đẹp, hát xong làm tâm ta thật rung động đây này . Tiểu nương tử, lại đây nhận tiền thưởng.”
Cô gái niềm nở bước nhanh lên phía trước, đứng bên cạnh vị hán tử kia.
Mắt lé hán tử cũng không đưa tiền tưởng ngay, ngược lại một phen sờ soạn mặt của cô gái, “Tiểu nương tử, nhìn ngươi vàng vọt thế này , gia thấy đau lòng , dứt khoát cùng gia về đi, ta sẽ cho ngươi ăn uống no đủ, được không?” Nói xong lại sờ tới sờ lui trên mặt cô gái.
Cô gái mặt ửng đỏ, khϊếp đảm nhìn lão nhân đi cùng, “Khách quan, ta… Ta còn nhỏ mà.”
“Ha ha ha… Còn nhỏ? Ta thấy như vậy cũng đủ lớn rồi .” Dứt lời, ma trảo hướng tới ngực của cô gái, cư nhiên còn nhéo hai cái.”Ta nói đúng mà, ha ~~~~ ha ~~~~ ”
Đám người đi cùng tên hán tử đó lại lộ ra vẻ mặt dâʍ ɭσạи, mấy đôi con mắt đυ.c ngầu nhìn chòng chọc vào ngực cô gái.
Cô gái sợ tới mức không biết làm gì, nước mắt lưng tròng chảy rào rào xuống. Lão nhân đi cùng cô, thân thể không khỏi run rẩy, trong mắt lộ ra nồng đậm bi ai.
Lúc này Vệ Tử Quân không thể nhịn được nữa, thật muốn xông lên đem kia bàn tay da^ʍ tà đó bẻ gẫy, sau đó đem hắn ném ra ngoài cửa sổ. Nhưng trận đánh lúc sáng khiến nàng thấy rõ khả năng của chính mình, khổ nỗi vừa mới đến cũng không thể đem phiền toái cho chưởng quầy,cũng vì vậy mà tay tuy nắm chặt cũng không có động tác gì, nàng cũng nghĩ tên hán tử đó cũng sẽ không dám làm gì lớn mật hơn nữa, chỉ là cảm thấy cảm thương cho lão nhân tội nghiệp kia.
Mà ở bên cái bàn sát vào cửa sổ bên này, vị nam tử áo lam đã đập bàn đứng dậy, lại thấy Nam tử áo đen liếc mắt kiềm chế chính mình nên cũng không hành động. Nam tử áo trắng mặt mày nghiêm túc lạnh lùng nhìn cục diện này, mày rậm càng nhíu chặt, nhưng là ánh mắt cũng không ngừng liếc về phía Vệ Tử Quân, như muốn xem của nàng biểu tình.
Kia mắt lé hán tử gặp cô gái gặp chuyện chỉ biết khóc, sắc tâm lại nổi lên.”Tiểu nương tử, chớ khóc, đừng khóc, gia cho tiền thưởng.” Nói xong chỉ vào vạt áo trước ngực mình, “Ở trong đây, tiểu nương tử tự mình tới lấy đi, hi ~~~~ ”
Cô gái do dự không dám tiến tới, hán tử kia nắm lấy tay cô, “Ở trong này, đến lấy a.”Tức thì đem tay cô kéo vào trong lòng của mình.
Đủ rồi! Nàng không nhìn nổi nữa