Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)

“Khách quan! Ngài đây đang làm gì?”

Vệ Tử Quân đi ra phía trước, chắp tay thi lễ.”Xá muội tuổi nhỏ, không biết lấy lòng khách quan, xin khách quan thứ lỗi.”

Hán tử kia ngưng động tác trong tay, nhìn về phía nàng, “Nàng là muội ngươi?” Tay lại vẫn như cũ nắm cổ tay cô gái.

“Đúng là xá muội.” Dứt lời kéo tay cô gái về phía mình, “Khách quan là người luyện võ, khí lực lớn vô cùng, xá muội tuổi nhỏ, yếu đuối, xương cốt mềm yếu, xin khách quan niệm tình.”

Hán tử kia nghe nàng nói vậy, lời nói dù nhu hòa nhưng lại hùng hồn, chậm rãi trình bày, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiếng nói bẩm sinh tràn đầy từ tính đã vậy còn có thêm một loại ma lực khống chế. Hán tử trong lòng mặc dù không cam lòng, lại bất tri bất giác buông tay.

“Ha ha ha, kỳ thật đại gia ta cũng không có ý xấu, chỉ là có lòng muốn cưới tiểu muội của ngươi, vậy được không?”

“Đa tạ khách quan nâng đỡ, xá muội sớm đính hôn, ít ngày nữa liền muốn hành đại lễ , khiến khách quan thất vọng rồi.”

“Là nhà nào, ta sẽ dẹp hắn, thử hỏi Lộc thành này có ai dám cùng ta đối nghịch!” Mắt lé hán tử lớn tiếng ồn ào .

“Khách quan tội gì như vậy, thế gian nơi nào mà không có hoa thơm cỏ lạ, khách quan oai hùng mạnh mẽ, chắc chắn sẽ có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, tội gì lại cần một con ma ốm như xá muội!” Vệ Tử Quân gặp người nọ không từ bỏ ý định, đành phải đem cô gái nói thành ma ốm.

“Nàng có bệnh?”

“Dạ phải, đại nhân xem mặt sắc liền biết, xá muội vẫn bị bệnh đeo bám, lâu rồi mà không dứt, đại hôn vì vậy mà hoãn lần này rồi lại hoãn lần khác. Vì muốn chữa bệnh cho xá muội cầu y khắp nơi mới khiến cảnh nhà sa sút đến như vậy, Ai!” Một con ma ốm lại phá sản, chắc hắn cũng không muốn đâu.

“Bệnh gì khó chữa vậy?” Hán tử kia dường như không chịu thua, liền hỏi tới.

Vệ Tử Quân trong lòng không khỏi than thở, cho ngươi cái bậc thang thì ngươi đi xuống đi, còn ở đó hỏi cái gì a.

“Này… Này bệnh thật sự là khó nói… Là… Nữ nhân bệnh.” Vệ Tử Quân ra vẻ gian nan nói ra nguyên nhân bệnh.

Nữ nhân bệnh, hắn chắc sẽ kiêng kị, rốt cuộc cũng giúp được cô gái đáng thương kia, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lão nhân đứng sau cảm kích nhìn Vệ Tử Quân. Mà trước mặt ba nam nhân tựa vào cửa sổ sau khi nghe xong lời nói dối bay mù trời, tựa hồ cực lực giấu cái gì, thân thể không ngừng run rầy, người nào mặt cũng nghẹn hồng.

Không thể tưởng được này tiểu bạch kiểm diễn trò, thật đúng là chặt đẹp.

“Hắn đang nói dối —.— ”

Một cái đạm mạc thanh âm đột nhiên vang lên.

Mọi người kinh hãi, đều nhìn về phía âm thanh phát ra ,đúng là vị Nam tử áo đen.

“Theo ta được biết, nàng cùng hắn cũng không có quan hệ gì, nàng chỉ là một người hát rong mà thôi.” Kia thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, chậm rãi nói tới, lại mang đậm ý phá hoại.

Vệ Tử Quân trố mắt nhìn về phía Nam tử áo đen, kinh ngạc không thôi, hắn rắp tâm làm gì! ?

“Ngươi dám gạt ta!” Mắt lé hán tử cầm khởi Vệ Tử Quân cổ tay, ác độc nói: “Nếu thương hương tiếc ngọc, ta đây liền cho ngươi toại nguyện, nữ nhân cỡ này đại gia ta thấy nhiều. Bất quá…” Hán tử kia đột nhiên chuyển giọng, tà da^ʍ rõ ràng, “Cỡ như ngươi vậy, càng có thể khiến gia ta vui sướиɠ, ngươi chỉ cần cho ta…” Chưa dứt lời, bàn tay tà da^ʍ đã muốn mở ra ôm Vệ Tử Quân.



“Ngươi xem ngươi làm được cái gì!” Nam tử áo trắng hung hăng trừng mắt nhìn Nam tử áo đen liếc mắt một cái.

“Ta là muốn thăm dò hắn một chút, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ?” Sau đó lại buồn cười nói: “Tiện thể xem hắn làm trò cười.”

Vệ Tử Quân một tay gạt ra hai tay của hán tử mắt lé, xoay người nói với một già một trẻ: “Lão bá, các ngươi đi trước.”

“Bọn họ đi, ngươi phải về cùng ta.” Mắt lé hán tử nở ra hai tay, lại ôm lại đây.

Kia lão bá thấy thế lại thật là lo lắng Vệ Tử Quân, lập tức tiến lên cầu khẩn: “Đại gia khai ân, thả công tử đi.”

Hán tử tay trái đẩy một cái, lão bá liền lảo đảo ngã xuống đất.

“Lão bá, ngươi sao rồi, có bị thương không.” Vệ Tử Quân biết, người già không thể ngã , ngã sấp xuống rất có khả năng không thể đứng dậy.

“Buông ra… Buông ra! Phụ thân…” Không nghĩ bên kia cô gái lại la thất thanh. Thì ra mấy tên còn lại thấy lão đại không ham muốn gì cô gái này , lại không có người quản, sắc tâm nổi lên, cùng tiến tới vây quanh cô gái.

Lão bá thấy vậy, tức giận công tâm, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Lão bá ——” Vệ Tử Quân cúi người đỡ lấy lão bá, trong lòng lướt qua một tia đau đớn, ngón tay lão bá không ngừng run run chỉ hướng cô gái.

Vệ Tử Quân đứng lên, lòng tràn đầy căm phẫn, đôi mắt trong xanh như trời quang mây lúc này trở nên rét buốt, làm không khí quanh thân nàng đều trờ nên lạnh như băng.

“Buông nàng ra!” Tiếng nói vốn trầm thấp nhu thuận lúc này đủ khiến người ta đóng băng.

Mấy tên mãng hán đó đều ngây người một chút, nhưng cũng không buông tha cô gái.

Mà tên mắt lé hán tử cũng không thức thời, vẫn giang ra cánh tay đầy lông hướng Vệ Tử Quân đánh tới.

Vệ Tử Quân vẫn không nhúc nhích, cũng không thèm liếc mắt tới tên hán tử mắt lé đó, vung tay lên, mắt lé hán tử liền bồ ngã xuống đất. Ngay sau đó thân hình nhún một cái bay lên trên không, nhanh như chớp, đánh úp về mấy tên hán tử kia. Chưởng phong lướt qua, vang tiếng kêu rên. Mấy tên hán tử ngã về phía trước kèm theo tiếng kêu, Vệ Tử Quân thuận tay giật lấy trường kiếm của một tên trong số đó, đem cô gái kéo ra sau mình

Vệ Tử Quân tay trái trường kiếm chỉ xéo, tay phải bảo hộ cô gái đứng sau, thân hình gầy yếu, lại giống như tỏa ra hàng vạn tia sáng, dường như có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, ánh mắt lạnh lùng xem xét một vòng, quét về phía Nam tử áo đen, “Ngươi là đầu heo! Còn không nhìn xem thương thế lão nhân ra sao!”

Nam tử áo đen nghe mình bị gọi thành đầu heo, gương mặt từ trắng biến thành xanh, từ xanh biến thành hồng, từ hồng chuyển thành tím, ngập ngừng đôi môi, cuối cùng không nói được từ nào. Oán hận vung ống tay áo rốt cuộc cũng đi đến trước mặt lão nhân coi thương thế.

Mà lúc này mấy tên hán tử lồm cồm bò dậy cũng là trợn mắt nhìn nhau, vừa rồi là họ không phòng bị nên mới bị đánh, lúc này trấn định tinh thần liền xoa tay, nắm lấy binh khí.

Liếc mắt ra hiệi, vài người cùng lúc hướng phía Vệ Tử Quân đánh tiếp.

Vệ Tử Quân đầy cô gái ra, thân hình xoay tròn, trường kiếm tung lên. Kiếm hoa Phi Vũ, chỉ sượt qua mặt họ. Mấy tên đó đều né được, trường đao trường kiếm né qua kiếm phong cắt về phía Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân bắn người nhảy lên, trường kiếm bay múa, tiêu sái như gió, kiếm phong tạo thành một bất tường kín không kẽ hở. Bạch sam lượn vòng, mũi nhọn thanh kiếm tạo thành một đường màu trắng, như một con hạc giương cánh thoải mái tiêu sái.

“Chấn chi, ngươi thấy thế nào.” Nam tử áo trắng hai tay khoanh trước ngực, hỏi thanh sam nam tử bên cạnh.

“Hảo phong thái! Kiếm pháp tinh vi, khí thế như gió, chiêu thức trấn tĩnh, chính là không thực tế, nội lực không đủ có thể thấy người này tập võ không lâu, nhưng trí tuệ vô cùng, chỉ là mới tập chưa thông, luyện chưa tới ,nội lực chưa đủ, chỉ sợ không kéo dài được bao lâu.”



“Ừ! Hơn nữa ngươi xem, hắn chiêu thức sắc bén, cũng không muốn đả thương người, ai, mấy người kia lợi dụng lòng nhân từ của hắn sẽ làm cho sức lực hắn tiêu hao hết .” Nam tử áo trắng thở dài.

Hai người vừa dứt lời, bên kia Vệ Tử Quân kiếm pháp bắt đầu tán loạn, đổ mồ hôi đầm đìa, bốn hán tử càng công càng mạnh mẽ, đem nàng gắt gao vây quanh. Kia trường kiếm cũng mấy vô thi triển nơi.”Không cần đả thương hắn, bắt hắn về cho ta.” Cầm đầu mắt lé hán tử dứt lời liền hướng phía sau Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân sợ hắn phía sau đánh lén, hơi nhất phân tâm, phía trước hai thanh binh khí đánh úp lại, nàng nâng kiếm đi chắn, phía sau mắt lé hán tử thấy nàng lộ ra điểm sơ hở ở dưới nách liền đưa tay ra điểm. Đột nhiên nàng mất sức trường kiếm trên tay rơi xuống, người cũng ngã về phía sau.

Cùng lúc đó, ba bóng dáng theo hai bên đồng thời bay tới. Vệ Tử Quân cũng đã bị kia mắt lé hán tử theo phía sau ôm vào lòng.

Phát giác cơ thể không còn sức hoạt động, nàng trong lòng một trận khủng hoảng, lớn tiếng hỏi hán tử kia.”Ngươi đã làm gì ta?”

“Điểm huyệt đàn trung của người mà thôi, đừng sợ. Trở về sẽ giải huyệt cho ngươi, trước hết cho ta hôn một cái.” Nói xong lấy tay nâng Vệ Tử Quân mặt lại đây, hé ra thối hoắc miệng sẽ cắn đi xuống.

Nào ngờ miệng còn không chạm tới, người lại kêu thảm một tiếng, văng ra ngoài. Vệ Tử Quân thân mình mất thăng bằng bị người khác ôm ấp, giương mắt vừa thấy cũng là vị Nam tử áo trắng.

Ngay sau đó lại là vài tiếng kêu thảm, Vệ Tử Quân theo thanh âm nhìn lại, kia nam tử áo xanh phủi phủi ống tay áo thong dong đi tới, phía sau vài cái hán tử ngã xuống đất thống khổ vặn vẹo không thôi.

“Ngươi… Các ngươi…” Vừa bị giải huyệt nói nàng hết sức phẫn nộ, công lực của bọn họ như vậy mà vẫn ngồi bên cạnh xem náo nhiệt! Nhìn cha và con gái người ta đáng thương bị khi dễ, nhìn nàng bị nhục nhã, cũng nhìn nàng khuất nhục thất bại.

Hung hăng đẩy tên đang ôm nàng ra, không hề để ý tới, cũng không quay đầu lại đi đến bên cạnh lão nhân.

“Lão bá, vết thương của người có nghiêm trọng không?” Vệ Tử Quân ngồi xổm xuống cúi người hỏi.

Lão nhân gầy yếu, làm cho lòng nàng thương xót, mỗi khi nhìn đến những con người đau khổ đáng thương, lòng nàng thấy đau đớn, chỉ hận chính mình không có năng lực giúp đỡ hết những người đáng thương.

“Công tử, ta không sao, đa tạ công tử.” Lão nhân ho hai tiếng lại nói: “Thân ta chỉ sợ không còn sống được bao lâu, nếu công tử không chê bai, ta muốn đem Điệp Nhi gả cho công tử, nếu nàng đi theo công tử, ta dù có chết, cũng có thể nhắm mắt yên lòng .”

Dứt lời, mặt của Điệp Nhi đang quỳ gối khóc bên người lão nhân cũng trở nên đỏ bừng. Giương mắt trộm liếc nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc, này khuôn mặt, dù cô nương nào thấy cũng sẽ mặt đỏ hoảng hốt, huống chi, hắn vẫn là ân nhân cứu mạng của mình, nếu thật có thể gả cho hắn, nàng cả đời này cũng không cầu mong gì hơn .

“Đa tạ lão bá ý tốt, chính là ta không thể đáp ứng lão bá a, ta từ nhỏ đã đồn cùng cô nương nhà bên đính hôn rồi.”

Nàng là thân nữ nhi, làm sao có thể cưới vợ! Đành phải qua loa tắc trách cho qua, tuy không đành lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Cũng không sao, làm thϊếp cũng được, chỉ cần ngươi đối với Điệp Nhi thật tốt, chúng ta không cần danh phận.”

Một công tử nhân hậu nhân nghĩa như vậy dù là đầy tớ của hắn, hắn chắc chắn cũng sẽ đối đãi rất tốt.

“Không thể, vậy thì quá ủy khuất Điệp Nhi cô nương. Điệp Nhi cô nương bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, nhất định có thể tìm được người có gia thế tốt.”

” Chứ không phải là công tử ghét bỏ chúng ta.”

“Không phải vậy, lão bá, chỉ vì ta đồng ý với nhạc phụ nhà bên, không nạp thϊếp, cho nên làm cho lão bá thất vọng rồi. Lão bá yên tâm, ta nhất định giúp Điệp Nhi tìm người có gia thế tốt, chuyện này ta cam đoan. Không lâu nữa ta sẽ ở đây mở một tửu lâu như thế này, tới lúc đó hai người hãy đến đó tìm ta.” Vệ Tử Quân vỗ ngực, sau khi hứa hẹn xong liền đứng lên, mặt hướng Nam tử áo đen, chỉ ngón tay.

“Ngươi, hôm nay hết thảy do ngươi tạo ra, thương thế của lão bá ngươi phải phụ trách chữa trị.”

Nam tử áo đen miệng há to, còn chưa kịp trả lời, đã bị người đột nhiên chạy lên cắt lời.