Chương 3: Hẹn Gặp Lại

Buổi tối, bốn phái ngồi bên hồ mà đốt lửa mở tiệc. Một con bạch tuộc lớn như vậy, chỉ sợ kêu thêm người đến cũng ăn không có hết.

Mọi người quay quần bên nhau đông vui là vậy, riêng Từ Nhược Tuyên chỉ ngồi một bên uống nước, dù cho bao nhiêu người đến mời thức ăn, nàng đều lịch sự từ chối.

Trịnh Thuỵ Hàm cũng ngồi nướng một phần của bạch tuộc, sau khi nướng chín liền đưa sang cho Lục Huyền Vũ ở bên cạnh "Cho sư tỷ"

Cũng ngay lúc đó, Lục Huyền Vũ cũng đưa một phần sang Trịnh Thuỵ Hàm "Cho ngươi"

Cả hai bởi vì hành động của nhau mà bật cười.

Trịnh Thuỵ Hàm đưa phần bạch tuộc đến miệng của Lục Huyền Vũ "Ta uy sư tỷ"

Lục Huyền Vũ mỉm cười, nhẹ cúi đầu ăn miếng bạch tuộc kia.

Chợt Bạch Dương cùng Ôn Thuỷ Kiều cũng đi đến ngồi bên cạnh Trịnh Thuỵ Hàm.

Ôn Thuỷ Kiều hào phòng đưa cả dĩa bạch tuộc cho Trịnh Thuỵ Hàm "Đa tạ cứu mạng"

Trịnh Thuỵ Hàm đẩy lại dĩa bạch tuộc cho Ôn Thuỷ Kiều "Lần trước đi săn đêm ngươi cũng đã cứu ta, không cần khách sáo vậy"

Ôn Thuỷ Kiều bật cười, cầm lên bình rượu "Bằng hữu tốt"

Trịnh Thuỵ Hàm cũng vui vẻ cùng Ôn Thuỷ Kiều uống rượu.

Khúc Vân Tranh nhìn Lục Huyền Vũ đang âu yếm nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, khó chịu lên tiếng "Sư tỷ, ta nướng cho ngươi"

Lục Huyền Vũ nhận lấy thức ăn từ Khúc Vân Tranh, mỉm cười "Cảm ơn sư muội"

Đêm khuya, tất cả đều trải chiếu ngủ tại chổ sau khi đã bồi bổ cho chính mình.

Trịnh Thuỵ Hàm thường ngày nằm xuống liền có thể ngủ, hiện tại chính là nằm cả buổi vẫn không thể ngon giấc.

Bất lực trước sự mất ngủ hiếm có này, Trịnh Thuỵ Hàm đứng lên đi vòng vòng nơi này xem có gì vui hay không.

Đi được một đoạn, Trịnh Thuỵ Hàm nhìn thấy Từ Nhược Tuyên cũng đang đi đâu đó trong rừng, có lẽ là đang canh gác yêu tinh tránh cho chúng tổn hại đến mọi người.

Trịnh Thuỵ Hàm chợt nhớ đến lúc nãy chưa thấy Từ Nhược Tuyên ăn gì, liền chạy lại nơi cũ, cắt một miếng bạch tuộc thật to rồi đem đến cho Từ Nhược Tuyên.

"Thiên sư"

Từ Nhược Tuyên quay người, nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm, chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái rồi đi tiếp.

Trịnh Thuỵ Hàm liền nắm cổ tay Từ Nhược Tuyên, giữ lại "Chậm đã"

Từ Nhược Tuyên một lần nữa quay người nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, nhưng lần này chính là mặt lạnh hơn.

Trịnh Thuỵ Hàm đương nhiên biết lý do bởi vì Từ Nhược Tuyên nổi tiếng là không thích ai chạm vào nàng. Ngay lập tức Trịnh Thuỵ Hàm liền bỏ tay nàng ra "Xin lỗi … ta chỉ muốn ngươi đừng đi thôi"

Từ Nhược Tuyên hỏi "Chuyện gì ?"

Trịnh Thuỵ Hàm cười cười, đưa dĩa bạch tuộc ra "Ngươi không nên chỉ uống nước như vậy, ta làm cho ngươi ăn"

Nghe xong, Từ Nhược Tuyên mặc kệ Trịnh Thuỵ Hàm, lại bước đi.

Trịnh Thuỵ Hàm cũng không còn quan tâm đến vai vế, lại giữ Từ Nhược Tuyên lại, lần này là nắm tay thật chặt "Ta nướng rất ngon"

Từ Nhược Tuyên nhíu mày, muốn rút tay lại nhưng bất thành, đành nói "Làm đi"

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, buông tay Từ Nhược Tuyên ra, ngay tại chổ đốt lửa chuẩn bị nướng bạch tuộc.

Từ Nhược Tuyên nhìn Trịnh Thuỵ Hàm xong tìm đại một khúc gỗ rồi ngồi xuống … đợi …

Xử lý xong nhanh chóng, Trịnh Thuỵ Hàm đem bạch tuộc đã chín đến ngồi bên cạnh Từ Nhược Tuyên "Nhược Tuyên … xong rồi"

Từ Nhược Tuyền lại nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, nữ nhân này cũng thật to gan, xưa nay ngoại trừ sư phụ nàng thì chưa từng có ai dám gọi thẳng tên nàng như vậy. Bất quá vẫn không có nói gì, đưa tay nhận thức ăn "Đa tạ"

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, lúc nãy là vô tình gọi thẳng tên của nàng, trong lòng thật sự sợ muốn chết. Khi thấy Từ Nhược Tuyên không có nói gì cũng không tức giận, Trịnh Thuỵ Hàm mới yên tâm hơn "Ta nên nói câu đó, lúc nãy cảm ơn ngươi đã cứu mạng"

Từ Nhược Tuyên chỉ lạnh lùng đáp "Đó là trách nhiệm"

Thiên sư là người đứng đầu giới tu tiên, cũng sẽ là người thay các gia tiên bảo vệ các môn đồ của họ trong những cuộc săn yêu.

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Từ Nhược Tuyên, trên đời này thật sự tồn tại một nữ nhân vạn người mê nhưng lại không ai dám đến gần sao … thật đáng sợ.

Trịnh Thuỵ Hàm chưa từng tin câu nói đó cho đến khi gặp được Từ Nhược Tuyên.

Không khí yên ắng thật sự không hợp với Trịnh Thuỵ Hàm, nàng lại hỏi "Việc đánh thức phượng hoàng thế nào rồi ?"

Từ Nhược Tuyên không có trả lời liền, huống chi nàng cũng chưa thật sự đánh thức được nó. Nàng chỉ mới đánh thức được thức hồn của phượng hoàng, nên chưa thể khiến nó hiện rõ hình dạng "Không liên quan ngươi"

Trịnh Thuỵ Hàm trề môi "Không nói thì thôi", sau đó lại ngồi chỏm xuống đối diện với Từ Nhược Tuyên "Nhược Tuyên … nhìn ta đi"

Từ Nhược Tuyền một lần nữa phải nhíu mày, đưa mắt nhìn Trịnh Thuỵ Hàm … chỉ nhìn.

Trịnh Thuỵ Hàm cười tươi, nàng thấy trêu đùa nữ nhân này rất thú vị "Mỗi ngày cười như ta, ngươi sẽ trẻ đẹp hơn nha … cười như vậy nè …", sau đó là nở nụ cười tươi nhất có thể.

Trái tim Từ Nhược Tuyên bất giác đập mạnh, đứng hình nhìn Trịnh Thuỵ Hàm một lúc, sau đó mặc kệ Trịnh Thuỵ Hàm nói nhảm hay làm trò, đứng thẳng người dậy "Trời sáng rồi, ta đi trước", dứt lời liền rời đi.

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn theo, nói lớn "Tạm biệt … hẹn gặp lại …"

Trịnh Thuỵ Hàm trở về nơi mọi người đang ngủ, đi gần đến thì gặp Lục Huyền Vũ.

Trịnh Thuỵ Hàm vui vẻ chạy đến chổ sư tỷ nàng "Đại sư tỷ, dậy sớm vậy ?"

Lục Huyền Vũ mỉm cười, lấy tay áo lau vệt đen trên mặt Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi lại ăn vụng ban đêm, phải không ?"

Trịnh Thuỵ Hàm cười cười "Bạch tuộc thật sự rất ngon"

Lục Huyền Vũ yêu thương nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Về thôi"

Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu "Ân"

Trên đường trở về Chân Long phái, Khúc Vân Tranh nhìn con người đang ngồi bên mạn thuyền chơi đùa với nước kia mà không khỏi bực mình bởi vì tại nàng mà Lục Huyền Vũ mất ngủ cả đêm để đợi nàng, sáng sớm vẫn không thấy đâu nên phải đi vào rừng tìm.

Trong lòng chính là càng nghĩ càng bực, nhưng chỉ có thể rủa thầm "Giỏi cho ngươi chỉ biết làm khổ đại sư tỷ"

Về đến Chân Long phái, tất cả môn đồ tập trung ở đại sảnh. Nhìn thấy thượng thần Thiên Hàn bước ra, mọi người đều đồng loạt khom người "Gia tiên"

Thiên Hàn nhìn tất thảy một loạt rồi lên tiếng "Hôm qua khi các ngươi gϊếŧ thuỷ quái, đã có một người của Sơn Thuỷ phái và một người của Hàn Linh phái bị thuỷ quái khác ở dưới hồ Tràm đánh cắp thức hồn. Bốn phái chúng ta cần hợp lực để truy tìm thức hồn của họ"

Nghe xong, rất nhiều người tự nguyện xin trở lại hồ Tràm tìm thức hồn cho hai môn đồ kia nhưng đều bị Thiên Hàn bác bỏ "Mỗi phái chỉ cần một người đi", sau đó lại nhìn xuống Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi đi đi"

Trịnh Thuỵ hàm ngạc nhiên "Gia tiên, có phải người quá đề cao ta rồi không ? Ta sợ sẽ làm mọi người thất vọng"

Thiên Hàn lắc đầu "Ta tin tưởng ngươi, lần đi này có đại môn đồ của Sơn Thuỷ và Hàn Linh, ngươi thân với hai người họ, hợp lại hành động sẽ thuận lợi hơn"

Trịnh Thuỵ Hàm nghe vậy liền hiểu mục đích của Thiên Hàn, ba người chơi thân dĩ nhiên sẽ dễ dàng hiểu ý nhau "Vậy ta xin nhận nhiệm vụ này"

Thiên Hàn mỉm cười "Cẩn trọng"

Trịnh Thuỵ Hàm trở về phòng của nàng, chuẩn bị một số vật dụng để tiếp tục lên đường, khi vừa bước ra cửa liền thấy Lục Huyền Vũ đang đi tới.

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười "Đại sư tỷ"

Lục Huyền Vũ mỉm cười đáp lại, đây là lần đầu tiên Trịnh Thuỵ Hàm tự lực thực hiện nhiệm vụ, khiến nàng không khỏi lo lắng "Ta làm cho ngươi một ít bánh củ cải, ngươi thích ăn vặt như vậy nên đem theo"

Trịnh Thuỵ Hàm vui vẻ nhận lấy phần bánh "Đa tạ sư tỷ", sau đó lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng "Sư tỷ đừng lo, ta sẽ bình an trở về"

Lục Huyền Vũ mỉm cười, nàng không phải không tin năng lực của Trịnh Thuỵ Hàm, chỉ là đây là lần đầu tiên Trịnh Thuỵ Hàm đi xa mà không có nàng đi cùng, nên trong lòng có chút nhớ mong lẫn không yên tâm "Ngươi không được vì ham chơi mà quên nhiệm vụ, dù như thế nào cũng phải thật tỉnh táo"

Trịnh Thuỵ Hàm gật gật đầu "Vâng sư tỷ"

Sau khi từ biệt Lục Huyền Vũ, Trịnh Thuỵ Hàm đi đến nơi hẹn để hội ngộ cùng Ôn Thuỷ Kiều và Bạch Dương.

Trịnh Thuỵ Hàm hỏi thăm "Hai môn đệ đó sao rồi ?"

Bạch Dương thở dài "Thức hồn bị đánh cắp, thoạt nhìn sẽ như không có gì, sau mười hai canh giờ liền biến thành phế nhân, mất hết công pháp"

Trịnh Thuỵ Hàm chính là lần đầu được nghe "Đáng sợ quá vậy"

Ôn Thuỷ Kiều gật đầu "Cho nên chúng ta phải cẩn thận, ta còn chưa biết bên dưới hồ Tràm còn có bao nhiêu thuỷ quái"

Trịnh Thuỵ Hàm lại cảm thấy thiếu thiếu "Phải rồi, lần này Thiên Phượng phái không tham gia sao ?"

Bạch Dương lắc đầu "Ta không rõ, chỉ nghe nói từ sáng đến giờ vẫn không ai thấy thiên sư quay lại"

Trịnh Thuỵ Hàm lại lần nữa kinh ngạc "Không phải chứ, chẳng lẽ thiên sư bị thuỷ quái bắt giữ rồi ?"

Ôn Thuỷ Kiều gỏ đầu Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi chỉ giỏi đoán mò, ta nghĩ thiên sư là thấy điều bất thường nên đã ở lại điều tra"

Bạch Dương cũng đồng tình "Chúng ta tới đó xem thử, biết đâu sẽ gặp thiên sư"