Tuy là cùng một vụ tai nạn giao thông nhưng bản tin giải trí và bản tin tài chính lại không được phát sóng cùng nhau.
Hệ thống an ninh giám sát bị cố ý phá hủy nặng nề, Ninh Kỳ La có thể bị coi là bia đỡ đạn cho chuyện này.
Nhưng thân phận của Giang Ánh Trì thì khác.
Giang thị là một tập đoàn thương nghiệp đứng hàng đầu. Họ có một mạng lưới kinh doanh khổng lồ vững mạnh không gì lay chuyển. Một đế chế hùng mạnh được xây dựng với hàng nghìn lợi ích đằng sau không thể tính toán nổi.
Giang Ánh Trì hiện là chủ tịch tập đoàn của Giang thị, người ta nói rằng anh ấy không chỉ là một doanh nhân đơn thuần... lai lịch của anh ấy vô cùng bí hiểm.
Đột nhiên xảy ra một vụ tai nạn xe hơi, hẳn trong đó có rất nhiều sự tình. Do đó, không thể kết luận một cách bừa bãi là điều đương nhiên.
Chỉ là, khi Ninh Kỳ La nghe thấy ba từ “Giang Ánh Trì” được nhắc đến trong bản tin tài chính, một khuôn mặt bỗng lóe lên trong tâm trí cô.
Hơn nữa, trên màn hình cùng lúc xuất hiện hình ảnh...
Phúc Tử thấy Ninh Kỳ La nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình liền hỏi: "La La, có phải là em bị Giang Ánh Trì mê hoặc rồi không?"
Gương mặt của Giang Ánh Trì quả thực là gây sốc.
Đôi mắt nâu thẫm như sương mù, tinh xảo hoàn mỹ, chỉ một cái liếc mắt lơ đãng cũng khiến cho người ta vô tình chìm đắm.
Không chỉ bởi thân phận hoành tráng của bản thân, toàn thân người đàn ông này đều toát ta một thứ mị lực vô biên bí ẩn.
Thế cho nên là, vô số phụ nữ ở Bắc Thành đều đổ xô muốn chinh phục anh ta.
Ninh Kỳ La sờ cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình: "Anh ta đúng là kiểu đẹp đến hại nước hại dân, nhưng mà em cảm thấy anh ta rất quen thuộc”.
“Giang Ánh Trì của tập đoàn Giang thị, đừng nói đến việc đã gặp qua anh ta, ngay cả những người chỉ nhìn ảnh thôi cũng khó quên được. Thấy quen mắt là chuyện bình thường mà”. Phúc Tử không để ý lắm.
Nào ngờ, lại nghe Ninh Kỳ La nói: "Trong đầu em thoáng hiện lên một số hình ảnh mơ hồ, Giang Ánh Trì và em quen thân với nhau. Hình như là anh ấy còn ... thích em?"
Phúc Tử: "…..."
Tổng tài họ Giang có thể thích em sao?
Ơ... Tình hình của La La thực sự càng ngày càng không lạc quan.
Phúc Tử vô cùng hối hận và tự trách.
Anh không nên để mặc cho cô ấy tự do hành động tùy tiện, dẫn tới bị tai nạn xe, còn biến đầu óc thành dạng nghiêm trọng như thế này!
Bản tin tài chính lại chuyển qua một quảng cáo.
Phúc Tử bưng bát canh hầm đến nói: "La La, anh chọn cho em món canh xương bò ở quán Vị Trúc Hiên này. Em uống khi còn nóng đi".
Ninh Kỳ La xuống giường, xỏ đôi dép lê rồi nói: "Đợi chút, em phải đi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em đã".
Phúc Tử: "…..."
Hôm qua bị cưỡng chế không được rời khỏi giường, hôm nay thì có thể rồi.
Đi đến buồng vệ sinh.
Khi Ninh Kỳ La nhìn thấy hình dáng của mình trong gương, cô ngây cả người.
"Thật sự là rất tuyệt vời … wow!".
Cô gái trong gương có mái tóc màu nâu nhạt ánh kim, nước da trắng ngần, đường nét thanh tú và đôi mắt đang cười tựa như ánh trăng, có gọi là đệ nhất mỹ nhân Barbie trên thế giới cũng không ngoa.
"Phúc Tử! Phúc Tử!"
Nghe thấy Ninh Kỳ La la lên, Phúc Tử tưởng xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy tới.
Ninh Kỳ La chỉ vào gương và nói với Phúc Tử: "Nhìn này! Đẹp một chút thôi đã đủ rồi, vậy mà cô ấy lại còn đẹp hoàn hảo đến mức này!"
Phúc Tử: "…..."
Tự sướиɠ cũng không thể khoe khoang đến mức như vậy chứ!
Ninh Kỳ La rất hài lòng với vẻ ngoài của mình.
Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu từ trong phòng tắm đi ra: "Em đã quyết định rồi, bất kể thế giới bên ngoài kia nói em bản chất xấu xa hay không em cũng không cần quan tâm, bởi vì tiên nữ là không thể tức giận".
Phúc Tử sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói thầm: "Tiểu tiên nữ cái đầu nhà cô!"
Ninh Kỳ La xoay người: "Em quyết định sẽ là một tiểu tiên nữ không động lòng phàm tục. Em sẽ không yêu ai, ai cũng đừng vọng tưởng sẽ có được em. Không có tình cảm chính là vũ khí bất khả chiến bại của em".