Chương 7

Edit: Cá vàng nhỏ

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, "Chị! Chị! Mau ra ngoài! Đến xem em mang cho chị thứ tốt gì này!"

“Chị ra ngay đây.” Diệp Thư đáp ứng, đi ra ngoài phòng khách.

Người tới không ai khác chính là Diệp Sâm.

Diệp Sâm tay trái mang theo nửa con vịt nướng, tay phải cầm theo một cái trái dưa hấu lớn.

“Diệp Sâm, hôm nay chú phát tài rồi sao!” Diệp Thư kinh ngạc nói.

Mặc dù bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt nhưng trong gia đình nhà họ Diệp thì việc ăn thịt là một điều rất xa xỉ, bình thường cũng chỉ có ngày lễ, ngày tết thì họ mới mua một miếng thịt về để ăn cho thỏa cơn thèm.

Diệp Sâm cười toe toét, để lộ ra hàm răng trắng sáng, "Vịt quay này là chủ của một nhà hàng quay vịt tặng cho em bởi vì có người đặt hàng nhưng không thể đến tận nơi để lấy nên vị khách đó đã nhờ chuyển phát nhanh nhưng ông chủ cửa hàng không đồng ý bởi nhanh nhất để chuyển con vịt này đến đấy cũng phải mất nửa ngày mà trời lại nóng như vậy đến nơi thực ăn sẽ bị hỏng. Thế là vị khách đó hủy hàng và ông ấy tốt đã tặng lại cho em."

Lời vừa dứt, Diệp Sâm liền phát hiện Diệp Chước từ phía sau đi ra, ông mặt đầy kinh ngạc nói: "Chị, đây là ai?"

Diệp Thư khẽ mỉm cười và giới thiệu với Diệp Sâm:"Đây là Diệp Chước. Chước Chước, đây là chú của con."

“Con chào chú.” Diệp Chước lễ phép cúi đầu.

Diệp Sâm mặt biểu lộ như nhìn thấy quỷ “Cô, cô, cô! Cô là Mục Chước?”

Rõ ràng mấy ngày trước Diệp Chước không phải như thế!

“Chú, bây giờ chú nên gọi cháu là Diệp Chước.” Diệp Chước từng chữ nói ra.

“ Cô sẽ không phải giở trò, đùa nghịch âm mưu quỷ kế gì nữa chứ?”

Diệp Sâm đem Diệp Thư kéo ra sau lưng, cảnh giác nói:

"Chị, chị đừng để con bạch nhãn lang này lừa gạt nữa."

Câu nói này khiến Diệp Chước nhớ tới rất nhiều ký ức không vui.

Lúc đó, nguyên chủ muốn đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Thư mà làm rất nhiều chuyện khiến Diệp Thư vô cùng thương tâm.

Diệp Chước nhìn Diệp Sâm một cách chân thành mà nói: "Chú, trước đó con không hiểu chuyện là lỗi của con, con đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với mẹ, con biết sai rồi, con xin lỗi mọi người rất nhiều!"

Diệp Sâm vẻ mặt khó hiểu nhìn Diệp Chước, trong mắt tràn đầy dò xét.

Diệp Chước sao đột nhiên lại trở nên như vậy?

Đây là mặt trời mọc lên từ phía tây sao hay mai trời đầy phong ba bão táp vậy?

Một lát sau, hắn cảnh cáo nói: "Bạch nhãn lang, nếu như cô dám giở trò khinh dễ chị của tôi, Diệp Sâm tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô đâu!"

Diệp Thư cười hoà giải, "Diệp Sâm, Chước Chước là con gái của chị, làm sao con bé có thể khinh dễ chị được chứ?"

Diệp Sâm hừ lạnh một tiếng, “Cái này chưa chắc đã nói được, vạn nhất cô ta và Mục Hữu Dung kia là cùng một dạng người thì sao đều là bạch nhãn lang, đều vô lương tâm giống nhau thì sao?"

Nghe vậy, Diệp Chước hơi nhướng mày.

Từ những lời này, không khó để nghe ra, Diệp Sâm đối với Mục Hữu Dung có rất nhiều thành kiến.

Xem ra vẫn còn một câu chuyện bí ẩn giấu trong người Mục Hữu Dung.

Diệp Thư nói:" Cái gì bạch nhãn lang với không phải bạch nhãn lang chứ? Chị cam đoan, Chước Chước chắc chắn không phải loại người như vậy! Đúng rồi, bây giờ chắc chắn em đã đói rồi. Trong nồi có mì, em tự mình lấy mà ăn. Chị đi dọn dẹp giường cho Chước Chước đây.”

“Mẹ, con đi cùng với mẹ.” Diệp Chước nói.

"Được.""

Hai mẹ con vào phòng, lấy chăn ra và dọn dẹp giường.

Bây giờ là mùa hè chỉ cần quét dọn qua rồi trải chiếu là được rồi.

Nhưng ở khu này rất lạnh, một năm bốn mùa đều vô cùng âm u lạnh lẽo.

Diệp Thư vẫn còn khá xa lạ với con gái của mình, vì vậy từ lời nói và hành động của bà có chút thận trọng, và khi trải chăn thì bà cũng không biết nên nói gì, bầu không khí có chút khó xử.

Diệp Chước phát giác được Diệp Thư cẩn thận từng li từng tí khi nói chuyện với mình thì mỉm cười và tìm một chủ đề nào đó để trò chuyện với bà.

Cô không phải nguyên chủ nên cô nhất định sẽ không để cho Diệp Thư thất vọng về mình.

Kiếp trước cô là cô nhi không cha không mẹ, chưa biết đến tình yêu thương của họ ra sao nhưng kiếp này cô đã cảm nhận được rồi. Dù cô mới chỉ gặp bà chưa quá một ngày nhưng cô lại cảm nhận rất rõ sự quan tâm lo lắng của bà dành cho cô là thật vì vậy cô nhất định sẽ bảo vệ tình mẫu tử khó có được này.

Dọn giường xong, Diệp Thư đi lấy dưa hấu đã cắt cho Diệp Chước ăn.

Diệp Sâm bất mãn ngăn Diệp Thư lại, "Chị, cô ta là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, rửa mặt cần nước khoáng Evian để rửa! Chưa chắc gì cô ta đã ăn dưa hấu của chúng ta, chị lấy làm gì? Chị cũng đừng cầm nhiệt tình mà bị hờ hững!”

Đối với việc Diệp Chước dùng nước khoáng Evian để rửa mặt thì Diệp Sâm cũng có mặt ở đấy chứng kiến toàn bộ câu chuyện nhưng nếu Diệp Thư không ngăn cản ông thì ông đã muốn đập đầu Diệp Chước sang một bên rồi!

Thực sự là quá mức!

Diệp Thư khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Con bé đã biết sai rồi, em thân là cậu của nó thì cần gì phải cùng với con bé tính toán chi li như vậy?”

“Lòng người khó dò! Chị, đứa nhỏ chị tự tay nuôi là một đứa lòng lang dạ thú, huống chi, đứa bé này là ở nhà người khác nuôi! Em sợ chị buồn!"

Diệp Sâm mặc dù có chút mơ hồ, nhưng hắn thật sự rất quan tâm đến người chị Diệp Thư này.

Hắn sợ Diệp Thư lần nữa bị thương tổn.

"Yên tâm, sẽ không." Diệp Thư kiên định nói,"Từ trong mắt đứa nhỏ kia, chị có thể biết, con bé thật sự đã quay đầu."

Diệp Sâm bất lực lắc đầu thở dài. Khẩu khí, không ngăn cản nữa Diệp Thư, “Chị, chị chính là chưa tới phút cuối thì chưa biết sợ mà.”

Diệp Thư cười cười, bưng dưa hấu đi vào phòng Diệp Chước, không quên quay đầu dặn dò Diệp Sâm: "Ăn xong đi ngủ sớm, mười lần đánh cược thì chín lần thua, buổi tối không cho phép đi ra ngoài đánh bạc."

Diệp Sâm gật gật đầu.

Diệp Thư bưng dưa hấu đi tới phòng Diệp Chước, "Chước Chước ăn dưa hấu đi con."

"Cảm ơn mẹ."

Diệp Trác dùng tăm xiên một miếng dưa hấu nếm thử, rất ngọt, đây chính là miếng dưa hấu ở chính giữa quả vừa mọng nước, ăn rất ngon.

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Diệp Chước xiên một miếng dưa hấu đưa cho Diệp Thư ăn.

Diệp Thư cười nói: “ Mẹ không thích ăn dưa hấu, con ăn đi.”

Giống như tất cả các bà mẹ trên thế giới, Diệp Thư muốn để lại tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới cho con cái của mình. Đây là điều nói dối mà bất kỳ người mẹ nào cũng đã từng nói, một lời nói dối đầy ngọt ngào.

Diệp Chước đột nhiên có chút chua xót trong lòng,

thả dưa hấu xuống, ôm Diệp Thư nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để mẹ và chú sống thật tốt."